Ba ván cờ vây định thắng bại, một dòng Vọng Thu thỉnh Mặc Sĩ! Buổi tối hôm trước lúc xem đến đoạn trailer này, đông đảo người xem đã trông chờ mong mỏi. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Tương dẫn người phá cờ, bọn họ lại nhìn thấy Tiêu Tương hào phóng đặt trường kiếm trên bàn, lấy giọng điệu trầm thấp nguy hiểm nói: “Mặc Sĩ tiên sinh.”

Nhưng mà, đoạn trailer phim dừng ở đây. Từ đầu chí cuối, bọn họ chỉ thấy một chút góc áo màu trắng, lại căn bản không có nhìn thấy bản thân Mặc Sĩ Diêu.

Từ trước khi «Tranh giành» phát sóng, Điền Phỉ Phỉ đã là fan trung thành của bộ phim này. Chẳng vì gì khác, chỉ vì sau khi cô xem qua «Mai phục», liền bị nam số hai Hoắc Hi trong đó hấp dẫn thật sâu. Ngay từ đầu cô là fan trung thành của Hoắc thiếu soái, sau lại biến thành fan trung thành của Dung Hủ, lại đến hiện tại, cô vì Dung Hủ mà đến xem «Tranh giành», cũng trở thành fan trung thành của «Tranh giành».

Từ tập một chờ đến hiện tại, Mặc Sĩ Diêu rốt cuộc sắp xuất hiện!

Vừa nói chuyện phiếm với bạn thân, Điền Phỉ Phỉ vừa khẩn trương chờ đợi Mặc Sĩ Diêu lên đài.

[ Hoắc thiếu soái đẹp bạo lực như vậy, xem teaser, cảm giác Mặc Sĩ Diêu thuộc về cái loại dịu dàng nhỉ. Tao cứ thấy Dung Dung không quá thích hợp với loại hình dịu dàng đi? Hắn nên rút súng giết người, âm tình bất định, như vậy mới gợi cảm, như vậy mới là mỹ mỹ mỹ Dung Dung nhà tao chớ ~]

Gửi qua một đoạn tin nhân như vậy xong, Điền Phỉ Phỉ vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy nữ tướng quân Tiêu Tương dẫn người vào Vọng Thu các.

Trong phút chốc, nhạc nền im bặt, chỉ còn lại tiếng thủy triều vỗ bờ trên sông. Gió thu hiu quạnh xen lẫn một chút lành lạnh, phất qua Vân Mộng Trạch diện tích vô ngần, trên mặt hồ sóng bích dập dờn, nữ tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang xuyên qua cây cầu cao kẹp giữa hai tòa lầu các, lưng cô thẳng tắp, ánh mắt kiên định đi về phía trước.

Một bước, một bước, lại một bước.

Trong Vọng Thu các cơ quan dày đặc, cô quơ trường kiếm, dưới sự trợ giúp của nhóm nhân thủ mưu trí dưới tay, tầng tầng đột phá cửa ải khó khăn.

Rốt cuộc, đi tới trước lầu các tầng cao nhất.

Vươn tay, đẩy cửa.

Trong nháy mắt này, ngay cả tiếng gió và tiếng nước đều dừng lại, chỉ còn lại một tiếng cửa mở “két”. Điền Phỉ Phỉ không kìm lòng nổi mà ngừng thở, ngón tay theo bản năng run lên. Cô cảm thấy khẩn trương vì Tiêu Tương, nhưng vẻ mặt Tiêu Tương vẫn luôn trấn định, chỉ có sau khi mở cửa, giống như đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, phút chốc khẽ dừng động tác.

Hình ảnh thong thả lưu chuyển, xẹt qua vạn quyển tàng thư trong lầu các, lộ ra đàn hương lượn lờ trước tấm bình phong sơn thủy. Chỉ thấy một bóng người cao gầy đứng ở trước cửa sổ, dựa vào lan can nhìn ra xa, gió trên sông thổi tới chậm rãi thổi bay tóc dài của y, bạch y vì gió mà động. Trước người y là trời nước một màu, phía sau y là thư phòng an bình yên tĩnh.

Người phá ba ván cờ, có thể nhìn thấy Mặc Sĩ tiên sinh.

Nhưng thiên hạ này, ngay cả ván cờ thứ nhất cũng không ai có thể phá được!

Mà hiện giờ, Tiêu Tương Sở quốc dẫn theo hơn hai mươi cao thủ cờ vây, dùng ba ngày ba đêm phá hai ván cờ. Đây là đang ăn gian, nhưng mà cô thành công, cô cũng phát hiện trên đời này căn bản không có ván cờ thứ ba, vì thế cô đeo trường kiếm, cường thế tiến vào tòa lầu các này, ở tầng cao nhất, gặp được người đó.

Tiêu Tương giật mình chỉ trong một chớp mắt, cô rất nhanh nâng bước vào cửa, chắp tay nói: “… Mặc Sĩ tiên sinh?” Trong giọng nói xen lẫn một tia hoài nghi.

Đáp lại cô, là Vân Mộng Trạch ngoài cửa sổ, tiếng sóng mãi mãi không thay đổi.

Tiêu Tương lại đi lên phía trước một bước: “Mặc Sĩ tiên sinh.”

Trong thư phòng yên lặng tốt đẹp, vẫn không có bất cứ ai đáp lại cô.

Lúc này đây, vị nữ tướng quân cân quắc thiết huyết ấy dường như nhớ tới hoàn cảnh Sở quốc sắp mất nước hiện giờ, cô cắn chặt răng, lại đi tới trước một bước, cao giọng nói: “Người phá ba ván cờ, có thể mời Mặc Sĩ tiên sinh rời núi. Hiện giờ Tiêu Tương đã phá hai ván cờ, xin hỏi tiên sinh, ván cờ thứ ba, hiện tại nơi nào!”

Giọng nói hùng hồn, rơi xuống đất vang tiếng.

Nhưng Mặc Sĩ Diêu vẫn không xoay người, ngay lúc thủ hạ phía sau Tiêu Tương giận dữ chuẩn bị hỏi đối phương rốt cuộc là có ý gì, lại nghe trong thư phòng yên tĩnh này, vang lên một tiếng cười thấp trầm nhẹ nhàng. Tiêu Tương sửng sốt, những thủ hạ đó cũng toàn bộ sửng sốt, chỉ thấy bên cạnh lan can cửa sổ, bạch y tiên sinh trên Vân Mộng Trạch sừng sững chậm rãi xoay người, cười nhìn về phía bọn họ.

Chỉ một thoáng, giống như thời gian đều hoàn toàn dừng lại. Y nâng tay phải lên, cho chú chim sẻ nhỏ cất cánh. Chú chim kia không biết từ khi nào xuất hiện trên đầu ngón tay y, có lẽ trước khi đám người Tiêu Tương vào cửa, thì vẫn luôn ở nơi đó.

Chim sẻ bồi hồi không chịu rời đi, trước mặt đám người Tiêu Tương, thiếu niên tuấn tú đến cực điểm ấy dùng ngón tay thân mật xoa vỗ bộ lông mềm mại của chú chim, chậm rãi, chú chim kia rốt cuộc lưu luyến rời đi.

Ánh mắt Tiêu Tương không kìm lòng nổi mà theo chú chim sẻ kia, bay khỏi Vọng Thu các. Khi cô lại chuyển tầm mắt qua, phút chốc, ánh mắt liền rơi vào trong một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời. Y đứng trên Vân Mộng Trạch sóng nước dập dờn bồng bềnh, đứng ở trước vạn quyển kinh luân mùi sách phiêu hương, yên lặng nhìn cô.

“Người phá được hai ván cờ của ta, có thể vào Vọng Thu các. Về phần một ván cuối cùng… Không bằng hiện tại, ta giúp Tiêu Tướng quân bày ra ván cờ thứ ba.”

Y nói đến phong đạm vân khinh, ý cười bên môi càng ôn hòa.

Chú chim sẻ nọ lại xoay quanh bay trở về, y vươn tay ra lần nữa, như bất đắc dĩ lại tựa như sủng nịch mà nhìn đối phương.

Tiêu Tương im lặng hồi lâu, đi về phía trước một bước: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đây, chính là Mặc Sĩ Diêu. Lần đầu tiên Tiêu Tương thấy y, tay cô mang lưỡi dao sắc bén, y xoa đầu chú chim sẻ. Trong Vạn Thư các, trên một dòng sông Vân Mộng, Mặc Sĩ Diêu lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tương, nói ra tên của cô, cùng cô bày ra ván cờ thứ ba.

Bạch y tiên sinh trực tiếp chấp đen, dừng ở thiên nguyên, lại nhường 7.5 mục.

Cuối cùng, lấy số mục chênh lệch, bại bởi hai mươi quốc thủ Sở quốc kỳ lực cao siêu. Hai mươi vị quốc thủ tự cảm thấy không bằng…, mà Mặc Sĩ Diêu lại chỉ mang theo một tiểu đồng và một chút hành trang, lên thuyền lớn Tiêu Tương chuẩn bị, rời khỏi Vân Mộng Trạch.

Một tập này, chấm dứt ở hình ảnh Vọng Thu các.

Ánh hoàng hôn ngày thu đem mặt hồ chiếu rọi đến lăn tăn phát sáng, Vọng Thu các hết sức hoa lệ phủ thêm một tầng lụa vàng mỏng ấm áp.

Đến đây, một tập kết thúc.

Điện thoại di động Điền Phỉ Phỉ nhận được vô số tin nhắn, chỉ là cô vẫn mở to hai mắt gắt gao nhìn màn hình TV, căn bản không có thời gian đi để ý tới di động mình không ngừng rung. Chờ khi giới thiệu tập sau kết thúc, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng mở di động ra xem.

Vừa nhìn, thế mà lại có hơn hai mươi tin nhắn!

[ a a a a, Dung Dung đẹp quá, mày có xem không, sao cậu ấy có thể đẹp như thế!! ]

[ tao là chim nhỏ trong tay Dung Dung, đó là tao á đó là tao á! ]

[ là ai đem Mặc Sĩ công tử nhà tui kim ốc tàng kiều, đặt ở giữa một vùng Vân Mộng Trạch như vậy hả hả hả hả!!! Phỉ Phỉ, Dung Dung đẹp quá, mày xem ánh mắt cậu ấy, trong mắt cậu ấy có ánh sáng, thật sự có ánh sáng đó a a a a! Ông xã tao là đẹp nhứt! ]

[… Phỉ Phỉ, nói chuyện với mày đó? ]

[ ngao ngao ngao ngao, Dung Dung căn bản không định thắng, Mặc Sĩ Diêu sao lại lợi hại như vậy! ]



[ trước đó mày còn nói Dung Dung không thích hợp loại hình thanh lãnh nhu hòa này, tao muốn PK người thật với mày! Mày dám nói Diêu Diêu nhà tao không tốt ư? Diêu Diêu nhà tao xinh đến lật trời, Dung Dung bạch y thực giản dị! A từ từ… mày cảm thấy cp “Hoắc Hi × Mặc Sĩ Diêu” thế nào? Một khi tiếp nhận cái thiết định này rồi, dườmg như thiệt là có cảm giác nha! Diêu Diêu đẹp như vậy, thiếu soái khẳng định không bỏ được hắn, khẳng định xem hắn là bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay… ]

Vừa nhìn thấy cái tin nhắn này, Điền Phỉ Phỉ bị dọa, tiếp đó nhanh chóng trả lời: [ tự công tự thụ, mày tưởng tượng cũng hơi bị lố đi! Có điều Dung Dung thật sự quá dễ nhìn! Sao hắn lại đẹp thế nhở! Nhưng mà chung quy tao cứ cảm thấy Diêu Diêu cấm dục có chút quá mức, mày có phát hiện không… Quá độ cấm dục, chính là… oa… A a a tao thiệt muốn ngủ với hắn, tao thiệt muốn ngủ hắn!!! ]

#chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#

Cùng ngày hai tập phim chấm dứt, đến mười một giờ tối, cái tag #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu# đã bị nâng đến top 3 trên tổng số tag của «Tranh giành». Chờ khi 0h vừa qua, cái tag này thậm chí được nâng đến hạng 32 hot search, nằm trong top 50 toàn mạng tìm kiếm!

Bất luận một dân mạng nào nhấn vào, đều có thể nhìn thấy cảnh về Mặc Sĩ Diêu do nhóm fan tỉ mỉ cắt nối biên tập. Bóng dáng bạch y làm cho người mơ màng kia, phong thái tuyệt thế khi quay đầu mỉm cười, bất đắc dĩ sủng nịch khi vui đùa với chú chim sẻ, còn có tranh phong với Tiêu Tương khi luận bàn thiên hạ!

[ chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu! ]

[ chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu! Nếu tôi có thể ngủ với hắn, tôi đây đời này liền đáng giá! ]

[ a a a a Mặc Sĩ công tử sao lại cấm dục như vậy, hắn càng cấm dục, tôi lại càng muốn vấy bẩn hắn… thật muốn kéo y phục hắn ra, thật muốn đặt hắn trên giường, thật muốn hôn hôn hôn hôn hôn hắn, thật muốn nhìn bộ dạng hắn đỏ mặt!!! ]

[ cảnh sát mạng 666 đã tập trung người sử dụng LS, cốc cốc cốc, xin bạn mở cửa, tra đồng hồ nước*. ]

*Cảnh sát khi đi kiểm tra nhà dân thường nói là tra đồng hồ nước để dân mở cửa.

Thành phố B, đêm.

Hai tập «Tranh giành» chiếu xong toàn bộ, người đàn ông tuấn mỹ thâm trầm mặc một thân áo ngủ màu đen, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm quảng cáo trên TV. Sau một lúc lâu, hắn yên lặng cầm lấy điều khiển từ xa, phát lại nội dung vừa rồi.

Không bao lâu, trên TV lại bắt đầu chiếu lặp lại nội dung «Tranh giành», chiếu cảnh tượng “Tiêu Tương tiến vào Vọng Thu các, cùng Mặc Sĩ Diêu đối dịch, cuối cùng cùng rời khỏi Vân Mộng Trạch”.

Lại xem thêm một lần… thêm một lần nữa… lại thêm một lần nữa!

Lúc xem đến lần thứ ba, Tần Trình mặt không đổi sắc đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất cực lớn, nhìn cảnh đêm xa hoa lãng phí của thành thị phồn hoa này trong chốc lát. Qua ba phút đồng hồ, hắn lại yên lặng đi về sofa, nhiệt độ nơi vành tai thoáng giảm bớt một ít, hắn trầm ngâm một khắc, lại cầm điều khiển từ xa lên… xem lại lần thứ tư!

Rất nhanh, một cái weibo liền đăng lên trên mạng.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: a a a a thiệt đẹp thiệt đẹp thiệt đẹp thiệt đẹp! Sao lại dễ nhìn như vậy! Sao lại đáng eo như thế!!! Thiệt muốn ngủ với cậu ấy, rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#]

Nếu có người nhấn vào cái weibo này, kéo xuống một phen, chỉ sợ sẽ kinh ngạc phát hiện, tất cả tin mà cái weibo này đăng, toàn bộ đều có liên quan đến Dung Hủ!

Buổi sáng đăng một cái ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: hôm nay thiệt muốn ăn sáng chung với Dung Dung. ]

Giữa trưa đăng một cái ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: Hoắc Hi thật là dễ nhìn. ]

Buổi tối đăng một cái ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: sắp sửa chiếu «Tranh giành», chờ mong Mặc Sĩ Diêu! ]

Quả thực còn đúng giờ hơn cả một ngày ba bữa cơm!

Mà giờ phút này, Dung Hủ xa ngoài ngàn dặm tự nhiên không biết, ngay trong căn nhà trọ mà ngày hôm qua cậu vừa mới rời đi, một người đàn ông đang mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm TV, xem phát lại ước chừng năm lần, còn hứng thú nồng đậm muốn đi xem tiếp lần thứ sáu! Cố tình xem nhiều lần như vậy, trên mặt hắn lại đều không có quá nhiều biểu tình, giống như thật sự chỉ là tùy tiện nhàm chán xem một cái mà thôi.

Để chuẩn bị ngày mai thử trang phục và chụp ảnh, Dung Hủ ngủ sớm. Chờ khi cậu tỉnh lại, một bên đánh răng, một bên lật xem weixin và weibo, đột nhiên mới phát hiện, mình thế mà lại lại lên top.

#chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#

Cái top này… Có chút mất thể diện, Dung Hủ đặc biệt gửi tin nhắn hỏi La Chấn Đào, có phải hắn thúc đẩy ra một cái top có độ vô sỉ thật lớn như vậy hay không.

Ai ngờ La Chấn Đào vô cùng oan uổng nói rằng: “Nếu anh muốn giúp cậu mua thuỷ quân để lên top, anh sẽ không đưa tên cậu vào sao? Tiểu Hủ, cái top này tuy rằng… có chút khiến người ta xấu hổ, nhưng mà hiệu quả rất tốt, thế mà lại được dân mạng tự động nâng đến top 10 kìa!”

Dung Hủ: “…”

Đúng vậy, top 10 đó, sau đó nhấn vào top search liền thấy, tất cả mọi người đều nói “thật muốn ngủ với cậu”.

Dung Hủ tự nhận đã trải qua sóng to gió lớn, trường hợp gì mà chưa từng thấy qua, nhưng thật đúng là… Lần đầu tiên đụng tới tình huống toàn thế giới đều muốn “ngủ” với cậu. Đời trước trước khi cậu thành danh thì thôi, sau khi thành danh, cậu diễn luôn luôn là nhân vật chính, đều có nữ chính, hoặc là… nam chính của mình —— ừm, cậu quả thật từng diễn một bộ phim đồng tính luyến ái.

Có điều, fan của cậu không nhiệt tình như vậy, chỉ biết yên lặng cống hiến phòng bán vé. Sao đổi một thế giới khác, mọi người đều điên cuồng đến vậy?!

[ không ngủ được Mặc Sĩ Diêu, tui không rời giường đâu! ]

[ ai nha tôi ngã sấp xuống, muốn Dung Dung hôn một cái mới bằng lòng đứng lên ~]

[ nếu không ngủ được Mặc Sĩ Diêu, cuộc đời của tôi còn có cái gì ý nghĩa… Không bằng ngủ với Hoắc Hi cũng được ~23333]

[ Mặc Sĩ Diêu cho mấy người, Hoắc Hi cũng cho mấy người, tui ngủ với Dung Dung là được dòy ~! @ Dung Hủ ]

Dung Hủ: “…” thế mà lại còn dám phân thân cậu ra!!!

Lúc ban ngày đi chụp poster, Dung Hủ vẫn luôn yên lặng tìm bình luận của fan. Đoàn phim «Tầng mây màu đen» đã ký hợp đồng với La Chấn Đào vào buổi trưa, chính thức định ra tiến trình quay phim, vì thế hôm nay chụp ảnh cũng vô cùng thoải mái vui vẻ, thời gian của Dung Hủ thực nhàn rỗi, lập tức xem qua hơn một ngàn bình luận của fan.

Chỉ cần là weibo gắn tag #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#, cậu đều xem từng chữ từng chữ.

Chờ đến tối lúc phải về khách sạn, Dung Hủ bật di động, lại thấy được một cái weibo.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: không được, ngủ Mặc Sĩ Diêu không đủ, muốn Dung Dung, muốn ngủ Dung Dung! #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#]

Cái weibo này không có khác biệt quá lớn với những fan trước, Dung Hủ chỉ nhìn thoáng qua, liền tùy ý lướt qua. Qua một ngày, cậu đã quen fan kêu gào, thậm chí cậu còn không cẩn thận nhấn vào nhìn thoáng qua một tiểu hoàng văn mà fan viết, cho nên lại càng không để ý loại đùa giỡn trên miệng này.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Dung Hủ nghĩ nghĩ, vẫn đăng một cái weibo.

[ Dung Hủ: tối hôm nay xem xong «Tranh giành», mấy bạn phải nghỉ ngơi sớm một chút ~ tôi ngủ trước nha, đóng cửa kỹ, ai cũng không cho vào. 😄😄😄]

Đám fan vừa mới mở TV lên, nghe được ca khúc chủ đề «Tranh giành», bỗng nhiên liền nhận được thông báo đặc biệt.

[ a a a a a a Dung Dung, dẫn em ngủ cùng!!! ]

Ngày hôm sau, theo cảnh diễn của Mặc Sĩ Diêu tăng lên, càng ngày càng nhiều fan không chỉ liếm bình mỹ nhan, cũng bắt đầu phân tích tính cách nhân vật này. Y xuất hiện càng nhiều, mọi người tán thưởng y lại càng nhiều, bởi vì ai dám tin tưởng, một thiếu niên nhìn như đơn bạc như vậy, thế mà lại có thể chỉ dẫn thiên quân vạn mã, san bằng quân địch lớn mạnh hơn.

Nếu như nói ngay từ đầu thích người này, chính là thích khí chất và gương mặt, vậy theo nhân vật Mặc Sĩ Diêu bày ra, càng ngày càng nhiều fan bị khí độ trầm ổn lạnh nhạt của y lây nhiễm, cũng bị nội tâm nhìn như thanh lãnh, kì thực dịu dàng của y đả động.

Mãi đến ba ngày sau, đột nhiên nội dung chiếu tới cảnh Mặc Sĩ Diêu và nam số hai Đông Ly Lan gặp lại trên chiến trường.

Bên này, Dung Hủ đã bắt đầu chuẩn bị nghi thức khởi động máy «Tầng mây màu đen» vào ngày hôm sau, mà bên kia, vô số người xem trợn mắt há mồm nhìn Đông Ly Lan mặc một thân nhung trang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mặc Sĩ tiên sinh bạch y nhẹ nhàng kia, trường kiếm chỉ thẳng, cười lạnh một tiếng, âm thanh vô tình đến tận xương: “Người giết hắn, thưởng vạn lượng hoàng kim, nhất phẩm hầu tước!”

Hết chương 32

Dung Dung: ý, vừa rồi nhìn thấy tên gì nhỉ, Liên Dung gì?

Tần Tranh Tranh [ nhảy dựng lên ]: là bảo bảo, là bảo bảo! Chính là bảo bảo!

Dung Dung: a, quên rồi, có thể là fan bình thường đi.

Tần Tranh Tranh: QAQ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện