Bình An Thành...

Đây là thành trì nằm giáp ranh giới hai phương Bắc Nam Băng Thiên Đại Lục, đương nhiên cũng là nơi tụ tập đại lượng tu chân giả...

Mặc dù không có quy mô lớn như Linh Vũ Thành, nhưng Bình An thành cũng có lượng dân cư đông đúc, bên trong có nhiều gia tộc tu chân an cư lập nghiệp...

Bình An thành do hai gia tộc Ngũ Cấp dẫn đầu, phân biệt gồm: Nhạc gia và Cao gia...

Nếu quay về vài chục năm trước, tại Bình An Thành, Nhạc gia và Cao gia chỉ có thể cúi đầu trước một gia tộc khác...

Đó là Liễu gia...

Liễu gia ở thời điểm đó cũng là một cái Ngũ Cấp gia tộc,...tuy nhiên lại có vinh quang vô hạn, được vô số thế lực nịnh nọt lấy lòng, ẩn ẩn có xu thế nhanh chóng trở thành Lục cấp...

Mà nguyên nhân dẫn đến điều này chính là do một vị Đại tiểu thư Liễu gia lọt vào mắt xanh của một người nam nhân...

Địa vị và quyền thế của Liễu gia khi đó đều do danh tiếng của người đàn ông này mang lại...

Người nam nhân đó có một cái tên khí phách, ngạo nghễ bốn phương: Lạc Phá Lôi...

Tại phía Bắc Băng Thiên Đại Lục, nhắc đến cái tên Lạc Phá Lôi này, chỉ sợ ngay cả trẻ em 3 tuổi cũng phải ghi nhớ...

Tân nhiệm Bát cấp gia tộc Lạc gia chi chủ, Luyện Hư Kỳ cường giả, song thuộc tính Linh Căn: Băng – Lôi..., trong suy nghĩ của nhiều người, hắn đã là một trong số những người mạnh nhất lúc bấy giờ, đứng trên đỉnh cao đại lục...

Một người đàn ông như vậy, chỉ sợ phất tay một cái sẽ có vô số nữ nhân đồng ý leo lên giường hắn...

Nhưng, tại thời điểm đó Lạc Phá Lôi lại vô tình nhìn thấy Liễu gia Đại Tiểu Thư, bị sắc nước nghiêng thành của nàng mê hoặc...

Mọi chuyện không cần nói cũng biết, hôn lễ của cả hai nhanh chóng diễn ra...

Trước sự hâm mộ ghen ghét của người đời, Liễu gia thành công bám lấy bắp đùi Lạc gia, từ đó địa vị đột ngột tăng mạnh...

Vô số nữ nhân thầm hận không thể thay thế vị Đại tiểu thư Liễu gia kia, từ gà mái trở thành phượng hoàng trông thoáng chốc...

Mọi chuyện cứ tưởng đến đó là hết và Liễu gia sẽ ngày một hùng mạnh, xưng hùng xưng bá Bình An thành không xa...

Nhưng người tính không bằng trời tính...

Cách đây 17 năm, Lạc gia đột ngột đứng ra chiêu cáo thiên hạ, Lạc Phá Lôi từ hôn vị kia Liễu gia đại tiểu thư...trả về nhà mẹ đẻ...

Trước ánh mắt dòm ngó xoi mói của người đời, Liễu gia đại tiểu thư bị vô tình đuổi về, nghe đồn trở về Liễu gia không lâu sau đó buồn bực sầu não mà chết...

Đó cũng là lúc ác mộng của Liễu gia bắt đầu...

Vô số thế lực trước đây tận lực nịnh nọt đột ngột quay lưng, bỏ đá xuống giết...

Không ít thế lực vốn hữu hảo quan hệ thân thiết với Liễu gia vì sợ đắc tội Lạc gia mà vô tình cắt đứt quan hệ, trở mặt thành thù...

Địa vị Liễu gia cấp tốc rơi xuống vạn trượng...

Ngắn ngũi hơn mười năm, từ một gia tộc có khả năng xưng hùng xưng bá, tuột dốc không phanh, thậm chí có nguy cơ xóa xổ khỏi Bình An thành...

Trong cơn đại nạn đó, Liễu gia nhị tiểu thư đột ngột kế nhiệm vị trí gia chủ, bằng vào thiên phú trác tuyệt của mình, chỉ mới hơn 30 tuổi đã là Nguyên Anh Hậu Kỳ cường giả, thành công bảo trụ Liễu gia tránh thoát một kiếp tan cửa nát nhà...

Tuy nhiên, Liễu gia hiện tại cũng chỉ còn là một cái Tam cấp gia tộc, tại Bình An Thành may mắn thủ một phần đất mà thôi...

...

Ngày hôm nay, đại môn Liễu gia tiến đến một đám khách không mời, đi đầu là một thanh niên tầm 25 26 tuổi, bộ dạng trông khá âm hiểm, một thân quần áo hoa lệ, sau lưng là hai nam tử trung niên có Nguyên Anh kỳ tu vi, trông hùng hỗ vô cùng...

Thanh niên này có tên Cao Tiến, chính là con trai độc nhất của Ngũ cấp Cao gia chủ... Lần này tiến đến Liễu gia với mục đích...

“Không biết Cao công tử đại giá quan lâm, tiểu nhân không kịp tiếp đón, xin thứ lỗi” Bên trong Liễu gia, một nam nhân trung niên có phần mập ú niềm nở bước ra chào hỏi, chỉ là trong mắt hấn cất giấu một tia chán ghét...

“Liễu tổng quản, gia chủ nhà các ngươi đâu? Sao không ra tiếp đốn bổn công tử”

Cao Tiến nghênh mặt, hiển nhiên cho rằng với thân phận của mình, một cái tổng quản Liễu gia không đủ tiếp hắn...

“Gia chủ đang bế quan, nếu Cao công tử muốn gặp phải đợi khi khác a” Liễu tổng quản kính cẩn từng ly nói...

“Lại bế quan? Haha, các ngươi Liễu gia xem ta là con nít 3 tuổi sao? Lại lấy cớ bế quan tránh mặt ta?” Cao Tiến trừng mắt cười lạnh, vận chuyển linh lực hướng Liễu tổng quản đá một cái...

“Hừ” Liễu tổng quản trong lòng cười lạnh, người này là một cái công tử bột, hơn 25 tuổi chỉ mới Trúc Cơ Viên Mãn, bất quá phụ thân đối phương lại là Cao gia gia chủ, Nguyên Anh Viên Mãn tu vi, hắn không dám phản kháng...

Chỉ có thể vận chuyển linh lực tiến hành phòng thủ, bị động nhận đối phương một đá...

“A” Liễu Tổng Quản lăn một vòng, sắc mặt tái nhợt, hắn miễn cưỡng chắp tay khó khăn nói:

“Gia chủ thật sự bế quan, hy vọng Cao công tử kiên nhẫn chờ đợi”

“Hừ, công tử nhà ta nhìn trúng các ngươi Liễu gia chủ là phúc khí tu tám đời, đừng không biết tốt xấu” Một trong hai nam nhân đi cùng Cao Tiến quát lạnh, hai người bọn hắn là Cao gia hai tên trưởng lão, phụng mệnh gia chủ bảo hộ Cao Tiến...

“Thật khinh người quá đáng” Động tĩnh nơi này đã sớm khiến tộc nhân Liễu gia chú ý, cả đám xuất hiện trừng mắt nhìn chằm chằm ba người Cao gia, đám trẻ nhỏ ngây thơ thậm chí còn muốn động thủ...

Nhìn tộc nhân Liễu gia số lượng thưa thớt, phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, Cao Tiến trong mắt hiện lên một tia khinh thường...

Những năm gần đây tộc nhân thế hệ thanh thiếu niên Liễu gia vì không chịu nổi áp bức từ các thế lực khác, phần lớn đều bỏ nhà rời đi, một số thậm chí còn phản bội...

“Các ngươi Liễu gia hiện tại là tình cảnh gì? Chúng ta Cao gia đã cùng Nhạc gia kết minh, trong thời gian tới sẽ cùng nhau thống trị Bình An thành, gia chủ các ngươi lọt vào mắt xanh của bổn công tử chính là thiên đại may mắn”

Cao Tiến cười hề hề nói:

“Còn không quỳ xuống tạ ơn?”

“Phi, chúng ta Liễu gia dù toàn bộ thành ăn mày, cũng không để gia chủ gả cho ngươi” Một tiểu cô nương Liễu gia non nớt nói, ánh mắt trẻ thơ của nàng hiện lên một tia căm giận...

“Ngu xuẩn mất khôn, vả miệng cho ta” Cao Tiến giận dữ hạ lệnh...

“Xú nha đầu, chịu đánh” Một tên trưởng lão sau lưng Cao Tiến quát lạnh, Nguyên Anh tu vi bùng phát, một bàn tay linh lực hướng gương mặt nhỏ nhắn còn bún ra sửa đập tới...

“Không được” Không ít tộc nhân Liễu gia rống giận, hai mắt đó ngầu...

“Chết”

Mắt thấy tiểu cô nương sắp bị đánh trúng, một tiếng quát thánh thót vang lên, một cỗ khí thức kinh người chấn vỡ bàn tay linh lực, thế công không giảm ép đến ba người Cao gia...

Hai tên Cao gia trưởng lão nhanh chóng kéo Cao Tiến về sau lưng mình, vận chuyển linh lực toàn thân, hướng cổ khí thế kia ép đến...

“Phụt”

Khí thế quá mạnh, hai người bị đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt tái nhợt...

Cao Tiến thoáng chùi mồ hô lạnh trên trán, bất quá lại càng thêm hung hăng càng quấy hét ầm lên:

“Liễu Thi Cầm, ngươi rốt cuộc xuất hiện, không tiếp tục bế quan sao?”

“Cao Tiến, dù phụ thân ngươi ở trước mặt ta cũng không dám làm càn như vậy, ai cho ngươi lá gan khi dễ người Liễu gia?”

Theo một âm thanh ung dung hết sức bình thản vang lên, ba thân ảnh xuất hiện...

Cầm đầu là một nữ tử như bước ra từ trong tranh, thân choàng bạch y mộc mạc đến cực điểm, nhưng lại khiến người khác hít thở không thông với nhan sắc của nàng...

Da không phấn vẫn trắng, môi không son vẫn hồng, thân hình uyển chuyển, dáng đi thanh cao, máy tóc dài rủ xuống hai vai, đôi mắt đen láy to tròn như ngọc thạch, mày liễu hơi cau có vẻ buồn man mát, nốt rùi son nơi khóe mắt như tô điểm cho vẻ đẹp của nàng càng thêm hoàn mỹ...

Bên cạnh nữ tử là hai lão phụ nhân áo xám, cả hai đều là Kim Đan Hậu Kỳ...

Chính là hai vị trưởng lão có thực lực mạnh nhất Liễu gia hiện tại...

“Ai cho ta lá gan? Chỉ bằng ta là thiếu chủ Cao gia, Ngũ Cấp gia tộc tại Bình An thành này” Cao Tiến ngạo nghễ nói, hai mắt như bị mê hoặc nhìn chầm chầm thân ảnh áo trắng kia, như si như say...

“Tham kiến gia chủ, tham kiến hai vị trưởng lão” Tộc nhân Liễu gia hưng phấn hành lễ, trong lòng bọn họ Liễu Thi Cầm chính là tín ngưỡng...

“Thi Cầm tỷ tỷ, hắn khi dễ ta” Tiểu cô nương thấy bản thân thoát nạn, chạy đến ôm bắp đùi Liễu Thi Cầm, nàng tên Liễu Mộng Mộng, là con gái của một nam nhân Liễu gia, bất quá vì không chịu nổi cảnh tượng khắp nơi bị chèn ép, phụ thân của nàng đã rời tộc, bỏ rơi lại nàng chỉ mới 9 tuổi...

Liễu Thi Cầm cưng chiều nhéo nhéo má nàng, lúc này nhàn nhạt nhìn đám người Cao Tiến nói:

“Mặc kệ ngươi có thân phận gì, Liễu gia không phải nơi ngươi có thể giương oai, mau cút đi”

“Haha, Liễu Thi Cầm ơi Liễu Thi Cầm, ngươi hình như chưa nhận ra hoàn cảnh của mình, Nguyên Anh Hậu Kỳ ghê gớm lắm sao?” Cao Tiến cười ha hả nói...

Liễu Thi Cầm cau mày, trong lòng mơ hồ bất an, những năm gần đây mặc dù Cao gia và Nhạc gia liên tiếp chèn ép, nhưng chưa bao giờ trở mặt trắng trợn như hôm nay...

Dù sao thì nàng cũng là Nguyên Anh Hậu Kỳ, dù không địch lại Nguyên Anh Viên Mãn của hai nhà bọn hắn, nhưng nếu ép đến đường cùng, Liễu Thi Cầm tự tin mình tự bạo có thể nổ tung một nữa Bình An thành...

Đến lúc đó không ai đạt được chỗ tốt gì...

Hiểu rõ nguyên nhân này nên những năm qua Cao Nhạc hai nhà chưa từng ép Liễu gia đến tuyệt lộ, không biết tại sao lần này Cao Tiến lại dám làm càn như thế...

“Liễu gia không chào đón chư vị, mau rời đi” Nàng ôm tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng lên, nhàn nhạt phất tay...

“Hahaha, buồn cười đến cực điểm, hiện tại dù Nhạc gia cũng không dám nói với công tử nhà ta như vậy” Một tên trưởng lão sau lưng Cao Tiến cười lạnh...

Liễu Thi Cầm cau mày, trong lòng mơ hồ bất an, với bản tính thông tuệ của mình, như nghĩ đến điều gì, nàng giật mình thốt:

“Cao lão gia tử?”

Bốp bốp bốp

Cao Tiến vỗ vỗ tay ra vẻ khen ngợi, điên cuồng cười ha hả:

“Hahaha, đúng vậy Liễu Thi Cầm, không hổ là nữ nhân tương lai của ta, cho 10 điểm khà khà... Gia gia ta đã thành công đột phá bình cảnh, trở thành Hóa Thần Kỳ cường giả, haha”

Đám người Liễu gia sắc mặt lập tức tái nhợt, mà gương mặt đẹp của Liễu Thi Cầm cũng trở nên hơi tái...

Hơn ai hết nàng hiểu Hóa Thần Kỳ kinh khủng như thế nào, đối với Nguyên Anh Viên Mãn nàng còn tự tin chiến một trận, nhưng đối diện Hóa Thần chỉ có thể lực bất tầm tâm...

Đối mặt Hóa Thần Kỳ, chỉ sợ cơ hội tự bạo nàng cũng không có...

“Thế nào? Sợ? Nhạc gia và năm cái Tứ cấp gia tộc trong thành đã hướng chúng ta Cao gia cúi đầu xưng thần, ngươi nên hãnh diện vì trở thành Tam cấp gia tộc đầu tiên bị thâu tóm ha hả”

Cao Tiến liếm liếm môi, nhìn nhan sắc tuyệt mỹ của nàng hắn hận không thể lập tức chiếm đoạt...

Năm xưa nghe nói vị Liễu gia Đại Tiểu thư được Lạc Phá Lôi nhìn trúng kia cũng có dung nhan tuyệt trần như vậy, ở thời điểm đó thì Liễu Thi Cầm chỉ là một tiểu cô nương,...

“Muốn thâu tóm chúng ta, nằm mơ sao?”

Vị trưởng lão tu vi Kim Đan đứng cạnh Liễu Thi Cầm cười lạnh, năm xưa chính đám người Cao gia này như chó con xu nịnh bọn hắn, hiện tại vật đổi sao dời...

“Gia chủ, cùng nhau chiến một trận, lão hủ liều mạng già với bọn hắn hộ tống ngươi rời đi” Một lão già lưng còng Liễu gia mắt ngấm lệ quang nói...

“Đúng vậy, những năm qua vì bảo hộ chúng ta làm mai một thiên phú của ngươi, với khả năng của người chỉ cần chạy thoát, trăm năm sau trả thù cho chúng ta dễ như trở bàn tay...”

Đám tộc nhân khác đồng thanh hô lớn...

“Các ngươi không có cơ hội này” Theo một âm thanh trêu tức, lại một đám người tiến đến Liễu gia, cầm đầu là một trung niên nhân gầy gò râu cá trê...

“Nhạc Quần, không ngờ ngươi cũng trở thành chó săn cho Cao gia?” Liễu Thi Cầm nhìn nam nhân râu cá trê nói...

“Haha, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Cao gia xuất hiện Hóa Thần Kỳ, chính là thượng thiên ý chí, Nhạc Quần ta chỉ tuân theo mà thôi” Nhạc Quần nghĩ khí lăng nhiên nói...

“Haha, tốt tốt, Nhạc bá bá nói rất hay, ngày sau chất nhi ở trước mặt gia gia thay người nói tốt” Cao Tiến khen ngợi...

“Vậy đa tạ Cao công tử rồi”

Nhạc Quần chắp tay nói... Trong lòng âm thầm than thở, đời này hắn chỉ còn cách làm chó săn cho người, hắn không phải tuyệt thế thiên tài, Nguyên Anh Viên Mãn ở trước mặc Hóa Thần Sơ Kỳ giống như cá nằm trên thớt...

“Vô liêm sĩ” Tộc nhân Liễu gia nhìn bọn hắn người đi ta tới, âm thầm mắng chửi, bất quá cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng, trước thực lực của Hóa Thần Kỳ, bọn hắn không có một đường lui nào...

“Liễu gia chủ, nghĩ kỹ chưa? Gả cho Cao Tiến công tử là mơ ước của vô số nữ tử tại Bình An thành, đường sống trong phúc mà không biết hưởng”

Nhạc Quần cười gằn nói, hắn cũng bị nhan sắc Liễu Thi Cầm thèm nhỏ dãi từ lâu lại không có cách nào, hôm nay phải chính tay ép nàng dâng cho người khác, cảm giác đó vừa kích thích vừa khó chịu...

“Nằm mơ, lão thân dù liều cái mạng này cũng không để gia chủ gả cho súc sinh này”

Đám lão già Liễu gia gầm thét, Cao Tiến tại Bình An thành gây họa cho vô số nữ tử nhà lành, bọn hắn sao có thể nhìn kính yêu gia chủ rơi vào cầm thú móng vuốt...

“Đúng vậy, liều mạng cùng các ngươi” Liễu Mộng Mộng quơ quơ nắm đấm nhỏ...

“Chiến đi”

“Chiến”

Tộc nhân Liễu gia gào rống, những người còn ở lại gia tộc đều có huyết tính, đám hèn nhát đã sớm rời đi...

Nhìn vô số tộc nhân ủng hộ bảo vệ mình, Liễu Thi Cầm mắt đẹp ươn ướt, trong lòng bị cảm động lắp đầy, những năm qua nàng cố gắng quả nhiên không uổng phí...

“Tỷ tỷ, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, Lạc gia mặc dù cường đại, nhưng Tiểu Nam cũng rất cần ngươi về cứu hắn, tương lai Liễu gia trông chờ vào các ngươi...”

Liễu Thi Cầm nhàn nhạt nhắm mắt trong lòng nói thầm một tiếng:

“Chúng ta đi trước...”

Lập tức, toàn thân linh lực vận chuyển đến cực hạn, nàng trừng lớn mắt đẹp quát lạnh:

“Muốn Liễu gia khuất phục, xuống địa ngục đi, Băng Thuấn Ảnh”

Thân thể mê người đột ngột biến mất, vị trí ban đầu nàng đứng đã hóa thành một khối băng điêu...

“Cao Tiến cẩn thận” Nhìn thân ảnh Liễu Thi Cầm xuất hiện bên cạnh Cao Tiến, hiển nhiên muốn nhằm vào tên này, Nhạc Quần gầm lên một tiếng:

“Phích Lịch Chưởng”

Hỏa hệ Linh Lực ngưng tu trong tay hắn, hình thành một quả cầu lửa, hung hăng hướng Liễu Thi Cầm vỗ tới...

Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, Liễu Thi Cầm tạm dừng thế công đối với Cao Tiến, nàng hít sâu một hơi, vô số linh lực cấp tốc tiến vào miệng:

“Phong Bạo”

Khó thể tưởng tượng một cơn lốc xoáy cực lớn từ miệng nhỏ xuất hiện, nhanh chóng cuốn lấy Phích Lịch Chưởng...

ẦM

Hỏa cầu lửa lại bị cuồng phong cắt đứt, tứ phân ngũ liệt nổ ầm một tiếng, chấn động màn nhĩ đám người xung quanh ù cả đầu óc...

“Hừ” Liễu Thi Cầm cùng Nhạc Quần hừ lên một tiếng, định tiếp tục lao vào chiến đấu...

XOẸT XOẸT

Một âm thanh kỳ quái vang lên lập tức cắt đứt hành động của bọn hắn, đám người lập tức chú ý...

Chỉ thấy nơi trung tâm hai loại vũ kỹ va chạm, không gian có dấu hiệu nứt ra...

Liễu Thi Cầm cùng Nhạc Quần trợn tròn mắt khó hiểu, mặc dù Nguyên Anh Kỳ rất cường đại, nhưng nói uy lực mạnh mẽ đến mức nứt vở không gian, dù là Hóa Thần Kỳ cũng không làm được a...

Trước vô số ánh mắt nghi hoặc, vết nứt không gian càng lúc càng lớn, rốt cuộc trở nên bằng cánh cửa như vậy...

Bịch Bịch Bịch...

Từng đôi mắt cấp tốc trợn tròn, miệng mở lớn đến khó tin, gương mặt co giật nhìn từng thân ảnh bên trong khe nứt không gian rơi xuống như bịch muối...

1 người 2 người... 5 người...

Rốt cuộc, sau chín tiếng “Bịch”, khe nứt không gian hoàn toàn khép lại...

Lạc Nam hơi lúc lắc đầu lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn ôm chặt hai thân thể thơm tho mềm mại...

Nhìn bầu không khí giương cung bạc kiếm xung quanh, hắn cười tươi rói để lộ hàm răng trắng tinh, chép miệng nói:

“Chào chư vị! Thật náo nhiệt a”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện