Ngay khi giọng nói này vang lên, cơ thể Cung Thiên Nam nhịn không được run rẩy một cái.
Là chủ của một doanh nghiệp cũng có tiếng ở Sở Châu, công ty Dịch Phong cũng đã gia nhập phòng thương mại Sở Châu, nên hắn ta cũng biết tiếng của Chu. Bỉnh Khiêm, chủ tịch của phòng thương mại Sở Châu là điều đương nhiên.
Chu Bỉnh Khôn là nhân vật chỉ cần hắt xì một cái thì có thể khiến giới kinh doanh Sở Châu chuyển động.
Chu Bỉnh Khôn, chủ tịch phòng thương mại Sở Châu, không phải là người mà bọn họ có đủ khả năng để xúc phạm.
Hắn ta không thể ngờ đến, rõ ràng là mình đang giãm một đám người tầm thường ở phòng sát vách, thế nhưng lại chọc vào phải một nhân vật lớn như Chu Bỉnh Khôn.
Cùng với giọng nói có chút tức giận của Chu Bỉnh Khôn vang lên, Cung Thiên Nam trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn ta quay lại nhìn Chu Bỉnh Khôn rồi nở nụ cười lấy lòng.
Tuy nhiên, thứ hắn ta nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng tức giận của Chu Bỉnh Khôn.
Trong lòng hắn ta dần dần trầm xuống, vì rõ ràng Chu chủ tịch đang rất tức giận.
Còn lý do vì sao ông ấy tức giận thì nó đã quá rõ ràng rồi. Trong số những người này nhất định có người quen biết với Chu Bỉnh Khôn. “Thì ra là Chu tổng, sao ông lại ở đây? Tôi và em trai tôi chỉ là đang nói giỡn mà thôi.” Thái độ của Cung Thiên Nam lập tức dịu xuống, trên mặt vẫn còn mấy phần lấy lòng.
Chu Bỉnh Khôn hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải tôi đến đây, thì làm sao có cơ hội nhìn rõ anh, phó chủ †ịch công ty Dịch Phong có thể uy nghiêm như vậy, có thể khiến người khác vào tù dễ dàng như thế nào.”
Cung Thiên Nam càng ngày càng cảnh giác.
“Chủ tịch Chu nói đùa rồi. Phải rồi, chủ tịch Chu cũng đến đây ăn tối à?”
Chuyện quan trọng bây giờ phải làm của Chu Thiên Nam là xác định rõ mục đích Chu Bỉnh Khôn đến đây để làm gì rồi mới tính bước tiếp theo phải làm như thế nào.
“Tôi đến đây tìm người.” Chu Bỉnh Khôn lạnh lùng nói.
Ở bên kia, Bạch Kính Đình và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ biết Lý Quân có quen biết với Chu Bỉnh Khôn, có Chu Bỉnh Khôn đến giải cứu, công ty Dịch Phong cũng không dám làm khó bọn họ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không nghĩ là Chu Bỉnh Khôn lại đặc biệt đến đây để gặp Lý Quân.
Bởi vì bọn họ nghĩ, Lý Quân và Chu Bỉnh Khôn quen biết nhau, bất quá cũng tại vì ở chợ đồ cổ lân trước, Chu Bỉnh Khôn có chút đánh giá cao Lý Quân mà thôi.
Với địa vị hiện tại của Chu Bỉnh Khôn, làm sao có thể chủ động đến tìm Lý Quân cơ chứ.
Mà vào lúc này, trong mắt Phong Hạng Thiên lộ ra mấy phần kính trọng.
Lúc trước, ông may mắn được gặp Chu Bỉnh Khôn, vừa đang định mở miệng nói cái gì đó.
Nhưng đúng lúc này Chu Bỉnh Khôn đã bước đến trước Lý Quân, trên mặt nở nụ cười như gió xuân về, nói: “Ông chủ Lý, đêm qua phỉ thúy bán đấu giá được tổng cộng bảy tỷ.”
“Đây là tấm séc hai tỷ mốt, tôi gửi cậu.”
Khi những lời này của Chu Bỉnh Khôn nói ra, không khí trong phòng ăn trở nên yên ng đến nổi có thể nghe. được cả tiếng kim rơi, mọi người rơi vào trạng thái kinh ngạc mắt chữ O, mồm chữ A.
Không chỉ vì thái độ của Chu Bỉnh Khôn đối với Lý Quân, mà quan trọng hơn là tin tức trong lời nói của Chu Bỉnh Khôn.
Hai tỷ mốt, Chu Bỉnh Khôn thật sự đã đưa cho Lý Quân hai tỷ mốt.
Hai tỷ mốt là khái niệm như thế nào? Công ty của Bạch Kính Đình sợ rằng cả đời này cũng không bao giờ kiếm được số tiền lớn như vậy.
Ở bên kia, sắc mặt của Cung Thiên Nam cũng đã trở nên cứng ngắc.
Chúa ơi, bọn họ đã động chạm với người có lai lịch như thế nào vậy?
Đối phương chắc chắn không chỉ đơn giản là quen biết Chu Bỉnh Khôn, mà quan hệ giữa đối phương với Chu Bỉnh Khôn chắc chắn là không hề đơn giản.
Có thể khiến cho Chu Bỉnh Khôn đích thân mang số tiền khổng lồ như hai tỷ mốt đến giao tận tay, lần này bọn họ thật sự đã đá trúng tấm sắt, quả là quá đau.
Ở bên cạnh, Bạch Vi đang nhìn chằm chằm anh họ mình.
Lúc này, đột nhiên cô không thể nhìn thấu được Lý Quân.
Bạch Kính Đình thì cảm thấy khó thở.
Ở một bên khác, lúc này sắc mặt của Chu Vũ đã vô cùng khó coi, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một tia hối hận.
Lúc trước con gái muốn ngồi bên cạnh Lý Quân, ông cật lực phản đối, hơn nữa còn nói ra những lời nhạo. báng Lý Quân.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu con gái của ông ta có thể ở bên cạnh Lý Quân, nói không chừng có thể bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng rồi.
Phong Hạng Thiên, đám người Thường Lệ, cũng đều rơi vào trạng thái khiếp sợ.
Nhất là Bạch Tú Dung, bà ta hận không thể tìm một cái hang để chui xuống.
Hóa ra so với Lý Quân, bản thân bà mới thật sự là một tên hề.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lý Quân, chờ đợi phản ứng của anh.
Lý Quân cười đứng lên, tự nhiên nhận lấy tấm séc từ †ay của Chu Bỉnh Khôn, cười nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ Chu, còn tự mình tốn công đến đây một chuyến đưa cho tôi, lần này tôi có thể kiếm được hai tỷ mốt, điều là dựa vào tiền vốn của ông chủ Chu.”