“Bác Vũ, bác thật sự đã tận mắt chứng kiến sao?” Trịnh Dương xác nhận lại lần nữa.

Lời nói của Vũ Tạ Hoa khiến sắc mặt của Trịnh Dương thay đổi.

Với địa vị của Vũ Tạ Hoa, không hà cớ gì lại đi nói dối. Vậy thì có nghĩa là Lý Quân thực sự có lai lịch khủng mà hắn ta không biết.

Vũ Tạ Hoa cười lạnh lùng: “Tất nhiên là tao đã tận mắt nhìn thấy rồi. Ông chủ Lý là một người cao tay, sao. tụi mày có thể tưởng tượng được.”

“Trước mặt ông chủ Lý, Trịnh gia chỉ là một con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xoá sổ chỉ với một cái búng tay.”

Bây giờ Vũ Tạ Hoa có thể nói là kính sợ một cách tôn kính đối với Lý Quân, ngay cả bản thân hắn cũng phải cẩn thận lấy lòng Lý Quân, Trịnh gia dám cả gan đắc tội, thật sự là đang tìm cái chết.

“Ông chủ Lý, anh nói xem tôi nên xử trí như thế nào? Chỉ cần một câu nói của anh, tôi lập tức sẽ khiến Trịnh Dương cửa nát nhà tan.”

Vũ Tạ Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Lời nói của Vũ Tạ Hoa khiến Trịnh Dương ngập trong sự sợ hãi.

Bên cạnh, Lục Kỳ vẫn không bỏ cuộc, nói: “Bác Vũ, cháu cảm thấy bác vẫn nên cẩn thận điều tra thật rõ thân phận của Lý Quân.”

“Cút mẹ mày đi!”

Vũ Tạ Hoa hoàn toàn bị chọc giận, liền đi lên tát Lục Kỳ bảy tám cái gì đó, tát xong hắn vẫn chưa hết tức giận.



Hăn quay sang Trịnh Dương quát: “Dám vu cáo ông chủ Lý, hôm nay nếu không nhận tội với ông chủ Lý, Trịnh gia tụi mày cứ chờ chết đi!”


Lúc này, Trịnh Dương liền vồ tới, quỳ xuống trước mặt Lý Quân.

“Ông chủ Lý, tôi thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, là tôi sai rồi." Trịnh Dương cúi đầu.

Hắn ta đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy Lý Quân nói gì.

Khi ngẩng đầu lên, hắn ta nhìn thấy Lý Quân đang nhìn Lục Kỳ. Lúc này, hắn ta lập tức nói:

“Ông chủ Lý, tôi biết Lục Kỳ là bạn gái cũ của anh. Nếu như anh thích cô ấy, tôi có thể đem cô ấy cho anh. Tôi sẽ ly hôn với cô ấy ngay."

“Anh nói cái gì?” Lục Kỳ lập tức hét lớn.

“Trịnh Dương, anh đang sủa bậy cái gì vậy?”

Lý Quân lắc đầu: “Tôi không muốn kẻ chuyên phá hoại người khác!”

Lời ấy vừa dứt, Lục Kỳ nhảy dựng lên, đưa tay chỉ thẳng mặt Lý Quân, hét lớn: “Anh dám mắng ai là kẻ phá hoại? Lý Quân, anh chỉ là một tên quê mùa, anh dám xem thường tôi sao?”

Câu nói chưa kịp dứt, Trịnh Dương đứng bật dậy tát vào mặt Lục Kỳ.

“Câm mồm! Con chó khốn khiếp, dám hống hách với ông chủ Lý, tôi cho cô biết, từ giờ trở đi cô không còn là thiếu phu nhân của Trịnh gia nữa.”

Nói xong, Trịnh Dương vẫn chưa hả dạ, lại tiếp tục đá Lục Kỳ một phát.

Sắc mặt Lục Kỳ trắng bệch, đôi mắt không còn thần thái, dường như cô ta vẫn chưa thể bình tâm lại sau biến cố.

Cô ta cứ thế bị đá khỏi nhà họ Trịnh, không còn là thiếu phu nhân của Trịnh gia nữa sao? “Ông chủ Lý, anh hài lòng với cách xử lý này chứ?”

Trịnh Dương lúc này đã hạ thấp mình đến mức đỉnh điểm.

“Ngày mai Trịnh gia cử người đến xin lỗi, đồng thời bồi thường cho em gái tôi, sau đó cậu tự phế hai chân mình đi, chuyện này coi như là kết thúc.”

Lý Quân nói xong, khuôn mặt Trịnh Dương lập tức biến sắc, hắn ta lớn tiếng nói:

“Lý Quân, anh đừng quá đáng!”

“Quá đáng sao?” Khóe miệng Lý Quân nhếch lên.

Trịnh Dương ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ Tạ Hoa, lửa giận trong lòng hắn ta như bị dội một gáo nước lạnh.




































Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện