Người của Trịnh gia đến, Bạch Kính Đình tự mình đi ra ngoài đón bọn họ vào.
Quản gia đi dẫn đầu hướng ánh mắt nhìn về phía Bạch Vi.
“Vị này chính là Bạch Vi tiểu thư phải không? Thiếu phu nhân Lục Kỳ của nhà chúng tôi đã vu oan cô trước mặt mọi người, bây giờ đã bị Trịnh gia đuổi ra ngoài.”
“Thiếu gia nhà chúng tôi vì cơ thể bị thương nên không tiện đến đây, cho nên ra lệnh cho tôi đến đây xin lỗi Bạch Vi tiểu thư.”
“Đây là chỉ phiếu ba ngàn vạn, hy vọng Bạch tiểu thư có thể nhận lấy.”
Người đến là quản gia của Trịnh gia, chuyện này khiến tất cả mọi người trong Bạch gia trợn tròn mắt.
Sắc mặt Bạch Tú Dung càng thêm đỏ bừng lên.
Vừa rồi lúc cãi nhau bà ta mạnh miệng nói nếu người Trịnh gia đến xin lỗi, bà ta liền đổi sang họ Lý.
Không nghĩ đến lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Chỉ là lấy địa vị của Trịnh gia, làm sao lại có thể cúi đầu nhận sai chứ? Bạch Kính Đình, Lý Mộng Vân, Phong Hạng Thiên và những người khác đều bị dọa cho ngây ngốc ngay tại chỗ.
Bản thân Bạch Vi cũng cảm thấy đầu óc rối loạn lung tung.
Không phải nói Bạch gia sắp đứng trước tai họa ngập đầu, làm sao cái chờ đến không phải là Trịnh gia đến trả thù, mà là tới cửa nhận tội vậy hả?
Đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Trịnh gia đã biết sai, hy vọng Bạch Vi tiểu thư có thể nhận lấy chi phiếu, chấp nhận lời xin lỗi của Trịnh gia.”
“Thiếu chủ còn nói, nếu như Bạch Vi tiểu thư còn có yêu cầu khác, Trịnh gia cũng sẽ hoàn toàn chấp nhận.”
Quản gia nhìn thấy Bạch Vi không nhận lấy chỉ phiếu, còn tưởng rằng Bạch Vi chê ít, cho nên nói bồi thêm.
“Thật là đến đây xin lỗi.”
Lúc này Bạch Vi mới ngơ ngơ ngác ngác nhận lấy chỉ phiếu.
Mà tất cả mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng nhìn về phía Lý Quân.
Lý Mộng Vân cũng nhìn về phía Lý Quân, hỏi: “Lý Quân, đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Vũ Thống đốc công chính công minh, không vì việc riêng mà làm trái pháp luật, chuyện này đương nhiên chính là ý của Vũ Thống đốc, Trịnh gia không dám chống. lại.” Lý Quân giải thích nói.
Ánh mắt quản gia nhìn Lý Quân càng có thêm mấy phần kính sợ, mới biết được thanh niên đang đứng trước mặt nhìn thì không có gì đặc biệt này, chính là ông chủ Lý người thiếu chút nữa đã khiến cho Trịnh gia gặp tai họa ngập đầu.
“Chi phiếu có thể nhận, lời xin lỗi cũng có thể nhận, trở về nói với thiếu chủ của nhà ông, nếu hắn còn có điều gì không phục thì cứ đến tìm tôi, tôi đều sẽ tiếp. nhận hết.” Lý Quân lạnh lùng nói.
Lời này vừa được nói ra, khiến cho tất cả những người có mặt tại chỗ này đều bị dọa cho nhảy dựng lên.
Lá gan phải bao lớn, mới dám ngang nhiên thách thức người Trịnh gia như vậy.
Người khiến Trịnh gia cúi đầu là bởi vì bọn họ sợ Thống đốc, cũng không phải bởi vì sợ Lý Quân.
Chỉ thấy Trịnh quản gia tươi cười rạng rỡ nói: “Tạ ơn Lý tiên sinh rộng lượng, Trịnh gia chúng tôi nào dám đến gây phiền toái với Lý tiên sinh chứ.”
“Nếu như Lý tiên sinh không còn có thêm chỉ bảo gì khác, vậy thì chúng tôi xin cáo từ trước.”
Quản gia lặng lẽ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói. Mặc dù Lý Quân đang đứng trước mặt ông ta phong thái rất vân đạm phong kinh, nhưng vẫn có thể để ông cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đè nén.
Nhất là ánh mắt bình tĩnh kia của Lý Quân, con ngươi đen sâu thẳm phảng phất như vực sâu không đáy, càng khiến trong lòng ông ta kinh sợ.
Lý Quân khẽ gật đầu.
Biểu hiện đối với người Trịnh gia không chút cảm tình gì.
Vây Bạch tổng, Bạch tiểu thư, các vị, chúng tôi cáo. từ trước.”
Quản gia mang theo đám thuộc hạ rời đi.
Cho đến khi bọn họ đã rời khỏi ba phút sau thì không khí trong phòng vẫn hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.
Mọi người vẫn còn chưa thoát khỏi những chuyện vừa xảy ra lúc nấy.
Sắc mặt Bạch Tú Dung chuyển sang tái xanh, Bạch gia vượt qua tình cảnh gian nan, đương nhiên bà cũng rất vui mừng.
Thế nhưng khi nghĩ đến lời Lý Quân vừa nói khi nãy, chỉ cảm thấy mặt như bị ai đó tát cho thật mạnh.
Trịnh gia thế mà lại đến cửa xin lỗi thật, những hành động và lời nói của bà trước đó giống như một trò hề.
Đây đã là lần thứ hai bà ở trước mặt Lý Quân bị mất hết mặt mũi như vậy.
Bạch Kính Đình thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng chừng tai họa ngập đầu thế mà cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Lúc nãy ông ta còn chuẩn bị tốt tinh thần khi bị tán gia bại sản.
Nhưng không những thế mà còn có thêm ba ngàn vạn, nghĩ đến ba ngàn vạn kia, đáy mắt Bạch Kính Đình đều lóe sáng.
Mặc dù Bạch gia cũng đã thành lập một công ty, nhưng quy mô công ty của ông ta thật sự rất nhỏ.
Ba ngàn vạn đối với ông ta mà nói, đó là một khoản tiền lớn.
Bạch Vi cũng kịp thời phản ứng lại, nhìn tấm chỉ phiếu trong tay, trong lúc nhất thời tay không nhìn được mà phát run lên.
“Chú à, tấm chỉ phiếu ba ngàn vạn này, về sau cho. Bạch Vi làm của hồi môn đi.” Lý Quân mở miệng nói.
“Còn nữa, về sau Bạch Vi đừng nghĩ vào nhà quyền quý giàu có gì nữa, nhà quyền quý giàu có chưa hẳn là tốt.”
“Em nhìn đi, sau khi bọn họ gặp chuyện, ngay lập tức Lục Kỳ liền bị đuổi ra khỏi nhà, không có gì tốt cả, chẳng bằng tìm một người thật lòng thật dạ yêu thương em.”
Nghe được Lý Quân ni Bạch Vi khế gật gật đầu.
“Anh Quân nói rất đúng.”
Nhưng Bạch Tú Dung đang đứng bên cạnh lại cảm thấy không đúng.
“Lý Quân, người khiến Trịnh gia chịu cúi đầu, là bởi vì Vũ Thống đốc ở phía sau, cháu còn ở đây giả vờ sói vẫy đuôi làm gì?”
“Mà còn có cháu, ở đây tỏ ra thần bí cái gì, sau khi còn ra tù thì cũng không có công việc ổn định, mỗi ngày rảnh rỗi lắc la lắc lại, có tư cách gì mà dạy dỗ người khác à?”
“Dù sao cũng tốt hơn người vừa gặp chuyện chỉ biết đứng đó gào khóc, phải không?” Lý Quân nhếch miệng cười, đối chọi gay gắt.
Bạch Tú Dung đứng bên cạnh bị chọc tức đến mí mắt nhảy dựng lên.
“Được rồi, đều là người cùng một nhà, không cần cãi nhau ầm ï như vậy.”
Bạch Kính Đình lúc này mở miệng.