"Đó là xưởng nhựa, khoảng thời gian trước vì không quay vòng vốn được nên gặp chuyện, xưởng trưởng Trương đã thiếu nợ rất nhiều tiền lương của công nhân, sau này trả một phần mới lắng lại được, nhưng có một vài công nhân cần tiền gấp, người này chắc là một người trong số đó". Xưởng trưởng Lý ở bên cạnh thấy cậu có vẻ tò mò, nên giải thích cho cậu nghe.
Vương Thành gật đầu, "Nếu là xưởng trưởng nợ tiền công nhân thì sao ông ta lại hùng hổ đuổi người đi chứ?".
"Chuyện này...". Xưởng trưởng Lý ấp úng, thấy Vương Thành nhìn nên đành nói: "Thật ra cũng không phải là bí mật gì, vì gặp chuyện nên xưởng trưởng Trương kia đã không còn tiền nữa, cho dù có thì ông ta cũng không muốn lấy ra, cho nên đã vu cho công nhân trộm đồ trong xưởng, muốn trừ số tiền lương bị thiếu đó đi, chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, vì thế nên trong xưởng chẳng còn mấy công nhân nữa".
Nói xong ông hít sâu một hơi, có vết xe đổ của xưởng trưởng Trương, sau này ông cũng không dám làm vậy, làm vậy chỉ là cắt đứt đường lùi của mình thôi, cũng không biết ông ta nghĩ thế nào mà lại nghĩ ra cách ngu xuẩn như vậy.
Vốn Vương Thành không định để ý nữa, mọi người đều có cuộc đời của riêng mình, nhưng khi công nhân bị đuổi kia ngẩng đầu lên, cậu bỗng thấy người này quen quen.
"Quan Gia Hòa, nếu còn dám đến xưởng làm ầm ĩ nữa thì cẩn thận tao đánh gãy chân mày".
Gã đàn ông đuổi Quan Gia Hòa ra là cháu của xưởng trưởng Trương, khuôn mặt hung hăng, trước đây không có việc làm đi làm lưu manh, trên người còn có hình xăm, nghe nói gã còn từng ngồi tù nữa, cũng không biết là phạm tội gì, cho nên công nhân trong xưởng đều không dám chọc gã ta.
Quan Gia Hòa cũng không muốn chọc loại người này, nhưng anh không thể không đến đòi lương của mình, "Trương Vĩ, bảo chú anh trả lương cho tôi, rồi tôi sẽ đi ngay".
"Tiền lương của mày đã trừ hết vào tiền đồ mày trộm trong xưởng rồi". Trương Vĩ cười lạnh nói.
"Tôi không trộm, người trong xưởng có thể làm chứng cho tôi, là các người vu oan cho tôi, chú anh vốn không muốn trả lương cho tôi đúng không?". Quan Gia Hòa tức giận, lúc trước trong xưởng có hai công nhân bị đuổi vì chuyện thế này, lúc đó anh đã thấy lo lo rồi, không ngờ vẫn đến phiên mình.
"Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Bây giờ mày đã bị đuổi rồi, không còn là công nhân trong xưởng bọn tao nữa". Trương Vĩ vì được chú mình dạy bảo kỹ càng, nên dù hung hăng thế nào cũng không dám thừa nhận trước mặt mọi người.
"Anh họ Gia Hòa?".
Nghe thấy có người gọi mình là anh họ, Quan Gia Hòa ngây ra một lúc, quay đầu liền thấy một người quen quen đi về phía mình.
"Anh là anh Gia Hòa đúng không? Tôi là Vương Thành nè". Vương Thành cũng là lúc nghe Trương Vĩ gọi Quan Gia Hòa mới nhớ đến đó là đứa con độc nhất của cậu cả đã mất sớm của mình, lớn hơn anh cậu mấy tuổi, đã kết hôn rồi, nghe nói có một đôi song sinh, vì hai người rất ít khi gặp nhau nên mới đầu cậu không nhận ra.
"Vương Thành? Sao cậu lại ở đây?". Quan Gia Hòa nghe thấy cậu báo tên mới nhận ra, khuôn mặt cậu rất dễ nhận biết.
"Tôi đến lấy hàng, có cần giúp không?". Vương Thành nói xong liền liếc mắt nhìn Trương Vĩ.
"Nhìn gì, dù có giúp thì sao, tưởng ông đây sợ à". Trương Vĩ vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, kêu lên răng rắc.
Vương Thành cười khẽ, nhìn gã nói: "Hung hăng quá nhỉ, thiếu nợ trả tiền là việc bình thường, hai chú cháu các người thì hay rồi, nghĩ ra cách vu oan người khác thế này, không sợ sinh con không có lỗ đít sao?".
Trương Vĩ vốn nóng tính, nghe thấy vậy liền không nhịn được nữa, nắm đấm lao ngay về phía Vương Thành.
"Cẩn thận!". Quan Gia Hòa hoảng hốt kêu lên.
Vương Thành nghiêng đầu tránh thoát, thoải mái đá mạnh vào bụng Trương Vĩ, ngay lúc gã đau đến gập người lại liền dễ dàng tóm chặt gã, quay đầu nói với Quan Gia Hòa đang trợn mắt há mồm: "Anh họ, chú gã nợ anh bao nhiêu tiền lương?".
Quan Gia Hòa lúc này mới phản ứng kịp, "Ba tháng rưỡi".
"Chúng mày còn ngơ ra đó làm gì, mau đánh chết nó cho tao". Trương Vĩ nổi giận quát hai kẻ đang đứng sững bên cạnh, lúc gã còn làm lưu manh, hai tên này là đàn em của gã.
Hai tên côn đồ thấy lão đại bị đánh liền ngơ người, đây là lần đầu tiên có người dám ra tay với chúng, liền lập tức nhào lên, và đều bị Vương Thành đánh nằm sấp mặt, mắt mở trừng trừng nhìn lão đại nhà mình bị áp giải vào nhà xưởng, người đến vây xem cũng nhao nhao đi theo vào.
Xưởng trưởng Trương đang ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào vọng vào từ bên ngoài, cũng chẳng để bụng, lúc trước cũng cãi nhau ầm ĩ như vậy, nhưng lần nào cũng bị cháu ông ta ép đuổi đi, ông ta còn rất đắc ý khi mình nghĩ ra cách tuyệt diệu như vậy, bớt một số tiền lớn cho mình.
"Chú, cứu cháu với".
Giọng của đứa cháu trai bỗng vang lên, xưởng trưởng Trương nhìn ra ngoài cửa, thì thấy đứa cháu mà mình kiêu ngạo bị một người xa lạ áp giải vào, bên ngoài thì đầy người đứng xem.
"Có chuyện gì vậy?". Xưởng trưởng Trương bị dọa sợ.
"Chú, Quan Gia Hòa tìm người giúp, chú đừng tha cho bọn chúng, tay cháu đau quá". Trương Vĩ nhìn thấy cứu tinh liền nhao nhao lên, vẫn chưa biết sợ.
"Ông chính là xưởng trưởng Trương sao?". Vương Thành nhìn về phía người đàn ông trung niên duy nhất trong phòng, bụng bia tiêu chuẩn, tóc lưa thưa mấy sợi, nhìn khoảng chừng năm sáu chục tuổi, đầu trâu mặt ngựa, tướng mạo xấu xí, người như vậy đã định trước là đoản mệnh, khó trách lại làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này.
"Mày là ai, mau thả cháu tao ra". Xưởng trưởng Trương nghĩ có nhiều người như vậy, cậu ta cũng không dám làm lớn chuyện đâu.
Vương Thành nói: "Thả cháu ông ra cũng được, trả tiền lương còn thiếu cho anh họ tôi đã, thêm tiền lương mà ông nợ mấy công nhân khác cũng trả luôn đi".
"Chú, đừng đưa, cháu không tin nó dám làm gì cháu!". Trương Vĩ hét lên.
Vương Thành dùng thêm sức ở tay, Trương Vĩ lập tức hét lên, cổ tay đau như sắp gãy rời ra vậy, chút kiêu căng lúc nãy đã biến thành xin tha.
"Khoan khoan, tôi trả tôi trả, cậu thả cháu tôi ra đi". Xưởng trưởng Trương bị tiếng hét như lợn chọc tiết của gã dọa sợ, đứa cháu này là bảo bối của em dâu ông ta, nếu xảy ra chuyện gì thì bà ta sẽ đến tìm ông ta tính sổ mất, cho dù ông ta có xót tiền thì cũng không dám đánh cược, nếu người nọ tàn nhẫn làm thật thì sao, nói xong ông ta bối rối mở khóa ngăn kéo, lấy mấy vạn tệ ra, rồi đếm sáu ngàn tệ.
Vương Thành bảo anh họ đến lấy, Quan Gia Hòa cầm tiền rồi đếm lại.
"Có đủ không?". Vương Thành hỏi.
"Còn thiếu nửa tháng lương nữa". Tiền lương một tháng của anh là hai nghìn tệ, thêm nửa tháng là bảy nghìn tệ.
Xưởng trưởng Trương đành phải đưa thêm một nghìn, lúc này cũng có hai người từ ngoài chen vào đòi xưởng trưởng Trương phải trả tiền, bọn họ cũng chịu cảnh như Quan Gia Hòa, hơn nữa tiền mà ông ta nợ họ còn nhiều hơn cả Quan Gia Hòa nữa. Có một người nợ năm tháng, hơn nữa tiền lương còn cao hơn năm trăm, trước đây ông là lão sư phụ trong xưởng. Cứ như vậy, mấy vạn tệ trong ngăn kéo đi hết, vẻ mặt xưởng trưởng Trương vô cùng đau lòng.
Lúc này Vương Thành mới thả Trương Vĩ ra.
"Chú, đi báo cảnh sát đi, nói nó đánh người còn cướp tiền nữa". Trương Vĩ không cam lòng nói với chú gã.
Vương Thành nghe vậy liền mỉm cười, "Được, đi đi, để xem ai dạy dỗ ai. Có nhiều người làm chứng như vậy, tố cáo các người ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác dễ lắm".
"Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng". Cuối cùng cũng có người dạy dỗ hai chú cháu tiếng thối lan xa này, người vây xem đều tỏ ý ủng hộ.
Xưởng trưởng Trương chột dạ, tất nhiên không dám để đứa cháu đi báo cảnh sát. Thật ra Trương Vĩ cũng chỉ là dọa Vương Thành thôi, không ngờ lại bị dọa, vốn gã đã có tiền án, trước đây còn bị tạm giam, cảnh sát tin ai không cần nói cũng biết, hai chú cháu cuối cùng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
"Anh họ, sao anh lại làm ở đây?". Trước đây Vương Thành nghe mẹ Vương nói anh Gia Hòa ở trong thành phố, cuộc sống cũng không tệ, nhưng tận mắt nhìn thấy mới thấy khác xa.
Quan Gia Hòa xấu hổ, vì không qua lại nhiều với họ hàng nên anh vẫn ngại nói cho người nhà họ Quan chuyện của mình, lần này gặp Vương Thành là điều anh không ngờ đến.
Quan Gia Hòa đã kết hôn ba năm, một nhà bốn người trước đây ở phía Tây thành phố, nhưng đúng lúc ở đó muốn quy hoạch lại nên dọn đến ở đây. Trong nhà có hai đứa trẻ cần nuôi, tiền chi tiêu sinh hoạt khá lớn, hơn nữa công việc trước đây của anh vốn ở phía Tây thành phố, đổi nơi ở cũng không thể không đổi công việc được. Đúng lúc đó nhà xưởng đang tuyển công nhân, anh lại có chút kỹ thuật, có thể làm cùng lúc mấy việc liên quan đến trang thiết bị, nên lúc mới vào làm tiền lương cao hơn người khác một chút. Không ngờ tiền vốn của xưởng không còn mấy, ngoài miệng thì nói là tiền lương hai nghìn, nhưng thực ra không muốn lấy ra, chỉ muốn lừa sức lao động của bọn họ, ba tháng rưỡi là thời gian anh làm việc ở xưởng này.
"May mà bây giờ đã lấy được tiền lương". Vương Thành nói.
"Việc này may mà có cậu, nhưng sau này phải tìm một công việc khác, hơn nữa còn nợ người ta ít tiền, trả hết thì không còn dư được bao nữa". Quan Gia Hòa thở dài, lập gia đình rồi mới biết trách nhiệm trên người càng lúc càng nặng.
Vương Thành bỗng nghĩ đến mình đang đi tìm người, trước mắt đúng lúc có một người đang thất nghiệp, "Anh Gia Hòa, chắc anh quen đường ở thành phố Sơn Hải lắm nhỉ, nếu anh không ngại thì bây giờ tôi đang thiếu một người giao hàng, anh có thể đến giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu".
Vương Thành gật đầu, "Nếu là xưởng trưởng nợ tiền công nhân thì sao ông ta lại hùng hổ đuổi người đi chứ?".
"Chuyện này...". Xưởng trưởng Lý ấp úng, thấy Vương Thành nhìn nên đành nói: "Thật ra cũng không phải là bí mật gì, vì gặp chuyện nên xưởng trưởng Trương kia đã không còn tiền nữa, cho dù có thì ông ta cũng không muốn lấy ra, cho nên đã vu cho công nhân trộm đồ trong xưởng, muốn trừ số tiền lương bị thiếu đó đi, chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, vì thế nên trong xưởng chẳng còn mấy công nhân nữa".
Nói xong ông hít sâu một hơi, có vết xe đổ của xưởng trưởng Trương, sau này ông cũng không dám làm vậy, làm vậy chỉ là cắt đứt đường lùi của mình thôi, cũng không biết ông ta nghĩ thế nào mà lại nghĩ ra cách ngu xuẩn như vậy.
Vốn Vương Thành không định để ý nữa, mọi người đều có cuộc đời của riêng mình, nhưng khi công nhân bị đuổi kia ngẩng đầu lên, cậu bỗng thấy người này quen quen.
"Quan Gia Hòa, nếu còn dám đến xưởng làm ầm ĩ nữa thì cẩn thận tao đánh gãy chân mày".
Gã đàn ông đuổi Quan Gia Hòa ra là cháu của xưởng trưởng Trương, khuôn mặt hung hăng, trước đây không có việc làm đi làm lưu manh, trên người còn có hình xăm, nghe nói gã còn từng ngồi tù nữa, cũng không biết là phạm tội gì, cho nên công nhân trong xưởng đều không dám chọc gã ta.
Quan Gia Hòa cũng không muốn chọc loại người này, nhưng anh không thể không đến đòi lương của mình, "Trương Vĩ, bảo chú anh trả lương cho tôi, rồi tôi sẽ đi ngay".
"Tiền lương của mày đã trừ hết vào tiền đồ mày trộm trong xưởng rồi". Trương Vĩ cười lạnh nói.
"Tôi không trộm, người trong xưởng có thể làm chứng cho tôi, là các người vu oan cho tôi, chú anh vốn không muốn trả lương cho tôi đúng không?". Quan Gia Hòa tức giận, lúc trước trong xưởng có hai công nhân bị đuổi vì chuyện thế này, lúc đó anh đã thấy lo lo rồi, không ngờ vẫn đến phiên mình.
"Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Bây giờ mày đã bị đuổi rồi, không còn là công nhân trong xưởng bọn tao nữa". Trương Vĩ vì được chú mình dạy bảo kỹ càng, nên dù hung hăng thế nào cũng không dám thừa nhận trước mặt mọi người.
"Anh họ Gia Hòa?".
Nghe thấy có người gọi mình là anh họ, Quan Gia Hòa ngây ra một lúc, quay đầu liền thấy một người quen quen đi về phía mình.
"Anh là anh Gia Hòa đúng không? Tôi là Vương Thành nè". Vương Thành cũng là lúc nghe Trương Vĩ gọi Quan Gia Hòa mới nhớ đến đó là đứa con độc nhất của cậu cả đã mất sớm của mình, lớn hơn anh cậu mấy tuổi, đã kết hôn rồi, nghe nói có một đôi song sinh, vì hai người rất ít khi gặp nhau nên mới đầu cậu không nhận ra.
"Vương Thành? Sao cậu lại ở đây?". Quan Gia Hòa nghe thấy cậu báo tên mới nhận ra, khuôn mặt cậu rất dễ nhận biết.
"Tôi đến lấy hàng, có cần giúp không?". Vương Thành nói xong liền liếc mắt nhìn Trương Vĩ.
"Nhìn gì, dù có giúp thì sao, tưởng ông đây sợ à". Trương Vĩ vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, kêu lên răng rắc.
Vương Thành cười khẽ, nhìn gã nói: "Hung hăng quá nhỉ, thiếu nợ trả tiền là việc bình thường, hai chú cháu các người thì hay rồi, nghĩ ra cách vu oan người khác thế này, không sợ sinh con không có lỗ đít sao?".
Trương Vĩ vốn nóng tính, nghe thấy vậy liền không nhịn được nữa, nắm đấm lao ngay về phía Vương Thành.
"Cẩn thận!". Quan Gia Hòa hoảng hốt kêu lên.
Vương Thành nghiêng đầu tránh thoát, thoải mái đá mạnh vào bụng Trương Vĩ, ngay lúc gã đau đến gập người lại liền dễ dàng tóm chặt gã, quay đầu nói với Quan Gia Hòa đang trợn mắt há mồm: "Anh họ, chú gã nợ anh bao nhiêu tiền lương?".
Quan Gia Hòa lúc này mới phản ứng kịp, "Ba tháng rưỡi".
"Chúng mày còn ngơ ra đó làm gì, mau đánh chết nó cho tao". Trương Vĩ nổi giận quát hai kẻ đang đứng sững bên cạnh, lúc gã còn làm lưu manh, hai tên này là đàn em của gã.
Hai tên côn đồ thấy lão đại bị đánh liền ngơ người, đây là lần đầu tiên có người dám ra tay với chúng, liền lập tức nhào lên, và đều bị Vương Thành đánh nằm sấp mặt, mắt mở trừng trừng nhìn lão đại nhà mình bị áp giải vào nhà xưởng, người đến vây xem cũng nhao nhao đi theo vào.
Xưởng trưởng Trương đang ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào vọng vào từ bên ngoài, cũng chẳng để bụng, lúc trước cũng cãi nhau ầm ĩ như vậy, nhưng lần nào cũng bị cháu ông ta ép đuổi đi, ông ta còn rất đắc ý khi mình nghĩ ra cách tuyệt diệu như vậy, bớt một số tiền lớn cho mình.
"Chú, cứu cháu với".
Giọng của đứa cháu trai bỗng vang lên, xưởng trưởng Trương nhìn ra ngoài cửa, thì thấy đứa cháu mà mình kiêu ngạo bị một người xa lạ áp giải vào, bên ngoài thì đầy người đứng xem.
"Có chuyện gì vậy?". Xưởng trưởng Trương bị dọa sợ.
"Chú, Quan Gia Hòa tìm người giúp, chú đừng tha cho bọn chúng, tay cháu đau quá". Trương Vĩ nhìn thấy cứu tinh liền nhao nhao lên, vẫn chưa biết sợ.
"Ông chính là xưởng trưởng Trương sao?". Vương Thành nhìn về phía người đàn ông trung niên duy nhất trong phòng, bụng bia tiêu chuẩn, tóc lưa thưa mấy sợi, nhìn khoảng chừng năm sáu chục tuổi, đầu trâu mặt ngựa, tướng mạo xấu xí, người như vậy đã định trước là đoản mệnh, khó trách lại làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này.
"Mày là ai, mau thả cháu tao ra". Xưởng trưởng Trương nghĩ có nhiều người như vậy, cậu ta cũng không dám làm lớn chuyện đâu.
Vương Thành nói: "Thả cháu ông ra cũng được, trả tiền lương còn thiếu cho anh họ tôi đã, thêm tiền lương mà ông nợ mấy công nhân khác cũng trả luôn đi".
"Chú, đừng đưa, cháu không tin nó dám làm gì cháu!". Trương Vĩ hét lên.
Vương Thành dùng thêm sức ở tay, Trương Vĩ lập tức hét lên, cổ tay đau như sắp gãy rời ra vậy, chút kiêu căng lúc nãy đã biến thành xin tha.
"Khoan khoan, tôi trả tôi trả, cậu thả cháu tôi ra đi". Xưởng trưởng Trương bị tiếng hét như lợn chọc tiết của gã dọa sợ, đứa cháu này là bảo bối của em dâu ông ta, nếu xảy ra chuyện gì thì bà ta sẽ đến tìm ông ta tính sổ mất, cho dù ông ta có xót tiền thì cũng không dám đánh cược, nếu người nọ tàn nhẫn làm thật thì sao, nói xong ông ta bối rối mở khóa ngăn kéo, lấy mấy vạn tệ ra, rồi đếm sáu ngàn tệ.
Vương Thành bảo anh họ đến lấy, Quan Gia Hòa cầm tiền rồi đếm lại.
"Có đủ không?". Vương Thành hỏi.
"Còn thiếu nửa tháng lương nữa". Tiền lương một tháng của anh là hai nghìn tệ, thêm nửa tháng là bảy nghìn tệ.
Xưởng trưởng Trương đành phải đưa thêm một nghìn, lúc này cũng có hai người từ ngoài chen vào đòi xưởng trưởng Trương phải trả tiền, bọn họ cũng chịu cảnh như Quan Gia Hòa, hơn nữa tiền mà ông ta nợ họ còn nhiều hơn cả Quan Gia Hòa nữa. Có một người nợ năm tháng, hơn nữa tiền lương còn cao hơn năm trăm, trước đây ông là lão sư phụ trong xưởng. Cứ như vậy, mấy vạn tệ trong ngăn kéo đi hết, vẻ mặt xưởng trưởng Trương vô cùng đau lòng.
Lúc này Vương Thành mới thả Trương Vĩ ra.
"Chú, đi báo cảnh sát đi, nói nó đánh người còn cướp tiền nữa". Trương Vĩ không cam lòng nói với chú gã.
Vương Thành nghe vậy liền mỉm cười, "Được, đi đi, để xem ai dạy dỗ ai. Có nhiều người làm chứng như vậy, tố cáo các người ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác dễ lắm".
"Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng". Cuối cùng cũng có người dạy dỗ hai chú cháu tiếng thối lan xa này, người vây xem đều tỏ ý ủng hộ.
Xưởng trưởng Trương chột dạ, tất nhiên không dám để đứa cháu đi báo cảnh sát. Thật ra Trương Vĩ cũng chỉ là dọa Vương Thành thôi, không ngờ lại bị dọa, vốn gã đã có tiền án, trước đây còn bị tạm giam, cảnh sát tin ai không cần nói cũng biết, hai chú cháu cuối cùng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
"Anh họ, sao anh lại làm ở đây?". Trước đây Vương Thành nghe mẹ Vương nói anh Gia Hòa ở trong thành phố, cuộc sống cũng không tệ, nhưng tận mắt nhìn thấy mới thấy khác xa.
Quan Gia Hòa xấu hổ, vì không qua lại nhiều với họ hàng nên anh vẫn ngại nói cho người nhà họ Quan chuyện của mình, lần này gặp Vương Thành là điều anh không ngờ đến.
Quan Gia Hòa đã kết hôn ba năm, một nhà bốn người trước đây ở phía Tây thành phố, nhưng đúng lúc ở đó muốn quy hoạch lại nên dọn đến ở đây. Trong nhà có hai đứa trẻ cần nuôi, tiền chi tiêu sinh hoạt khá lớn, hơn nữa công việc trước đây của anh vốn ở phía Tây thành phố, đổi nơi ở cũng không thể không đổi công việc được. Đúng lúc đó nhà xưởng đang tuyển công nhân, anh lại có chút kỹ thuật, có thể làm cùng lúc mấy việc liên quan đến trang thiết bị, nên lúc mới vào làm tiền lương cao hơn người khác một chút. Không ngờ tiền vốn của xưởng không còn mấy, ngoài miệng thì nói là tiền lương hai nghìn, nhưng thực ra không muốn lấy ra, chỉ muốn lừa sức lao động của bọn họ, ba tháng rưỡi là thời gian anh làm việc ở xưởng này.
"May mà bây giờ đã lấy được tiền lương". Vương Thành nói.
"Việc này may mà có cậu, nhưng sau này phải tìm một công việc khác, hơn nữa còn nợ người ta ít tiền, trả hết thì không còn dư được bao nữa". Quan Gia Hòa thở dài, lập gia đình rồi mới biết trách nhiệm trên người càng lúc càng nặng.
Vương Thành bỗng nghĩ đến mình đang đi tìm người, trước mắt đúng lúc có một người đang thất nghiệp, "Anh Gia Hòa, chắc anh quen đường ở thành phố Sơn Hải lắm nhỉ, nếu anh không ngại thì bây giờ tôi đang thiếu một người giao hàng, anh có thể đến giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu".
Danh sách chương