Chu Bỉnh Khôn vội vàng nói: “Lời này của ông chủ Lý sai rồi. Nếu không có ông chủ Lý, tôi cũng không có cơ hội kiếm được bốn tỷ chính.”

Lý Quân nói: “Đúng rồi, ông chủ Chu, công ty Dịch Phong này rất mạnh phải không? Vừa rồi bọn họ còn la hét muốn khiến cho tôi phải chịu không nổi đây.”

Nghe anh nói như vậy, Chu Bỉnh Khôn lại khinh thường nói: “Là một công ty gần như không lọt được vào †op một trăm công ty ở Sở Châu, bất quá cũng chỉ là một tên nhà quê, mấy năm qua kiếm được chút tiền cũng đều là nhờ một ít các mối quan hệ của chủ tịch mà thôi.”

“Đừng quá lo lảng, sau khi trở về, tôi sẽ yêu cầu phòng thương mại cắt đứt một số dự án đang hợp tác với công ty Dịch Phong,"

Nghe được lời này của Chu Bỉnh Khôn, Cung Thiên Nam lập tức sợ hãi.

Chu Bỉnh Khôn chuẩn bị tấn công công ty Dịch Phong? Hăn gần như sắp khóc đến nơi.

Hắn ta có được vị trí như ngày hôm nay hòa toàn là nhờ có công ty Dịch Phong, nếu công ty Dịch Phong bị Chu Bỉnh Khôn tấn công, quyền lực và tiền bạc mà hắn †a đang sở hữu đều sẽ không còn nữa.

Hơn nữa, hắn đã mang đến tổn thất lớn như vậy cho. công ty, ông chủ lớn làm sao có thể tha cho hắn đây.


Lúc này, Cung Thiên Nam quỳ xuống trước mặt Chu Bỉnh Khôn.

“Chủ tịch Chu, tôi sai rồi, tôi nhận sai có được. không? Van cầu ông giơ cao đánh khẽ, tuyệt đối xin đừng ra tay đối với công ty Dịch Phong.”

Vừa nói, hẳn ta vừa tát thẳng vào mặt mình.

“Anh quỳ xuống trước mặt tôi cũng vô ích. Người anh gây sự là ông chủ Lý.” Chu Bỉnh Khôn lạnh lùng nói.

Đột nhiên, đối phương lại quay sang quỳ lạy với Lý Quân.

Nhìn thấy bộ dạng của Cung Thiên Nam như vậy, Dương Bổn và những tên đàn em khác càng thêm sợ hãi.

Nhưng Lý Quân chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Cung Thiên Nam một cái, trên mặt không có chút thương xót nào.

Nếu anh không có mối quan hệ mạnh thì nói không chừng hôm nay đã bị đối phương đưa vào tù rồi.

“Nhanh mang theo người của các ngươi cút xéo đi, tôi không muốn nhìn thấy các người.” Lý Quân không nhịn được nói.

“Ông chủ Lý, xin hãy cho tôi một cơ hội đi.” Cung Thiên Nam tiếp tục cầu xin.

Lý Quân đã quay đầu nhìn sang hướng khác.

“Ông chủ Lý bảo anh đi ra ngoài, anh hãy mau chóng cút ra ngoài càng sớm càng tốt.”

Chu Bỉnh Khôn chán ghét nói: “Chung Thiên Nam, anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đã làm bao. nhiêu chuyện vô đạo đức, nếu còn không cút ra ngoài, tôi sẽ cho người đưa anh vào tù ăn đậu phòng, anh có tin không?”

Sau khi nghe Chu Bỉnh Khôn nói vậy, Cung Thiên Nam biết có cầu xin tha thứ nữa cũng vô ích nên tuyệt vọng cùng đồng bọn kéo nhau rời khỏi phòng ăn.


“Ông chủ Lý, nếu không còn có việc gì thì bây giờ tôi cũng xin đi trước, hôm khác tôi sẽ mời ông chủ Lý uống trà”

“Chủ tịch Chu, đi thong thả.” Lý Quân tiễn Chu Bỉnh Khôn ra ngoài.

Khi anh quay trở lại, mọi người có mặt trong phòng đều nhìn Lý Quân bằng ánh mắt khác.

“Lý Quân, mau ngồi xuống đi, nói cho chúng tôi biết, chuyện của hai tỷ mốt là như thế nào.”

Bạch Kính Đình không còn giữ vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như trước, tươi cười nói với Lý Quần.

Chu Vũ cũng đẩy đẩy cánh tay con gái.

“Vũ Hàn, không phải vừa rồi con muốn ngồi bên cạnh Lý Quân sao? Con xem, Lý Quân, người ta còn trẻ như vậy mà trong tay đã có số tiền lớn như vậy, con cần phải theo Lý Quân học tập thêm chút kinh nghiệm đó.”

“Lý Quân, cháu cũng thật là, cháu nói xem cháu cũng đã có tiền như vậy, lại còn biết điều như vậy, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của cô Tú Dung, cháu nhất định phải đến tham dự nha.” Phong Hạng Thiên nói.

“Anh Quân, em mời anh một ly.” Bạch Vi cũng giơ cao ly rượu lên. Nhìn thấy những người mới lúc nãy còn ngạo mạn với mình mà bây giờ lại trở nên cung kính như thế này, Lý Quân không nhịn được khẽ lắc đầu.

Nhưng mà nhìn thấy dì Lý Mộng Vân vui vẻ như đến cuối cùng anh cũng không đành khiến bọn họ mất mặt, đồng ý với bọn họ.


Lý Quân cũng không còn tâm trạng gì để dây dưa với bọn họ, nên sau khi ứng phó với mấy người bọn họ xong thì liên tìm một lý do rời khỏi Vinh Hiên cư.

Ngồi xổm ở bên lề đường hút một điếu thuốc lá, Lý Quân vừa hít hai cái, thì liền thấy một ông già và một thanh niên từ phía đối diện chạy đến.

Trên người họ đều mặc quần áo thể thao màu trắng, ông già có vẻ đã ngoài sáu mươi, còn người thanh niên thì chưa đầy hai mươi tuổi, tuy mặc đồ thể thao nhưng vân không giấu được khí chất trên người.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ hai người bọn họ, Lý Quân không nhịn được khế cau mày.

Khi anh còn ở trong tù, anh và ông lão học tập võ thuật, đồng thời cũng có tìm hiểu qua cơ thể con người, anh cũng có thực hiện qua một số nghiên cứu y thuật.

Lúc này, trong mắt anh, sắc mặt ông già hơi xanh xao, đó là dấu hiệu của bệnh não.

Nhìn thấy hai người bọn họ sắp lướt qua anh, Lý Quân nhịn không được mở miệng nói:

“Bác trai này, ông mau dừng lại, nếu không ông sẽ mất mạng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện