"Một trăm triệu không phải số tiền nhỏ, có lẽ lúc này nhà họ Cố chưa gom đủ."
"Đợi đến ngày mai đi, cho bọn họ thêm thời gian một ngày."
Lý Quân thầm nghĩ trong lòng.
Anh cắt một miếng nhân sâm ngàn năm mà Lương Dũng mang đến, cho vào miệng, bắt đầu vận công tu luyện.
Hôm nay chữa bệnh tiêu hao không ít tinh khí, cần được bổ sung kịp thời.
Đúng như lão đầu đã nói, năng lượng trong thiên địa quá hỗn tạp, không dễ hấp thu được năng lượng bản thân cần.
Nhưng có thêm loại thuốc bổ như nhân sâm thì lại khác, có thể trực tiếp hấp thu năng lượng từ bên trong.
Chỉ sau vài phút tu luyện, hai mắt Lý Quân đã mở ra, lộ ra một chút lạnh lùng.
Một bóng người mặc đồ đen đứng trong phòng khách của anh.
Giống như một bóng ma, lặng lẽ xuất hiện. "Chủ động giao ra nhân sâm ngàn năm, hay là đợi đến khi tao cắt cổ mày rồi lấy nhân sâm đi?" Đối phương chậm rãi nói với giọng nói và ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Ánh mắt Lý Quân cũng hơi nheo lại. E là lúc Lương Dũng đến gặp anh đã bị theo dõi.
Đối phương có thể âm thầm vào nhà anh, chứng tỏ đây là một người rất tinh thông trong việc ẩn nấp.
"Anh là người Tu La à?" Lý Quân hỏi.
"Mày cũng khá thông minh, xem ra Lương Dũng đã nói với mày rồi, tao không biết quan hệ của mày với Lương Dũng là gì, nhưng Lương Dũng giấu nhân sâm ở đây, sẽ chỉ mang lại tai họa cho mày, mày không đắc tội Tu La nổi đâu."
Người áo đen bình tĩnh nói, từng bước một đi về phía Lý Quân.
Khi hắn đến gần Lý Quân, một luồng ánh sáng lạnh đột nhiên xuất hiện, chém về phía cổ họng Lý Quân.
Hiển nhiên mấy lời nói chỉ cần Lý Quân ngoan ngoãn giao nhân sâm của đối phương chỉ là muốn mê hoặc Lý.
Quân, tất cả là để tấn công bất ngờ.
Cho dù cũng không coi trọng Lý Quân nhưng hắn vẫn dùng hết toàn lực khi ra tay.
Đây là phẩm chất cần thiết của một sát thủ giỏi.
Chỉ tiếc là hắn lại gặp trúng Lý Quân.
Khi ánh đao của đối phương quét qua, Lý Quân chỉ nhẹ nhàng ngả người ra sau, né tránh công kích của đối phương.
Sau đó ra tay như tia chớp, lòng bàn tay anh trực tiếp ấn lên ngực đối phương.
Sắc mặt người áo đen đột nhiên biến hóa dữ dội.
Nhưng đã trễ...
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bị lòng bàn tay Lý Quân đánh vào ngực, trực tiếp bay ra ngoài, cơ thể dán vào tường.
Khi cơ thể hắn rơi xuống đất, lồng ngực đã hoàn toàn sụp đổ, mắt mở thật to, không còn hơi thở.
"Thực lực quá yếu, hẳn không phải là người đả thương Lương Dũng."
Lý Quân lắc đầu, sau đó tìm một miếng vải che mặt, nhấc thi thể lên, đi ra khỏi Tây Tử, đến ngoại ô, thản nhiên ném hắn vào rừng.
Anh vỗ vỗ tay, đang định quay lại thì đột nhiên dừng bước.
Anh có cảm giác hàng chục bóng người đang lặng lẽ đến gần, có vẻ là thành viên của quân đội.
Lý Quân phát hiện những người này đã hình thành vòng vây và đang không ngừng thu nhỏ vòng tròn.
"Mình đâu có trêu gì đến quân đội đâu nhỉ, thôi mặc kệ”
Lý Quân nhanh chóng chạy về một hướng. "Dừng lại!"
Phía sau những tán cây, một người đàn ông trực tiếp giơ khẩu súng trong tay lên.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ông ta cảm thấy thấy hoa mắt, cổ đau nhức, mềm nhữn ngã xuống đất.
Đồng đội nghe thấy âm thanh, vội vã vọt ra. Lý Quân dứt khoát đánh ngất xỉu tất cả bọn họ, lật xem giấy chứng nhận thông tin căn cứ trên quân phục của một người.
"Băng Kiếm Vệ của Chiến Bộ Trung Vực? Không biết có liên quan gì với Ưng Dương Vệ không?”
Ưng Dương Vệ hình như cũng thuộc Chiến Bộ Trung Vực.
Lý Quân nhét giấy chứng nhận vào túi, sau đó nghênh ngang rời đi.