Anh ta sinh ra trong một gia đình tướng lĩnh thế gia, mười hai tuổi được đào tạo trong quân đội, được tuyển dụng đặc biệt vào chiến khu Trung Vực ở tuổi mười lăm, và xuất ngũ năm hai mươi bốn tuổi để bắt đầu công ty riêng, và công việc kinh doanh của anh ta trải rộng khắp. trong, ngoài nước.
Ảnh hưởng của anh ta từ lâu đã không chỉ giới hạn ở Sở Châu, đó còn là một sự tồn tại mà mọi người trong giới nên ngưỡng mộ.
Vương Uyển Uyển luôn tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với Tiêu Cẩn Du và coi anh như một thần tượng.
Cô không tin thiếu gia nhà họ Tiêu không mạnh hơn Lý Quân gấp trăm lần.
“Cái này...” Vương Hữu Lân im lặng. Sau một lúc lâu, ông lên tiếng: “Thằng nhóc nhà họ
Tiêu kia thật sự rất tuyệt vời, nhưng Lý Quân này cho ta cảm giác nó có thể không thua kém cậu thiếu gia nhà họ Tiêu đâu.”
“Hơn nữa những phụ nữ theo đuổi thằng nhóc nhà họ Tiêu kia đều có thể xếp hàng từ Sở Châu đến thủ đô, mà Lý Quân thì vẫn đang là hắc mã mới xuất hiện.”
Vương Uyển Uyển mím môi khi nghe thấy điều này.
“Ông nội, ông muốn nói sao thì vậy đi, cháu vẫn thích Tiêu thiếu gia hơn.”
“Lý Quân này cũng chưa chắc ưu tú như ông nói đâu...”
Khi Lý Quân trở lại biệt thự Tây Tử Đường thì đã là hai tiếng sau.
Đi loanh quanh bên ngoài một lúc như vậy, một chút chán nản tích tụ trong lòng anh cũng tiêu tan, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Vừa đi tới cửa biệt thự thì anh liền nhìn thấy Lương Dũng sắc mặt có chút tái nhợt.
“Thiếu gia, anh đã trở về rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đi theo Lý Quân vào nhà, Lương Dũng lấy ra một cái hộp, mở ra, còn có một quả nhân sâm sống động như thật.
“Đây là nhân sâm ngàn năm, ông chủ lớn nói, giữa thiên địa ô uế tạp khí quá nhiều, nếu lấy nhân sâm đi tu luyện thì sẽ rất tốt cho thiếu gia.”
Lý Quân không nhìn nhân sâm, mà nhìn chằm chăm vào Lương Dũng.
“Ông bị thương sao?”
Lương Dũng cười gượng gạo.
“Lần này tôi gặp một đối thủ mạnh, nhưng cuối cùng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và lấy được nhân sâm đem về.”
“Gần đây ông bận rộn ở Sở Châu vì thứ nhân sâm này sao?”
Lý Quân đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Lương Dũng gật đầu.
“Thật sự rất vất vả cho ông rồi, ai là người làm ông bị thương?”
“Chuyện này...” Lương Dũng đột nhiên đứng lên ấp úng.
“Nếu ông không nói thật với tôi, tôi không nhận nhân sâm này đâu.”
Sắc mặt Lý Quân kiên quyết.
Nghe vậy, Lương Dũng thở dài một hơi.
“Là người của Tu La, nhân sâm xuất hiện ở Sở Châu, ông chủ ra lệnh cho tôi lấy nó, và người của Tu La cũng đang muốn đoạt lấy nó.”
“Tu La? Đó là một loại tổ chức sao?” Lý Quân hỏi.
“Tu La rất bí ẩn, sức mạnh của nó không chỉ giới hạn ở Long Quốc, trụ sở chính của nó được đặt ở nước ngoài, thủ lĩnh của họ là một người rất bí ẩn, nhưng thiếu gia đừng lo lắng, lý do tại sao tôi bị thương lần này là vì tôi không biết trước rằng người của Tu La sẽ đến, nếu không ông chủ lớn sẽ phái nhiều cao thủ mạnh hơn đến, đã không để cho bọn họ chiếm tiện nghỉ rồi!”
“Người làm ông bị thương bây giờ vẫn còn ở Sở Châu chứ?” Lý Quân lại hỏi.
Lương Dũng gật đầu: “Vâng.”
“Nhân sâm là thứ bắt buộc phải có đối với Tu La, và họ sẽ không dừng lại dễ dàng, tôi chuẩn bị nói với ông chủ lớn và để ông chủ lớn phái thêm các cao thủ khác.”
“Không cần, tôi sẽ lo liệu.” Lý Quân nói.
“Thiếu gia, người của Tu La không dễ đối phó...”
“Tin tưởng tôi.
Lý Quân vỗ võ vai Lương Dũng.
Lương Dũng do dự: “Vậy tôi sẽ đi xin ý kiến của ông chủ lớn một chút.”
Nói xong, anh rời khỏi nhà, gọi điện thoại rồi nhanh chóng trở về.
“Ông chủ lớn nói, để tôi nghe theo mệnh lệnh của thiếu gia.”
“Vậy thì ông phải tìm cách dụ người của Tu La ra ra ngoài.”
“Thuộc hạ hiểu rồi ạ, thuộc hạ sẽ rời đi trước, trở về dưỡng thương, khi có tin tức của người Tu La sẽ lập tức. thông báo cho thiếu gia."
“Được.”
Sau khi Lương Dũng rời đi.
Lý Quân lấy điện thoại di động ra, nhưng không có tin nhắn nhắc nhở tiền đã đến.
“Có vẻ như gia đình kia muốn quyt nợ, không muốn trả 100 triệu cho việc xem bệnh kia.”
“Xem Lý Quân tôi xem như một quả hồng mềm sao? Qua cầu rút ván? Thủ đoạn tính toán tốt đấy...”