“Được!”
Vừa nói, hắn ta vừa nhắm mắt lại.
“Bác Vũ, để mọi người ra tay đi.”
Vũ Tạ Hoa vung tay lên, một người áo đen lập tức. xuất hiện sau lưng hắn. Người áo đen rút thương ra, đâm thẳng hai nhát vào đầu gối của Trịnh Dương.
Máu băn tung tóe, Trịnh Dương ôm lấy đầu gối, ngã quy xuống đất.
Lục Kỳ ở bên cạnh sợ đến mức toàn thân mềm nhũn nước tiểu từ dưới chân chảy ra, cô ta đã sợ đến mức tè ra quần.
Lý Quân chán ghét nhìn hai người bọn họ, đột nhiên mất hết hứng thú.
“Buổi đấu giá phỉ thúy tối nay tôi không tham gia nữa, tôi về trước đây.”
Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Chuyện đêm nay cũng xem như là chấm dứt ân oán khiến anh vào tù ba năm trước.
Lý Quân đi vào thang máy rời khỏi cao ốc Biển Mây, anh cũng nhắn tin báo cho em gái Bạch Vị, rồi liền trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Quân vừa mở mắt ra thì đã nhận được điện thoại của Bạch Kính Đình, bảo anh đến chú nhà một chuyến.
“Có chuyện gì không? Tối qua cháu ngủ không được ngon giấc lắm.”
Lý Quân ngáp một cái, bước vào nhà dì. Anh thấy bầu không khí có chút không ổn. Chú Bạch Kính Đình càng tỏ ra khó chịu nói: “Lý
Quân, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, vậy mà cậu còn có tâm tư đi ngủ nữa à?”
“Chuyện lớn gì sắp xảy ra?”
Mặt mũi Lý Quân ngơ ngác.
Chú Bạch Kính Đình tức giận nói: “Lý Quân, nói cậu ngốc thì cậu đúng là ngốc thật, cậu cho răng Vũ Tạ Hoa thực sự muốn trừng phạt Trịnh gia sao?”
“Ông ấy chỉ làm vậy để cho người ngoài nhìn vào thôi, để bảo vệ danh tiếng của mình.”
“Danh tiếng chỉ là phù du, Trịnh gia nhất định sẽ trả thù chúng ta, đến lúc đó cả nhà họ Bạch đều sẽ bị cậu làm liên luy.”
Hai người đang nói chuyện thì em gái của Bạch Kính Đình là Bạch Tú Dung và em rể Phong Hạng Thiên cũng đến.
Vừa bước vào cửa, Bạch Tú Dung liền xông vào mắng Lý Quân: “Mày là đồ sao chổi hả, đắc tội ai không đắc, lại đắc tội Trịnh gia, mày biết Trịnh gia có thế lực. thế nào không?”
“Trời còn chưa sáng, chú của mày đã muốn rút vốn, giá cổ phiếu còn giảm một phần ba trong một đêm. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng đến giữa trưa, Bạch gia sẽ phá sản mất thôi.”
“Nước bọt của cô văng lên mặt cháu rồi, miệng cô hôi quá, sáng ra cô không đánh răng à?” Lý Quân nói với vẻ chán ghét.
Sắc mặt Bạch Tú Dung tối sầm lại.
Bà không ngờ rằng, đến lúc này, miệng lưỡi Lý Quân vẫn còn sắc bén như vậy.
“Việc của Trịnh gia cô chú không cần lo lắng, tối qua cháu đã xử lý xong xuôi hết rồi.”
“Lát nữa Trịnh gia sẽ cử người đến đây xin lỗi. Chỉ cần Trịnh gia xin lỗi, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng trở lại:
Lý Quân ngồi xuống ghế, đồng thời vừa rót cho mình một ly nước vừa nói.
“Ha ha”
Bạch Tú Dung cười lạnh mấy tiếng: “Lý Quân, đến lúc này rồi mà cậu còn tự lừa mình dối người nữa sao? Nếu Trịnh gia thật sự đến đây xin lỗi, Bạch Tú Dung cô sẽ theo họ của cậu.”
Nghe vậy, Lý Quân lắc đầu: “Đừng, cháu cũng không muốn có một người cô ngu ngốc như cô."
“Cậu... Bạch Tú Dung tức đến mức run rẩy cả người. Vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Trên màn hình giám sát xuất hiện rất nhiều bóng người mặc áo đen.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Ông ta nói vào màn hình giám sát: “Tôi là quản gia của Trịnh gia, được chủ nhà đặc biệt phái đến đây xin lỗi tiểu thư Bạch Vi.”