Thời điểm Tô Lạc Y tỉnh lại thù sắc trời đã tối đen. Nàng xoa xoa đôi mắt, gọi nha hoàn tiến vào.

Nha hoàn tên là Tú Nhi, diện mạo trông hiền lành, thoạt nhìn cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi.

Sau khi rửa mặt, Tô Lạc Y hỏi: " Khi nào dùng cơm"

Tú nhi nhẹ giọng đáp: " Hơn một khắc nữa là có thể dùng cơm, tiểu thư muốn rời giường sao?"

Tô Lạc Y gật đầu: "Ừm"

Hầu hạ Tô Lạc Y thay quần áo xong, Tú nhi mới giúp nàng chải đầu, trang điểm nhẹ một chút. Tô Lạc Y nhìn dung nhan tinh xảo trong gương, đôi mắt sáng ngời...nhưng răng thì...

Tô Lạc Y vẫn tự mình bổ não: Tính ra, thời kỳ tiểu tử thay răng nên thiếu răng cũng bình thường mà! Sau đó thở dài: "Trách không được cảm thấy phát âm không chuẩn, thì ra đứa nhỏ nguyên chủ này còn đang phải thay răng."

Lúc này Thẩm Lạc Y mới 9 tuổi, Thẩm Sơ Tĩnh cũng chỉ có 14.

Sửa soạn xong, Tô Lạc Y chuẩn bị đi ăn cơm chiều.

Đói bụng nửa ngày nàng cũng chỉ uống một chén trà thời điểm đầu chiều thôi!

Mới vừa bước ra khỏi phòng, đập vào mắt Tô Lạc Y là một nha hoàn diện mạo thanh tú, đứng bên hồ nước, trên mặt mang theo hoảng loạn: "Không xong rồi, Đại Tiểu thư rơi xuống nước!"

Nội tâm Tô Lạc Y mãnh liệt gào thét: Con mẹ nó ta thật sự rất muốn chửi bậy! 

- ---------

Tú nhi lớn tuổi hơn nha hoàn kia một ít, nhìn vẻ mặt tuy bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng thật ra nàng cũng đang hoảng loạn: "Đại tiểu thư sao rồi, đã được cứu lên chưa?"

Nha hoàn kia nói "Người đã cứu lên, chỉ là hiện tại còn hôn mê."

Tô Lạc Y nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng bất an hỏi hệ thống:" Độ hảo cảm rớt không?"

Hệ thống lạnh nhạt:" Không có"

Tô Lạc Y nhanh chóng quyết định: "Ta đi xem tình địch!"

- -------

Tới sân viện của Thẩm Sơ Tĩnh, Tô Lạc Y liền nhìn thấy cảnh người đến người đi nhốn nháo, Thẩm phu nhân nhìn thấy nàng đã tới, đau lòng nói:

"Hài tử ngoan, sao con lại đến đây?"

Tô Lạc Y vẻ mặt nôn nóng: 

" Con nghe nói đại tỷ rơi xuống nước, không biết đại tỷ hiện tại sao rồi?" 

Thẩm phu nhân thở dài: 

" Đại phu nói tình hình không tốt lắm."

Thời tiết lạnh giá, Thẩm Sơ Tĩnh lại yếu ớt.

Vành mắt Tô Lạc Y đỏ hoe: 

" Đại tỷ nhất định có thể tỉnh lại, mẫu thân người nói đúng không?"

Thẩm phu nhân ôm lấy Tô Lạc Y, trên mặt hiện lên nét ưu sầu.

Nếu khi tỉnh lại, thân thể nàng bị thương, về sau gả đến hoàng phải làm sao bây giờ? Hoàng đế hạ chỉ nghênh thú Tĩnh Nhi, lúc này Tĩnh Nhi lại gặp phải chuyện này...

Có phải có người muốn gây bất lợi cho Tĩnh Nhi hay không?

Thẩm phu nhân không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Trên mặt Tô Lạc Y hiện lên vẻ bi thương, trong lòng lại chắc đe rằng tình địch tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Nhưng độ hảo cảm nhất định phải xoát, cho nên mấy ngày nay Tô Lạc Y thường xuyên chạy tới xem tình địch tỷ tỷ, thỉnh thoảng khóe mắt lại đỏ hoe rời đi, Thẩm phu nhân nhìn thấy cũng đau lòng.

Thẩm Sơ Tĩnh hôn mê ba ngày.

Trong ba ngày qua, trong đầu nàng giống như chiếu lại một cuốn phim, sự việc diễn ra từ nhỏ đến lớn đều tái hiện trước mắt nàng.

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở gương mặt Thẩm Lạc Y âm ngoan cười lớn: " Tỷ tỷ, ta mới là nữ nhân Hoàng Thượng yêu nhất."

Thẩm Sơ Tĩnh bị lửa giận trong lòng thiêu đốt, nhưng nàng lại bị cung nhân đè vai quỳ xuống mặt đất, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía muội muội của mình.

"Y Y, ngươi muốn sao đây?" 

"Tỷ tỷ, ta muốn làm Hoàng Hậu."

Thẩm Lạc Y cười xinh đẹp, nàng vốn là một mỹ nhân đẹp từ nhỏ, lại thêm một bộ cung trang hoa lệ, càng đem nàng trở nên mỹ lệ không tỳ vết.

"Tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn, ta muốn cái gì tỷ tỷ đều sẽ cho ta, vậy tỷ tỷ đem ngôi vị Hoàng Hậu nhường cho ta được không?" 

Thẩm Sơ Tĩnh còn chưa nói lời nào, Thẩm Lạc Y liền "khanh khách cười", cung nhân lập tức ép nàng uống rượu độc.

Bị muội muội mình yêu thương sủng nịnh nhất phản bội, mà nam nhân mình yêu toàn tâm toàn ý lại có mắt không tròng.

Lòng nàng giờ đâu đầy hối hận và lửa giận, nếu sống lại một đời, nàng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện