Có một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi mặc một cái áo sơ mi bị giặt đến trắng bệch, cùng chiếc quần jean bạc màu lại đeo một đôi giày không vừa chân.
Bởi vì hắn đang tuổi trưởng thành lại sống trong hoàn cảnh dinh dưỡng không đầy đủ nên hắn thực sự rất gầy, thoạt nhìn yếu đuối mong manh.
Cho dù là hoàn cảnh chật vật như vậy......
Nhưng ngũ quan của hắn lại rất là thanh tuấn sạch sẽ.
Thiếu niên đứng ở cổng của một trường tiểu học ở Kinh thị, vẻ mặt biểu lộ ra cảm xúc rất phức tạp...
Khi hắn nhìn thấy một phụ nhân trang điểm đẹp đẽ, đĩnh bụng bầu dắt tay một đứa bé trai bảy, tám tuổi xuất hiện ở cổng trường, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, bên trong ánh nhìn còn mang theo hi vọng.
Người phụ nhân có vẻ giàu có đó lại nắm tay đứa bé đi lướt qua người thiếu niên, không hề dừng lại.
Thiếu niên nắm chặt tay, hơi có vẻ run rẩy. Chút ánh sáng trong đáy máy, cứ một tắt dần đi......
Hắn nhìn vị phu nhân kia nắm tay đứa nhỏ lên siêu xe, xe khởi động, hắn lại cứ đứng im ở đó cũng không như năm đó đuổi theo xe nữa ——
Đêm khuya, Từ Cảnh Niệm bị ác mộng này làm bừng tỉnh.
Từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng thở phì phò.
Mở công tắc đèn ở đầu giường, Từ Cảnh Niệm nâng tay trái lên, ngắm nghĩa vết sẹo 20 năm trước ở chỗ lòng bàn tay.
Hừ ~ hóa ra thời gian đã qua lâu như vậy rồi!
Chớp mắt một cái, thế mà đã qua 20 năm ~
Hai mươi năm trước, ba hắn tai nạn xe cộ dẫn tới liệt nửa người dưới.
Ba hắn bị tai nạn xe cộ cũng là tự gây ra, lại trùng hợp bảo hiểm cũng vừa hết hạn, gia đình vốn dư dả cũng bị tiền thuốc men của ba làm cho suy sụp.
Khi đó, hắn tám tuổi, đệ đệ chưa được một tuổi.
Vì không muốn làm liên lụy đến người nhà, ba hắn thừa dịp người nhà không có mặt dùng cây dao gọt hoa quả tự sát.
Chưa đầy một tháng sau, mẹ hắn liền mang theo đệ đệ tái giá.
Trước kia hắn luôn không hiểu vì sao mẹ hắn chỉ đem đệ đệ theo mà không mang theo hắn. Sau này lớn lên hắn liền thông suốt. Vốn dĩ vậy là bởi vì đệ đệ hắn còn nhỏ, không có ký ức còn hắn thì đã 8 tuổi rồi!
Từ đó về sau, hắn liền ở với ông nội, hai ông cháu nương tựa lẫn nhau, nhặt nhạnh mà sống qua ngày.
Đáng tiếc...... Có đôi khi hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn!
Nữ nhân kia, mẹ hắn, đã không nhận ra hắn!
A ~ phụ nữ, thật đúng là vô tình đến đáng sợ ——
Lăng Vu Đề gần đây có chút không kiên nhẫn, không có chút kiên nhẫn nào!
Xác định được chính xác Từ Cảnh Niệm chính là Tịch Tử Thu đã một tháng rồi.
Vì có thể gặp lại được Tịch Tử Thu, à không, là Từ Cảnh Niệm!
Vì có thể gặp lại Từ Cảnh Niệm, hôm trước Lăng Vu Đề còn quyết tâm xin nghỉ học một hôm để đi đến công ty của hắn chờ hắn.
Chờ đến tận lúc công ty tan tầm, Lăng Vu Đề mới biết được, thật ra Từ Cảnh Niệm không có đến công ty!
Nhưng có một vấn đề Lăng Vu Đề vẫn rất thắc mắc. Từ Cảnh Niệm không phải muốn trả thù Cố Cảnh Thần sao!
Vậy sao ngày đó hắn lại không có xuống tay với Hạ Lạc Nghiên chứ? Nguyên nhân có thể là vì cái gì đây? Chắc một ngày nào đó hắn sẽ xuống tay đúng không?
Với suy nghĩ đó, vì có thể gặp mặt Từ Cảnh Niệm, mỗi ngày Lăng Vu Đề đều ở bên Hạ Lạc Nghiên, nàng ta đi đâu, nàng theo tới đó!
Kể cả khi nàng ta đi hẹn hò với Cố Cảnh Thần, Lăng Vu Đề cũng kiên quyết đi theo, kiên cường làm bóng đèn suốt 1 tháng trời!
"Ai ~" Lăng Vu Đề gục đầu trên bàn học, có chút mờ mịt.
Chẳng lẽ kẻ thù dai Từ Cảnh Niệm đã từ bỏ cơ hội trả thù Cố Cảnh Thần rồi sao?!
Chẳng lẽ liền bởi vì nàng đến nên cũng làm Từ Cảnh Niệm đột nhiên nghĩ thông suốt, không muốn dùng Hạ Lạc Nghiên tới trả thù Cố Cảnh Thần nữa sao?!
Khụ ~ tuy rằng Lăng Vu Đề hiện tại cũng chưa biết Từ Cảnh Niệm vì sao lại muốn trả thù Cố Cảnh Thần......
Lúc trước khi không tìm thấy Từ Cảnh Niệm, Lăng Vu Đề còn từng hỏi bóng hỏi gió với Hạ phụ xem bệnh viện có lưu lại phương thức liên lạc với Từ Cảnh Niệm hay không!
Kết quả là —— tất nhiên không có!
"Bang" dùng tay đập mạnh lên bàn học, Lăng Vu Đề đang nằm bệt trên bàn học đột ngột đứng bật dậy.
Cũng may lúc này không phải trong giờ học, người trong phòng học cũng không nhiều lắm.
Tuy rằng mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lăng Vu Đề, nhưng Lăng Vu Đề lại không để ý chút nào!
Mới nãy, nàng vừa nghĩ ra một chuyện.
Từ Cảnh Niệm không đi công ty, như vậy hắn hẳn là sẽ đi đến con phố xa hoa địa bàn chủ yếu ở Thiên Cực bang đúng không?!
Tuy rằng con phố xa hoa lãng phí kia rất loạn, nhưng cũng ngăn không được quyết tâm muốn đi tìm Từ Cảnh Niệm của Lăng Vu Đề!
Nói làm liền làm, ăn xong cơm chiều, Lăng Vu Đề liền lấy lý do đi xem phim với bạn mà rời khỏi Hạ gia.
Ngồi xe buýt đi vào đầu khu phố xa hoa, nơi này thực phồn hoa, còn chưa đi vào, đã nghe được âm thanh ồn ào ở bên trong.
Toàn bộ khu phố này đều là hộp đêm, là nơi những người trẻ tuổi thường thích đến vào buổi tối!
Khu phố xa hoa lãng phí này là thuộc quản lý của Thiên Cực bang!
Lăng Vu Đề cũng không phải chưa từng đi hộp đêm, nhưng nghe nói khu phố này rất hỗn loạn, thường xuyên có đánh nhau này nọ, hỗn loạn như thế nhưng ngay cả cảnh sát cũng không dám quản!
Nghĩ đến mục đích đến đây của chính mình, Lăng Vu Đề khẽ cắn môi, đi vào khu phố ——
Ở giữa khu phố này, có một no gọi là quán bar Vong Linh.
Nơi đó, chính là "trụ sở" của Thiên Cực bang!
Nơi Lăng Vu Đề muốn tới, chính là quán bar Vong Linh kia!
Đi đến cửa quán bar Vong Linh, Lăng Vu Đề bị yêu cầu đưa ra thân phận chứng, sau đó nàng mới được cho vào.
Trước khi tiến vào quán bar, Lăng Vu Đề đã mở ra tính năng định vị nhân vật rồi.
Thật ra Lăng Vu Đề đã sớm muốn mở ra tính năng này nhưng mà mỗi lần chỉ có thể duy trì mười phút, Lăng Vu Đề không dám tùy tiện dùng lung tung!
Mở ra liền nhìn thấy Từ Cảnh Niệm ở quán bar Vong Linh thật, Lăng Vu Đề mới bước nhanh đi vào.
Tiến vào quán bar Vong Linh, âm nhạc bên trong thực sự lớn đến độ Lăng Vu Đề muốn trực tiếp xoay người rời đi!
Lăng Vu Đề bị những ánh đèn đủ mọi màu sắc làm lóe cả đôi mắt!
Lăng Vu Đề nửa híp mắt, xác định phương hướng đến lầu hai mà đi.
Bởi vì hiệu quả cách âm tốt, cho nên lầu hai tương đối yên tĩnh.
Lăng Vu Đề đi theo chỉ thị của màn hình ảo, rẽ trái rẽ phải đi về phía cuối của tầng 2.
Tính năng định vị vị trí báo đã tới nơi, cùng lúc đó Lăng Vu Đề...... Cũng bị vệ sĩ mặc đồ đen cản lại.
"Ngươi đi nhầm chỗ rồi." Vệ sĩ hung thần ác sát nhắc nhở Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhìn tên vệ sĩ đang nói chuyện kia: "Nơi này có Từ Cảnh Niệm không?"
"Lập tức rời đi." Vệ sĩ không trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề, chỉ đen mặt nói.
Lăng Vu Đề biết Từ Cảnh Niệm đang ở nơi này, tới cũng tới rồi, sao nàng có thể cứ như vậy bỏ đi cơ hội nhìn thấy Từ Cảnh Niệm được chứ!?
Không thể nào!
Trước mặt vệ sĩ cao to, lúc này nàng không có nửa điểm giá trị vũ lực, khẳng định là đánh không lại!
Tròng mắt xoay chuyển, Lăng Vu Đề đột nhiên quay đầu lại chỉ vào chỗ rẽ chỗ ' kinh ngạc ' hô: "Trời ơi, người nào vừa mới chạy nhanh như bay sang đây vậy!?"