Edit: OhnO
Beta: Sue
------------------------------
Xuyên thấu qua tấm màn màu cam hồng, có thể thấy cơ bụng tinh tráng lộ ra.
Hắn hình như mới tắm xong, trên tóc còn dính hơi nước.
Đôi mắt khép hờ, mày hơi nhăn lại. Từ Cảnh Niệm tựa như đang chịu đựng...
"Cốc cốc cốc---"
Môi mỏng khẽ mở, phun ra một chữ:
"Vào"
Một người mặc tây trang trắng đen, khéo léo chỉnh tề, trẻ tuổi đẹp trai đi vào, trong tay hắn cầm 1 tập văn kiện.
Hắn là Dương Thạc, là anh em tốt của Từ Cảnh Niệm. Là người đi theo giúp Từ Cảnh Niệm lúc ở Thiên Cực, là người cùng với hắn liều mình đi lên vị trí ngày hôm nay! Cho nên dù có một ngày, tất cả mọi người đều phản bội Từ Cảnh Niệm, thì tuyệt đối trong đó không bao giờ có Dương Thạc!
Đi đến mép giường, Dương Thạc đem văn kiện đưa cho Từ Cảnh Niệm: "Niệm ca, đây là tư liệu mới nhất mà ngươi muốn!"
"Niệm ca ngươi không sao chứ?! Ta đi lấy thuốc cho ngươi!"
Dương Thạc cuống quít buông văn kiện trong tay, xoay người đi mở ngăn kéo, lấy thuốc đau đầu cho Từ Cảnh Niệm uống.
Uống xong thuốc giảm đau Từ Cảnh Niệm mới hơi đỡ đau một ít, chỉ là đầu vẫn còn một trận đau đớn.
"Niệm ca, đỡ hơn chưa?" Dương Thạc khẩn trương nhìn Từ Cảnh Niệm.
Từ một tháng rưỡi trước, trong một lần Từ Cảnh Niệm đánh nhau sống chết với một bang ở nước ngoài liền bị thương đến hôn mê, sau khi tỉnh lại liền hay bị đau đầu.
Không chỉ là thường xuyên đau đầu, Dương Thạc còn cảm thấy lão đại mình thay đổi rất nhiều.
Khí thế càng thêm khiếp người, uy áp càng thêm bá đạo, sát phạt càng thêm quả quyết!
.... Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là chuyện xấu.
Chỉ là làm cho Dương Thạc cảm thâý kì quái chính là, Từ Cảnh Niệm từ đó, không gần nữ sắc!
Rõ ràng lúc trước bên người nữ nhân không ngừng, nhưng là sau lần bị thương đó, Từ Cảnh Niệm không có chạm vào bất kì nữ nhân nào nữa!
Trong bang có không ít người hoài nghi Từ Cảnh Niệm có phải bị thương tới phía dưới hay không, cho nên mới không thể xoxo.
Đương nhiên, đối với suy nghĩ này, Dương Thạc tất nhiên là không tin!
Nếu không phải vô cùng xác định Từ Cảnh Niệm vẫn là Từ Cảnh Niệm, Dương Thạc còn nghĩ rằng Niệm ca nhà mình đã bị người ta đánh tráo!
Hít sâu một hơi, Từ Cảnh Niệm nhắm mắt lại: "Ừ, tư liệu mới nhất.... đọc cho ta nghe"
Dương Thạc gật gật đầu, điều chỉnh giọng, sau đó liền bắt đầu đọc: "Gần đây Bạch gia bên kia bị chèn ép tàn nhẫn, Bạch chủ tịch cùng với trưởng tử Bạch Chí Minh vì thế mà vội đến sứt đầu mẻ trán"
Ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Bạch phu nhân vẫn là thường hay lui tới những nơi lúc trước, lúc không có việc gì thì cùng các quý phu nhân uống trà nói chuyện, mua sắm."
"Bạch Chỉ Hàm gần đây đúng lúc thời kỳ phản nghịch, ở hộp đêm có quen biết với một tiểu bạch kiểm, sau đó hẹn hò, mà tiểu lưu manh kia chính là tiểu đệ dưới trướng của Hải Thanh bang"
".....Cố Cảnh Thần, gần đây hắn cùng bạn gái Hạ Lạc Nghiên có quan hệ ngày càng tốt. Niệm ca, ngươi..."
Hắn nhớ rõ lúc trước khi Từ Cảnh Niệm biết Cố Cảnh Thần thích Hạ Lạc Nghiên, còn là một mặt mang ý cười tà, nói cái gì mà muốn nếm thử... người được đệ đệ này thích có hương vị như thế nào!
Ngươi không có nhìn lầm, Cố Cảnh Thần, chính là em trai của Từ Cảnh Niệm!
Thực ra Dương Thạc cũng không phải thực sự hiểu Từ Cảnh Niệm từ bé, hắn biết Từ Cảnh Niệm, chính là vào lúc 15 tuổi!
Lúc ấy, Từ Cảnh Niệm là một tên côn đồ, mà hắn cũng là một tên côn đồ!
Điều duy nhất Dương Thạc biết đến, chính là Cố Cảnh Thần là đệ đệ của Từ Cảnh Niệm, mà Bạch phu nhân kia, chính là mẹ ruột của Từ Cảnh Niệm.
Từ Cảnh Niệm ừ một tiếng, ý bảo Dương Thạc nói tiếp.
"Cha mẹ Hạ Lạc Nghiên vẫn như vậy, em gái của Hạ Lạc Nghiên, Hạ Lạc Tích...." Chính là em gái siêu lớn mật dám nhìn thẳng Niệm ca!!!
Ngày đó đi bệnh viện, Dương Thạc vì có việc nên không đi.
Sau đó nghe huynh đệ kể lại, bao gồm câu nói"sắc" khí mười phần kia của Từ Cảnh Niệm.
Cái này làm cho Dương Thạc, phảng phất thấy được hy vọng lão đại nhà mình sẽ có lại ham muốn với phụ nữ!
"Từ một tháng trước, Hạ Lạc Tích bỗng nhiên thay đổi kiểu tóc, ăn mặc cũng khác biệt rất lớn so với trước kia. Lúc trước còn không thể phân rõ ai chị ai em, lúc này có thể phân biệt rõ ràng"
"Niệm ca, ngươi lúc trước nói, muốn đem bắt cóc Hạ Lạc Nghiên... Vậy, giờ còn muốn không?"
Từ Cảnh Niệm mắt nhắm mắt mở, nhàn nhạt liếc Dương Thạc một cái.
Hắn không nói gì, nhưng mà Dương Thạc đã biết ý tứ của Từ Cảnh Niệm.
Sờ sờ mũi, Dương Thạc tiếp tục đọc xong văn kiện.....
Từ Cảnh Niệm nhắm mắt lại, lúc trước hắn thực sự nghĩ tới muốn bắt cóc Hạ Lạc Nghiên về, tra tấn một phen.
Chính là từ 1 tháng rưỡi trước, hắn lại không có ý định vậy nữa!
Mặc dù trong lòng hắn vẫn như cũ ghét tên đệ đệ kia....
Mỗi lần nhìn thấy những nữ nhân muốn leo lên giường của hắn, Từ Cảnh Niệm trong lòng liền thấy ghê tơm!
Hắn hận không thể lôi những người đàn bà kia một phát vỡ đầu!... Từ Cảnh Niệm cũng đã từng gϊếŧ chết một nữ nhân không biết tốt xấu...
Không bắn vỡ đầu, chỉ là dùng bút máy đâm thẳng xuyên tim.
Từ đó về sau, liền không có nữ nhân nào dám không biết sống chết tìm đến Từ Cảnh Niệm!
Trong khái niệm của các nàng, lúc đầu chính là Từ Cảnh Niệm = tiền! Sau liền biến thành Từ Cảnh Niệm = chết!
Hạ Lạc Nghiên... nữ nhân kia, hắn thật sự là không muốn chạm vào!
Nhưng mà có thể cho người em trai Cố Cảnh Thần này đau khổ một lần, Từ Cảnh Niệm cũng rất là vui lòng!
Hắn không chạm vào Hạ Lạc Nghiên, cũng không có nghĩa là không để cho người khác chạm vào___
"Chính là như vậy". Dương Thạc khép lại văn kiện, nhìn đến Từ Cảnh Niệm, tựa hồ như hắn đã ngủ rồi.
Từ Cảnh Niệm ừ một tiếng: "Đi ra ngoài đi"
"Vâng". Dương Thạc gật đầu, xoay người ra khỏi phòng của Từ Cảnh Niệm.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, Từ Cảnh Niệm bắt đầu tiến vào trong mộng.
Cảnh trong mơ, một bé trai 7 8 tuổi khóc lóc ôm đùi của một nữ nhân, kêu: " Mẹ ơi đừng ném con xuống!"
Nhưng mà nữ nhân kia, lại ôm theo một đứa nhỏ mới sinh, bỏ rơi bé trai đó lại, không thèm quay đầu lại đi đến một chiếc siêu xe!
Bé trai đuổi theo phía sau, khóc lóc kêu gào, nhưng mà xe chạy càng lúc càng xa.....cậu đuổi không kịp!
Bé trai té ngã, lòng bàn tay xước đá, máu chảy không ngừng.
Cậu khóc lóc gọi mẹ, sau đó cậu được một lão nhân gia mặt mày buồn bã bế lên.
Cảnh trong mơ, lão nhân một tay cầm gậy gỗ, tay còn lại cầm một cái bao tải.
Phía sau là một bé trai gương mặt rất thanh tú, trên người mặc quần áo và giày đã cũ đi theo lão nhân gia, gương mặt đó cùng với quần áo cậu mặc trên người, thật không hợp.
Lão nhân gia bước chân xóc nảy đi bên cạnh đường cái, đèn bên đường mờ nhạt.
Lúc đi qua thùng rác, ông sẽ dừng lại xem thử có chai rỗng hoặc giấy gì hay không.
Mặc kệ là mưa lớn hay gió to, lão nhân kia vẫn không nghỉ ngơi.
Thẳng đến khi____
Lão nhân rốt cuộc đứng dậy không nổi, thở dốc cũng khó khăn.
"Tiểu Niệm, ông nội không thể chăm sóc con được nữa.... Con đi Kinh thị tìm mẹ con đi, tốt xấu gì con cũng là con trai của nó..... Nó cũng không thể bỏ mặc con được....."