Lý Mộng Vân và Bạch Vi bên cạnh đang vui mừng, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.
“Anh Chu, ý của anh là Vũ Tạ Hoa chỉ là ra vẻ đứng ra bảo vệ Lý Quân, thực tế chỉ là làm cho người khác. thấy thôi sao?”
“Đúng vậy, chẳng phải Chu Bỉnh Khôn đề nghị chuyển vụ việc này ra nơi khác xử lý sao? Sợ rằng khi đổi địa điểm, Vũ Tạ Hoa sẽ lập tức trở mặt, Trịnh gia cũng sẽ không từ bỏ ý định, Bạch gia các cậu sẽ gặp phải tai họa lớn.”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Kính Đình tái nhợt, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Chuyện này, vậy phải làm sao bây giờ?”
Chu Vũ thở dài một hơi: “Cậu về nhà, chuẩn bị chu đáo sẵn sàng, dâng ra tất cả tài sản của mình đi, có lẽ có thể xoa dịu cơn giận của Trịnh gia. Tình hình hiện tại, cũng không còn cách nào khác.”
Phía bên kia, Trịnh Dương và vợ đi theo Chu Bỉnh Khôn và mọi người đến tầng cao nhất của khách sạn.
Khách sạn Biển Mây là một kiến trúc nổi tiếng của Sở Châu. Tầng cao nhất là một phòng ăn xa hoa, bốn phía đều là những ô cửa kính khổng lồ, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Sở Châu.
Lúc này, trong phòng ăn không có một khách hàng nào. Trịnh Dương đi theo sau.
Vừa bước qua cửa, hắn ta liền nói: “Bác Vũ, bây giờ không có người ngoài rồi, bác không cần giả vờ nữa.”
Lục Kỳ bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, bác Vũ, vừa rồi bác diễn rất thật, khiến cháu sợ chết mất."
“Ai diễn kịch với tụi mày?”
Gương mặt của Vũ Tạ Hoa tối sầm lại, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
Trịnh Dương lúc này lại còn chưa hiểu rõ tình hình.
Hắn lạnh lùng nhìn hai vợ chồng, trong mắt có chút chán ghét.
“Mau quỳ xuống trước mặt ông chủ Lý nhận lỗi."
Trịnh Dương bị lời nói của Vũ Tạ Hoa làm cho. choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ.
Lục Kỳ bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn. “Chuyện này..."
Trịnh Dương còn định nói gì đó, lại bị Vũ Tạ Hoa đá vào bụng một phát: “Nói mày quỳ xuống thì mày quỳ đi, mày không hiểu tiếng người à?”
Vũ Tạ Hoa thực sự rất tức giận, người như hắn, bình thường thì sẽ không ra tay đánh người, nhưng lúc này hắn đã không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.
Ngay lập tức, Trịnh Dương biết mọi chuyện thật sự đã trở nên rất nghiêm trọng.
“Ông chủ Lý là bạn thân thiết của Vũ Tạ Hoa tao. Trịnh Dương, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay không được ông chủ Lý tha thứ, thì mày, cùng với cả Trịnh gia, sẽ phải chịu sự trừng phạt của Phủ Thống Đốc.”
Nghe những lời này thì Trịnh Dương lúc này mới thực sự sợ hãi.
Lục Kỳ bên cạnh không nhịn được nói: “Bác Vũ, chắc chản là bác đã nhầm rồi. Lý Quân chỉ là một người vừa ra tù đang trong quá trình cải tạo. Một tên nhóc trẻ tuổi nghèo nàn, hắn chắc chắn đang nói láo để lừa bác.”
Nói xong, cô ta nhìn Lý Quân.
“Lý Quân, mau nói đi, anh có đang lừa thống đốc đại nhân không? Nếu sau này thống đốc đại nhân biết sự thật, anh có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội đâu.”
“Im miệng!”
Lục Kỳ vừa dứt lời, liền bị Vũ Tạ Hoa vung tay tát vào mặt.
“Dám vô lễ với ông chủ Lý, mày chán sống lắm rồi à?” “Bác Vũ, xin bác bớt giận, vợ cháu không hề có ác ý gì đâu.”
Trịnh Dương vội vàng nói.
Hắn ta không tin Lý Quân có thể có thân phận quan trọng đến vậy, nhưng rõ ràng Vũ Tạ Hoa đã bị Lý Quân lừa gạt.
Bây giờ nói gì Vũ Tạ Hoa cũng không nghe, chỉ có thể tạm thời ứng phó trước, sau đó từ từ điều tra cũng không muộn.
Lý Quân này mới ra tù chưa được bao lâu, đã trở thành ông chủ Lý. Đùa nhau đấy à? Lục Kỳ bị tát cho choáng váng, mắt hoa cả lên.
Nghĩ đến Lý Quân đang ở trước mặt cô ta vênh váo, trong lòng cô ta liền phẫn nộ: “Thống đốc Vũ, bác cần phải làm rõ trắng đen, tên Lý Quân này thực sự là một kẻ lừa đảo.”
“Lừa con mẹ mày, An gia ở thủ đô cũng đã bị ông chủ Lý đây xóa sạch, tao tận mắt chứng kiến sự việc đó, mày còn dám ở đây tung tin chia rế?” Vũ Tạ Hoa tức giận quát lớn.