Trương thị thấy Vương Thành đã phát hiện ra mình liền không do dự nữa, lắc lắc mông đi đến, mặt cười tươi rói, vừa nhìn là biết có việc muốn cầu, nếu không sẽ không có vẻ lấy lòng như vậy, bình thường bà ta đều lờ đi như không thấy cơ mà.
"Vương Thành à, ai au, đang nấu ăn sao, mùi thơm quá, mẹ cháu tay nghề tốt thật, cái đó nhị nương kém xa". Trương thị vừa vào cửa đã khen mẹ Vương tíu tít.
Vương Thành nghe xong chẳng có cảm giác gì, "Nhị nương, đừng nói khách sáo nữa, có chuyện gì thì nói thẳng đi, nhà tôi sắp ăn cơm rồi". Ý chính là mau nói rồi về đi, đừng làm chậm trễ giờ ăn cơm của chúng tôi.
Trương thị nghĩ mình có việc cầu người, đành phải nhịn xuống, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại thôi.
"Cháu đã nói vậy thì nhị nương nói thẳng luôn, lần này bác đến tìm cháu, thực ra là có liên quan đến anh họ cháu đó mà, cháu cũng biết nó tốt nghiệp xong mãi vẫn chưa tìm được việc, bây giờ ở nhà chẳng làm gì, nhưng không thể như vậy mãi được. Nhị nương nghe nói cháu đang tìm công nhân, nên nghĩ có thể để anh họ cháu thử một lần được không?".
Anh họ này tên là Vương Ninh Sơn, bằng tuổi Vương Thành, đã tốt nghiệp được một năm, bởi vì không chịu được khổ nên công việc tìm được trong một năm qua lâu nhất cũng chưa đến một tháng, thậm chí có khi không làm nổi một ngày đã bỏ chạy về, không nghĩ mình sai mà cứ luôn oán giận chủ hoặc nhân viên không tốt thế nào, chỉ bắt anh ta làm việc nặng mãi thôi.
Trương thị coi đứa con trai này như bảo bối, từng nhờ vả khắp nơi tìm một công việc sổ sách thoải mái cho con, nhưng không làm được mấy ngày đã bị trả về, bởi vì không biết tính toán, làm sai rất nhiều, ông chủ nào dám để anh ta làm nữa.
Một năm qua làm hơn bảy tám công việc, Vương Ninh Sơn thấy chẳng có công việc nào làm hài lòng mình liền ở nhà luôn, như là tổ tông để Trương thị và bác hai hầu hạ.
Tuy Trương thị và bác hai rất cưng chiều anh ta, nhưng rất mong anh ta có tương lai, muốn cho ít tiền đi làm ăn lại sợ không làm được, hơn nữa vì tiếng tăm của Vương Ninh Sơn không tốt lắm, nên người ở gần đó không ai muốn thuê anh ta. Hai người nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày trước nghe người ta nói Vương Thành đang tuyển công nhân liền quyết định đến xem sao, bác hai sĩ diện, nên chỉ mỗi Trương thị đến.
"Nhị nương, tôi sợ là anh ta không làm được đâu". Vương Thành nói thẳng, cậu cũng không muốn tuyển thân thích như Vương Ninh Sơn, sở dĩ anh ta không tìm được việc là vì chính bản thân anh ta, cứ hết ăn lại nằm, chỉ muốn làm ít hưởng nhiều, có thể làm lâu dài mới là lạ. Mặc dù có cái bằng đại học nhưng mấy năm đi học đó ngoại trừ học được chơi bời, thì chẳng học được chút kiến thức nào, người khác dù quên vẫn còn lôi ra bịa được, anh ta thì chẳng biết cái gì hết.
"Chẳng qua là chạy mấy chỗ đưa đồ, sao không làm được?". Trương thị nghe ra được là Vương Thành từ chối, nụ cười nhạt đi một chút.
"Nếu nhị nương muốn nghe thì tôi sẽ phân tích cho, thứ nhất, việc này là việc cần sức khỏe, anh ta yếu ớt như vậy ngay cả chút việc nhỏ cũng không làm được, sao mà làm được việc này chứ? Thứ hai, khách hàng của tôi chỉ yếu là các siêu thị ở thành phố Sơn Hải, cho nên cần quen đường ở đó, anh ta gần như không bước chân ra khỏi nhà, tôi sợ đi ra thôn Quan gia liền lạc đường mất".
Trương thị không cười nổi, con trai bà ta bị nói không biết làm gì, nhưng vì con trai, bà ta phải nhịn, "Không thử một lần sao biết được?".
"Anh họ ngay cả năng lực tự lo thân mình còn không làm nổi, vậy còn cần thử nữa sao? Nhị nương đang nói đùa với tôi đấy hả". Vương Thành nhún vai hết nói nổi.
"Đừng tưởng bây giờ nhà mày phát đạt là không để họ hàng vào mắt nữa, dù gì Ninh Sơn cũng là anh họ mày, có ai nói anh họ mình vậy sao, hừ, bà đây không thèm". Rốt cuộc Trương thị không đóng kịch được nữa.
"Không thèm thì đi đi". Mẹ Vương bưng đĩa gà đi ra, hiển nhiên là nghe thấy bọn họ nói chuyện gì, bây giờ ở trước mặt Trương thị bà không thèm khách khí nữa.
Cuối cùng Trương thị thở phì phì rời đi.
Vương Thành và ba mẹ cậu không vì chuyện này mà ăn mất ngon, dù sao cũng không phải họ bị khinh bỉ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, ai cũng không để chuyện này trong lòng, bọn họ không ngờ rằng, chuyện này sẽ nâng lên tầm cao mới sau vài ngày nữa.
Bởi vì không tìm được người giao hàng, nên Vương Thành vẫn tiếp tục đi giao, sau khi vào thành phố nếu cách công ty không xa thì cậu sẽ gọi cho Chử Diệc Phong, hai người cũng không nói đi ra gặp mặt nói chuyện với nhau, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên.
Sau khi giao hàng xong rồi quay về cửa hàng, Vương Thành gặp một vị khách bất ngờ, người này chính là Trịnh Kính Ân vừa mua số lượng lớn mứt trái cây ở chỗ cậu trước đó, vì hiểu biết sâu rộng nên anh tán gẫu sôi nổi với ba Vương như Chử Diệc Phong lúc trước vậy.
"Thành Thành, con về đúng lúc lắm, cậu Trịnh đến này". Ba Vương ngồi đối diện cửa nên thấy cậu về đầu tiên, vội gọi cậu đến.
Trịnh Kính Ân quay đầu lại, gật đầu chào, "Lại đến làm phiền rồi, mứt trái cây mua ở chỗ cậu lần trước được nhiều người thích lắm, tôi định lấy thêm ít hàng nữa, không biết có còn hay không".
"Tất nhiên là có". Việc làm ăn đến cửa, sao Vương Thành từ chối được.
"Vậy tốt quá".
"Nhưng anh không cần tự mình chạy đến đâu, gọi cho tôi là được, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo cho, lúc đó anh chỉ cần bảo người đến lấy hàng là được". Vương Thành cũng vì nghĩ cho anh, kẻ có tiền rất bận, như Chử Diệc Phong vậy, đừng thấy bình thường anh dường như rất nhàn rỗi, nhưng cậu đã phát hiện ra rằng có nhiều lúc Chử Diệc Phong dùng notebook của mình để làm việc, chẳng qua không biết đang làm gì thôi.
"Ở thành phố lớn lâu quá, thỉnh thoảng đến những chỗ thế này giải sầu cũng không tệ". Trịnh Kính Ân lắc đầu, nếu bảo cấp dưới đến thì anh sao có thể làm quen với người nhà này được, có một vài việc vì quá lâu rồi, anh sai người đi tìm hiểu vẫn không có được tin tức có ích gì.
"Đúng vậy đúng vậy, nông thôn tốt lắm, không khí tốt hơn trên thành phố nhiều. Cậu còn trẻ, chờ già rồi mới nghĩ đến thì cũng đã muộn". Ba Vương lập tức tán thành, ông rất mong cậu Trịnh đây có thể đến thường xuyên, từ khi tán gẫu với ông chủ Chử, thì đã lâu rồi ông không được trò chuyện vui vẻ như vậy.
Vương Thành không nói được gì, ba cậu đúng là.
Lần này số lượng mà Trịnh Kính Ân muốn cũng khá nhiều, trong kho không trữ hàng nhiều như vậy, sau khi nghe Vương Thành nói thì anh liền tỏ ý đợi một thời gian cũng được. Đến trưa, ba Vương rất nhiệt tình giữ anh lại ăn cơm, Trịnh Kính Ân cũng không từ chối, Vương Thành đành gọi cho mẹ Vương, bảo bà nhớ nấu thêm cho một người nữa.
Nhà bọn họ thường ăn cơm rau dưa thôi, dù có thêm khách thì đồ ăn cũng không thay đổi nhiều, ba Vương còn sợ Trịnh Kính Ân ăn không quen, nhưng lúc ăn thấy vẻ mặt anh rất bình thường, còn khen ngon nữa, ba Vương càng thấy cậu thanh niên này không tồi.
Thực ra, trong mắt ba Vương, người có thể trò chuyện cùng đều không tồi.
Tiễn Trịnh Kính Ân, Vương Thành lái xe định đi thu mua hoa quả, nhà vườn trong thôn cũng biết nhà Vương Thành đang làm mứt trái cây, thấy cậu đến cũng không ngạc nhiên, hai bên bàn bạc giá cả, rồi giao dịch thành công luôn. Giá mà Vương Thành đưa ra bằng với giá bán sỉ ngoài chợ, tuy không tăng lên nhưng cao hơn thương lái chỉ biết ép giá nhiều, cầm xấp tiền một trăm tệ, chủ vườn cười tươi đến nỗi lộ cả nếp nhăn.
"Vương Thành, lần sau còn muốn mua nữa thì đến tìm tôi lúc nào cũng được". Người đàn ông trung niên họ Lý cười vui vẻ, bán cho Vương Thành ông sẽ bớt đi được tiền xăng dầu, rất lời.
"Chú Lý yên tâm, nếu cần tôi sẽ đến tìm chú, lúc đó chú phải tính rẻ chút đấy". Vương Thành cũng vui vẻ đáp lại.
"Được, chuyện nhỏ thôi!". Chú Lý hào sảng đồng ý.
Sau đó, Vương Thành chở hoa quả đến xưởng, rồi chuyển từng sọt vào cùng công nhân, mẹ Vương đi ra, bên hông còn quấn một cái tạp dề, tay vẫn chưa tháo bao tay xuống, đang nhỏ nước tí tách.
"Thành Thành, con đến đúng lúc lắm, lọ đựng mứt hết rồi, con rảnh thì đi mua về đi, rồi tìm lúc nào đó mang mứt đã làm xong đi đóng gói".
Vương Thành gật đầu lia lịa, quả nhiên cậu vẫn nên tìm một người giao hàng, một hai ngày thì được, chứ mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thì cậu cũng mệt đến choáng váng. Đến tối khi gọi cho Chử Diệc Phong, giọng cậu như mất hết sức, Chử Diệc Phong hỏi sao vậy, Vương Thành liền kể cho anh nghe.
"Có cần anh giới thiệu một người cho không?".
"Khỏi, người mà ông chủ Chử giới thiệu chắc chắn không kém được, nhưng em không muốn gáo vàng múc nước giếng bùn, em tự đi tìm là được, sẽ tìm được thôi".
Hôm sau, Vương Thành lái xe tải chở mứt đến xưởng đóng gói, rồi lại đi mua một xe lọ đựng mứt, mấy hôm trước cậu đã gọi điện rồi, nhà máy sản xuất lọ đựng mứt đã đóng gói hàng xong, chỉ chờ cậu đến lấy hàng. Nhà xưởng cách xưởng đóng gói không xa, Vương Thành chỉ đi mười phút đã đến, xưởng trưởng nhiệt tình tiếp đón, nhưng vì Vương Thành bận nên không nói chuyện lâu được, đang lúc cậu định rời đi thì trước cổng một nhà xưởng cách đó không xa có tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Người nghe thấy tiếng vội đi qua ngó xem, Vương Thành cũng nhìn thoáng qua, hình như là có người bị đuổi ra, giọng nói hùng hùng hổ hổ, rất khó nghe.
"Vương Thành à, ai au, đang nấu ăn sao, mùi thơm quá, mẹ cháu tay nghề tốt thật, cái đó nhị nương kém xa". Trương thị vừa vào cửa đã khen mẹ Vương tíu tít.
Vương Thành nghe xong chẳng có cảm giác gì, "Nhị nương, đừng nói khách sáo nữa, có chuyện gì thì nói thẳng đi, nhà tôi sắp ăn cơm rồi". Ý chính là mau nói rồi về đi, đừng làm chậm trễ giờ ăn cơm của chúng tôi.
Trương thị nghĩ mình có việc cầu người, đành phải nhịn xuống, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại thôi.
"Cháu đã nói vậy thì nhị nương nói thẳng luôn, lần này bác đến tìm cháu, thực ra là có liên quan đến anh họ cháu đó mà, cháu cũng biết nó tốt nghiệp xong mãi vẫn chưa tìm được việc, bây giờ ở nhà chẳng làm gì, nhưng không thể như vậy mãi được. Nhị nương nghe nói cháu đang tìm công nhân, nên nghĩ có thể để anh họ cháu thử một lần được không?".
Anh họ này tên là Vương Ninh Sơn, bằng tuổi Vương Thành, đã tốt nghiệp được một năm, bởi vì không chịu được khổ nên công việc tìm được trong một năm qua lâu nhất cũng chưa đến một tháng, thậm chí có khi không làm nổi một ngày đã bỏ chạy về, không nghĩ mình sai mà cứ luôn oán giận chủ hoặc nhân viên không tốt thế nào, chỉ bắt anh ta làm việc nặng mãi thôi.
Trương thị coi đứa con trai này như bảo bối, từng nhờ vả khắp nơi tìm một công việc sổ sách thoải mái cho con, nhưng không làm được mấy ngày đã bị trả về, bởi vì không biết tính toán, làm sai rất nhiều, ông chủ nào dám để anh ta làm nữa.
Một năm qua làm hơn bảy tám công việc, Vương Ninh Sơn thấy chẳng có công việc nào làm hài lòng mình liền ở nhà luôn, như là tổ tông để Trương thị và bác hai hầu hạ.
Tuy Trương thị và bác hai rất cưng chiều anh ta, nhưng rất mong anh ta có tương lai, muốn cho ít tiền đi làm ăn lại sợ không làm được, hơn nữa vì tiếng tăm của Vương Ninh Sơn không tốt lắm, nên người ở gần đó không ai muốn thuê anh ta. Hai người nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày trước nghe người ta nói Vương Thành đang tuyển công nhân liền quyết định đến xem sao, bác hai sĩ diện, nên chỉ mỗi Trương thị đến.
"Nhị nương, tôi sợ là anh ta không làm được đâu". Vương Thành nói thẳng, cậu cũng không muốn tuyển thân thích như Vương Ninh Sơn, sở dĩ anh ta không tìm được việc là vì chính bản thân anh ta, cứ hết ăn lại nằm, chỉ muốn làm ít hưởng nhiều, có thể làm lâu dài mới là lạ. Mặc dù có cái bằng đại học nhưng mấy năm đi học đó ngoại trừ học được chơi bời, thì chẳng học được chút kiến thức nào, người khác dù quên vẫn còn lôi ra bịa được, anh ta thì chẳng biết cái gì hết.
"Chẳng qua là chạy mấy chỗ đưa đồ, sao không làm được?". Trương thị nghe ra được là Vương Thành từ chối, nụ cười nhạt đi một chút.
"Nếu nhị nương muốn nghe thì tôi sẽ phân tích cho, thứ nhất, việc này là việc cần sức khỏe, anh ta yếu ớt như vậy ngay cả chút việc nhỏ cũng không làm được, sao mà làm được việc này chứ? Thứ hai, khách hàng của tôi chỉ yếu là các siêu thị ở thành phố Sơn Hải, cho nên cần quen đường ở đó, anh ta gần như không bước chân ra khỏi nhà, tôi sợ đi ra thôn Quan gia liền lạc đường mất".
Trương thị không cười nổi, con trai bà ta bị nói không biết làm gì, nhưng vì con trai, bà ta phải nhịn, "Không thử một lần sao biết được?".
"Anh họ ngay cả năng lực tự lo thân mình còn không làm nổi, vậy còn cần thử nữa sao? Nhị nương đang nói đùa với tôi đấy hả". Vương Thành nhún vai hết nói nổi.
"Đừng tưởng bây giờ nhà mày phát đạt là không để họ hàng vào mắt nữa, dù gì Ninh Sơn cũng là anh họ mày, có ai nói anh họ mình vậy sao, hừ, bà đây không thèm". Rốt cuộc Trương thị không đóng kịch được nữa.
"Không thèm thì đi đi". Mẹ Vương bưng đĩa gà đi ra, hiển nhiên là nghe thấy bọn họ nói chuyện gì, bây giờ ở trước mặt Trương thị bà không thèm khách khí nữa.
Cuối cùng Trương thị thở phì phì rời đi.
Vương Thành và ba mẹ cậu không vì chuyện này mà ăn mất ngon, dù sao cũng không phải họ bị khinh bỉ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, ai cũng không để chuyện này trong lòng, bọn họ không ngờ rằng, chuyện này sẽ nâng lên tầm cao mới sau vài ngày nữa.
Bởi vì không tìm được người giao hàng, nên Vương Thành vẫn tiếp tục đi giao, sau khi vào thành phố nếu cách công ty không xa thì cậu sẽ gọi cho Chử Diệc Phong, hai người cũng không nói đi ra gặp mặt nói chuyện với nhau, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên.
Sau khi giao hàng xong rồi quay về cửa hàng, Vương Thành gặp một vị khách bất ngờ, người này chính là Trịnh Kính Ân vừa mua số lượng lớn mứt trái cây ở chỗ cậu trước đó, vì hiểu biết sâu rộng nên anh tán gẫu sôi nổi với ba Vương như Chử Diệc Phong lúc trước vậy.
"Thành Thành, con về đúng lúc lắm, cậu Trịnh đến này". Ba Vương ngồi đối diện cửa nên thấy cậu về đầu tiên, vội gọi cậu đến.
Trịnh Kính Ân quay đầu lại, gật đầu chào, "Lại đến làm phiền rồi, mứt trái cây mua ở chỗ cậu lần trước được nhiều người thích lắm, tôi định lấy thêm ít hàng nữa, không biết có còn hay không".
"Tất nhiên là có". Việc làm ăn đến cửa, sao Vương Thành từ chối được.
"Vậy tốt quá".
"Nhưng anh không cần tự mình chạy đến đâu, gọi cho tôi là được, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo cho, lúc đó anh chỉ cần bảo người đến lấy hàng là được". Vương Thành cũng vì nghĩ cho anh, kẻ có tiền rất bận, như Chử Diệc Phong vậy, đừng thấy bình thường anh dường như rất nhàn rỗi, nhưng cậu đã phát hiện ra rằng có nhiều lúc Chử Diệc Phong dùng notebook của mình để làm việc, chẳng qua không biết đang làm gì thôi.
"Ở thành phố lớn lâu quá, thỉnh thoảng đến những chỗ thế này giải sầu cũng không tệ". Trịnh Kính Ân lắc đầu, nếu bảo cấp dưới đến thì anh sao có thể làm quen với người nhà này được, có một vài việc vì quá lâu rồi, anh sai người đi tìm hiểu vẫn không có được tin tức có ích gì.
"Đúng vậy đúng vậy, nông thôn tốt lắm, không khí tốt hơn trên thành phố nhiều. Cậu còn trẻ, chờ già rồi mới nghĩ đến thì cũng đã muộn". Ba Vương lập tức tán thành, ông rất mong cậu Trịnh đây có thể đến thường xuyên, từ khi tán gẫu với ông chủ Chử, thì đã lâu rồi ông không được trò chuyện vui vẻ như vậy.
Vương Thành không nói được gì, ba cậu đúng là.
Lần này số lượng mà Trịnh Kính Ân muốn cũng khá nhiều, trong kho không trữ hàng nhiều như vậy, sau khi nghe Vương Thành nói thì anh liền tỏ ý đợi một thời gian cũng được. Đến trưa, ba Vương rất nhiệt tình giữ anh lại ăn cơm, Trịnh Kính Ân cũng không từ chối, Vương Thành đành gọi cho mẹ Vương, bảo bà nhớ nấu thêm cho một người nữa.
Nhà bọn họ thường ăn cơm rau dưa thôi, dù có thêm khách thì đồ ăn cũng không thay đổi nhiều, ba Vương còn sợ Trịnh Kính Ân ăn không quen, nhưng lúc ăn thấy vẻ mặt anh rất bình thường, còn khen ngon nữa, ba Vương càng thấy cậu thanh niên này không tồi.
Thực ra, trong mắt ba Vương, người có thể trò chuyện cùng đều không tồi.
Tiễn Trịnh Kính Ân, Vương Thành lái xe định đi thu mua hoa quả, nhà vườn trong thôn cũng biết nhà Vương Thành đang làm mứt trái cây, thấy cậu đến cũng không ngạc nhiên, hai bên bàn bạc giá cả, rồi giao dịch thành công luôn. Giá mà Vương Thành đưa ra bằng với giá bán sỉ ngoài chợ, tuy không tăng lên nhưng cao hơn thương lái chỉ biết ép giá nhiều, cầm xấp tiền một trăm tệ, chủ vườn cười tươi đến nỗi lộ cả nếp nhăn.
"Vương Thành, lần sau còn muốn mua nữa thì đến tìm tôi lúc nào cũng được". Người đàn ông trung niên họ Lý cười vui vẻ, bán cho Vương Thành ông sẽ bớt đi được tiền xăng dầu, rất lời.
"Chú Lý yên tâm, nếu cần tôi sẽ đến tìm chú, lúc đó chú phải tính rẻ chút đấy". Vương Thành cũng vui vẻ đáp lại.
"Được, chuyện nhỏ thôi!". Chú Lý hào sảng đồng ý.
Sau đó, Vương Thành chở hoa quả đến xưởng, rồi chuyển từng sọt vào cùng công nhân, mẹ Vương đi ra, bên hông còn quấn một cái tạp dề, tay vẫn chưa tháo bao tay xuống, đang nhỏ nước tí tách.
"Thành Thành, con đến đúng lúc lắm, lọ đựng mứt hết rồi, con rảnh thì đi mua về đi, rồi tìm lúc nào đó mang mứt đã làm xong đi đóng gói".
Vương Thành gật đầu lia lịa, quả nhiên cậu vẫn nên tìm một người giao hàng, một hai ngày thì được, chứ mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thì cậu cũng mệt đến choáng váng. Đến tối khi gọi cho Chử Diệc Phong, giọng cậu như mất hết sức, Chử Diệc Phong hỏi sao vậy, Vương Thành liền kể cho anh nghe.
"Có cần anh giới thiệu một người cho không?".
"Khỏi, người mà ông chủ Chử giới thiệu chắc chắn không kém được, nhưng em không muốn gáo vàng múc nước giếng bùn, em tự đi tìm là được, sẽ tìm được thôi".
Hôm sau, Vương Thành lái xe tải chở mứt đến xưởng đóng gói, rồi lại đi mua một xe lọ đựng mứt, mấy hôm trước cậu đã gọi điện rồi, nhà máy sản xuất lọ đựng mứt đã đóng gói hàng xong, chỉ chờ cậu đến lấy hàng. Nhà xưởng cách xưởng đóng gói không xa, Vương Thành chỉ đi mười phút đã đến, xưởng trưởng nhiệt tình tiếp đón, nhưng vì Vương Thành bận nên không nói chuyện lâu được, đang lúc cậu định rời đi thì trước cổng một nhà xưởng cách đó không xa có tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Người nghe thấy tiếng vội đi qua ngó xem, Vương Thành cũng nhìn thoáng qua, hình như là có người bị đuổi ra, giọng nói hùng hùng hổ hổ, rất khó nghe.
Danh sách chương