Lần lượt từng bóng người mặc vest đen xuất hiện, tất cả đều là những người đàn ông cao hơn 1,8 mét, khí thế hung hãn, ánh mắt đầy dữ tợn, trông liền biết đều là người có thân thủ tốt.
Những người này đều là do Cố Diên Niên khẩn trương điều động đêm qua.
“Xem ra ông đã sớm chuẩn bị xong hết rồi!" Lý Quân cười lạnh nói.
Tổng cộng có hơn ba mươi người, nhìn vào ngoại hình của họ, mỗi người trong số họ đều có thể một đấu mười, tất cả đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Hơn nữa có một vài tên vòng hông phình ra, dường như có trang bị súng trên người.
Với đội hình như vậy thì chỉ đủ có thể đối phó với một người như Ngô sư phụ không có kinh nghiệm thực chiến, nếu gặp phải Diệp Tiêu hoặc thậm chí là Duẫn Á Duẫn thì không đủ để họ để mắt tới, huống chỉ là Lý Quân.
Nhà họ Cố hiển nhiên chưa từng gặp phải một võ giả chân chính, vốn tưởng rằng mình có thể khống chế mọi thứ chỉ với chút sức lực nhỏ bé này.
“Đây chỉ mới là màn dạo đầu thôi.”
Khuôn mặt Cố Diên Niên tràn đầy tự tin rằng mình đã kiểm soát được tình hình chung.
“Tôi biết rằng thân thủ cậu phi phàm nên đặc biệt vì các hạ chuẩn bị bữa tiệc tuyệt vời này đấy.”
Vừa nói, Cố Diên Niên vừa vỗ tay, đột nhiên có thêm ba người nữa từ phía sau ông ta đi ra.
Ba người đàn ông này rõ ràng khác với khoảng ba mươi người đó, trên người họ có mùi nguy hiểm.
Hơn nữa, Lý Quân cảm nhận được sát khí trên người bọn họ, thể hiện rõ bọn họ đều đã từng giết người.
“Ba người này là lính đánh thuê đến từ Nam Địa Khu, mỗi người trong số họ đều có thực lực lấy một địch trăm.” Cố Diên Niên đắc ý giới thiệu.
“Ba người bọn họ lựa chọn đến Sở Châu sống ổn định vì ở biên giới phía nam có quá nhiều kẻ thù, lương hàng năm là một triệu tệ, từ khi đi theo tôi đến nay bọn họ vẫn chưa có cơ hội được động thủ.”
“Cũng có chút thú vị.” Lý Quân thản nhiên nói.
Cả ba người bọn họ đều đã đạt tới trình độ Minh Kình.
“Thế nào? Thần y, cậu có hài lòng với món quà tôi đã chuẩn bị cho cậu không? Bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn lấy một triệu tệ rồi rời đi ngay, nếu không, không những cậu không nhận được một xu nào hết, mà ngay cả tính mạng của cậu cũng khó mà giữ lại được.”
Cố Diên Niên nhìn Lý Quân với vẻ mặt khinh thường, bộ dáng nắm chắc phần thắng.
“Thật ra có một chuyện tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, tôi cứu mạng ông mà không đáng giá 100 triệu sao?” Lý Quân hỏi.
Nhưng lời này lại rơi vào tai Cố Diên Niên thì lại hiểu rằng đây là biểu hiện sợ hãi của Lý Quân.
“Đáng giá, tất nhiên nó đáng giá, nhưng bây giờ tôi muốn quyt nợ đấy, cậu có thể làm gì tôi?”
Cố Diên Niên cười nói, trực tiếp lộ ra bản chất của một tên vô lại.
Giá trị tài sản của Cố gia là hơn một tỷ, lấy 100 triệu ra một lúc tất nhiên sẽ rất đau lòng, mà ông ta lại hoàn toàn không sợ Lý Quân lật mặt chút nào.
Trước đây có thể có một chút lo lắng, nhưng bây giờ thì không.
Nếu Lý Quân có lai lịch to lớn, anh sớm đã dùng mối quan hệ sau lưng để gây áp lực, chứ không phải đến một thân một mình như vậy.
Cho nên thời điểm Lý Quân tìm tới, Cố Diên Niên còn tưởng rằng mình đã nhìn thấu Lý Quân.
“Nếu ông đã nói như vậy, vậy thì tôi hiểu rồi.” Lý Quân nói.
“Vậy cậu đã sẵn sàng nhận một triệu rồi chứ?” Cố Diên Niên hỏi.
Lý Quân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi đã sẵn sàng lấy lại tính mạng của ông.”
“Phang!”
Lời nói vừa dứt, một tiếng động vang lên.
Người đàn ông mặc vest gần Lý Quân nhất bỗng dưng cong người thành hình con tôm, cả người giống như một quả đạn đại bác được bản ra, bay lộn ngược dữ lên rồi đập vào bậc thềm cách đó vài mét.