Ngu ngốc trao đi hết thảy, nhận lại chỉ là một ly rượu độc.

Thẩm Sơ Tĩnh, ngươi thật khờ! Không, là ngu! Ngu hết thuốc chữa! 

- ------

Đầu óc choáng váng nặng nề, Thẩm Sơ Tĩnh chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt nàng là rèm màn màu xanh lá, phía trên thêu hình hoa phù dung, bên mép giường là một cái đầu nhỏ.

Thẩm Sơ Tĩnh ngồi dậy, đè đè đầu, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đây chính là căn phòng của mình trước khi xuất giá! Nàng kinh ngạc vươn tay. Từ khi lên làm chưởng quản hậu cung, Thẩm Sơ Tĩnh không những phải xử lý những công việc lớn nhỏ, nàng còn thường xuyên tự tay làm canh, nhiều lần được hoàng đế tán dương.

Mà bây giờ nhìn đến, đôi tay này không còn là đôi tay trước kia bị năm tháng tra tấn, thay vào đó là một đôi tay trắng nõn như ngọc, không có chút vết chai.

Thẩm Sơ Tĩnh suy nghĩ lớn mật, nàng là, trọng sinh?! Mừng như điên một lúc, Thẩm Sơ Tĩnh dần khôi phục tâm tình.

Nếu đã sống lại một đời, nàng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đem chân tình của mình đặt sai chỗ, cũng sẽ không ngu ngốc đem chân tình của người có tâm đạp dưới chân!

- ----------

Tô Lạc Y không phải bị Thẩm Sơ Tĩnh đánh thức, mà là bị hệ thống nhắc nhở đến bừng tỉnh.

“Tình địch độ hảo cảm -10, độ hảo cảm còn lại 60.”

“Tình địch độ hảo cảm -10, độ hảo cảm còn lại 50.”

“……”

“Tình địch độ hảo cảm -10, độ hảo cảm còn lại 10.”

“Tình địch độ hảo cảm -10, độ hảo cảm còn lại 0.” 

Tô Lạc Y ngơ ngác: Ta quả thực không thể tin được, vừa rồi là ảo giác đúng không?!

Thẩm Sơ Tĩnh nhìn đến cái đầu nhỏ trước giường đang ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt, trong mắt lại lóe qua sự kinh ngạc, không thể tin được.

Chợt, Tô Lạc Y mở to mắt, kinh hỉ nói: “Tỷ tỷ! 

Tỷ rốt cuộc đã tỉnh! Tỷ muốn ăn gì không? Muốn uống nước không?”

Thẩm Sơ Tĩnh đột nhiên nhìn đến người kiếp trước không từ thủ đoạn dồn nàng ta vào chỗ chết, ánh mắt không ngăn được sự thô bạo.

Tô Lạc Y nhìn thấy trong mắt nàng có sát khí, còn làm bộ vẻ mặt thiên chân vô tà, vội vàng đem cho nàng ly trà nóng, “Tỷ tỷ, tỷ uống trà đi.”

Nhìn chén trà trước mặt, Thẩm Sơ Tĩnh nhớ tới ly rượu độc đời trước, liền phất tay, đem chén trà hất ra. Chén trà trong không trung xoay tròn, một phần trà nóng văng vào tay Tô Lạc Y.

Tô Lạc Y kinh hoảng nhìn Thẩm Sơ Tĩnh, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

“Đừng gọi ta là tỷ tỷ! Ta...!” Ta không có người muội muội như ngươi!

Lời còn chưa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, Thẩm phu nhân nhìn thấy đại nữ nhi rốt cuộc đã tỉnh, kinh hỉ nói: “Tĩnh Nhi!”

Thẩm Sơ Tĩnh nháy mắt khôi phục lý trí.

Hiện tại Thẩm Lạc Y còn chưa làm việc gì có lỗi với nàng...

Bất quá Hoàng Hậu Thẩm Sơ Tĩnh chuyển sắc mặt thật mau, nháy mắt liền treo lên tươi cười, “Mẫu thân.”

Thẩm phu nhân nhìn đến chén trà bị đổ, cùng vết phỏng trên tay Tô Lạc Y, đau lòng nói: “Chuyện này là sao?” 

Tô Lạc Y không nói chuyện, Thẩm Sơ Tĩnh mặt đầy vẻ hối lỗi, giải thích “Là nữ nhi sai, không cầm chắc cái ly, khiến nước trà làm phỏng tay Y Y. Y Y không khóc, tỷ tỷ thổi cho ngươi.”

Thẩm Sơ Tĩnh trước mặt này mang bộ dáng của một tỷ tỷ tốt.

Nhưng Tô Lạc Y biết Thẩm Sơ Tĩnh đang giả vờ, bởi vì hệ thống nói cho nàng biết, hiện tại độ hảo cảm của tình địch với nàng còn chẳng có chút xíu nào đâu!

Thẩm phu nhân nhìn tỷ muội thâm tình vui mừng nói: 

“Tỷ muội các con thân thiết như vậy là tốt! Tĩnh Nhi, con rơi xuống nước hôn mê ba ngày, cũng là ba ngày này chính Y Y là người canh trừng chăm sóc con!”

Thẩm Sơ Tĩnh trong lòng không có lấy một tia gợn sóng, ngoài mặt lại thân thiết nói: “Y Y, muội cũng nên chú ý nghỉ ngơi, bây giờ tỷ tỷ không sao nữa rồi.”

Thẩm phu nhân hướng Thẩm Sơ Tĩnh nói: “Không có việc gì thì tốt, hôn sự của con và hoàng thượng sắp đến gần, từ nay về sau cần phải cẩn thận một chút, vạn nhất không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào!”

Thẩm Sơ Tĩnh ý cười cứng đờ.

Sống lại một đời, nàng vẫn phải gả cho hoàng đế. Chẳng lẽ vận mệnh này nàng vẫn trốn không thoát sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện