Lý Quân và Cố Văn tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi.

Đối với tiệc mừng thọ hôm nay, thứ duy nhất Lý Quân mong chờ là dược liệu mà công ty Dược Vương sẽ đấu giá.

Công ty Dược Vương là một công ty dược phẩm, chủ yếu tham gia vào việc sản xuất thuốc, còn có không ít bác sĩ lành nghề, những người đã dùng danh nghĩa của mình để mở một số bệnh viện.

“Anh Lý, dù sao Vũ Quang cũng là con trai của thống đốc, anh đắc tội anh ta như thế này không phải có chút không tốt sao?”

Sau khi do dự một lát, Cố Văn vẫn lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Cố Văn, Lý Quân làm sao không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

Anh khẽ mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ là một Vũ Quang mà thôi, cho dù cha anh ta là Vũ Tạ Hoa tới thì ông ấy cũng phải cung kính trước mặt tôi.”

Nghe Lý Quân nói xong, Có Văn im lặng vài giây.

Nói thật, cô không tin, cho dù thủ đoạn của Lý Quân có như thần đi nữa.

Nhưng Vũ Tạ Hoa, thống đốc Sở Châu, đại tướng nơi biên cương là người như thế nào, quyền thế chói lọi, dưới trướng có rất nhiều người có năng lực, làm sao có thể cung kính với Lý Quân được.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, giọng nói ngạc nhiên của một người phụ nữ vang lên.


“Ông chủ Lý, anh cũng ở đây

Lý Quân và Cố Văn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi tới.

Thân hình của cô cao gầy, có lồi có lõm, mặc một chiếc váy màu đen, trên vai khoác một chiếc áo trắng mỏng, chân mang đôi giày cao gót đế đen, nhìn vừa gợi cảm vừa thanh lịch.

Cô nhẹ nhàng đi về phía bàn của Lý Quân với nụ cười nhạt trên môi.

“Cố Nghiên?” Lý Quân cũng hơi ngạc nhiên.

Không ngờ tới Cố Nghiên cũng tới tham gia bữa tiệc này.

Tuy nhiên, nghĩ đến bữa tiệc hôm nay quy tụ những người nổi tiếng đến từ Sở Châu, Cố Nghiên với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm, đương nhiên nằm trong số những người được mời.

“Cố Nghiên, cô quen anh ta sao?”

Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Cố Nghiên.

Thì ra là con trai của Vũ Tạ Hoa, Vũ Quang và con gái của chủ tịch công ty Dược Vương, Tống Trấn.

Lúc này, Vũ Quang nhìn Lý Quân với ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

Hiển nhiên, anh ta cảm thấy ngạc nhiên vì Cố Nghiên có quen biết với Lý Quân.

Còn vẻ mặt Tống Trấn thì lạnh lùng. Gô rất bất mãn với chuyện Lý Quân thất lễ vừa rồi.

“Xem ra Cố Nghiên và Vũ Quang là bạn bè.” Trong lòng Lý Quân thầm phán đoán.

Anh nhìn Cố Nghiên nở nụ cười: “Cố Nghiên, cô lại chạy lung tung trong lúc làm việc, lần này tôi thật sự muốn trừ tiền lương của cô.”

Cố Nghiên mím môi cười nhẹ, đi tới trực tiếp nắm lấy cánh tay Lý Quân, làm nũững nói:

“Ông chủ, anh không thể trừ lương của tôi được, tháng này tôi đã tạo ra lợi nhuận 500 triệu cho công ty rồi đấy."

Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến Vũ Quang và Tống Trấn khiếp sợ không thôi.

Nghe ý của Cố Nghiên, người thanh niên này hóa ra là ông chủ của cô, ông chủ của tập đoàn Quân Lâm không ngờ lại còn trẻ như vậy!


Nghĩ đến đây, khó trách lúc trước Lý Quân kiêu ngạo.

Dù sao ở độ tuổi trẻ như vậy mà giá trị bản thân đã mấy chục tỷ, với sản nghiệp lớn như tập đoàn Quân Lâm, lai lịch của anh hẳn cũng không tâm thường.

“Ông chủ Lý, trước đó tôi có chút mạo muội, hy vọng ông chủ Lý không so đo.”

Lúc này, Tống Trấn đột nhiên mở miệng xin lỗi Lý Quân.

Nếu Lý Quân chỉ là một người bình thường có y thuật xuất sắc, Lý Quân gạt cô sang một bên là ngu dốt, nhưng bản thân Lý Quân là ông chủ của tập đoàn chục tỷ thì sự kiêu ngạo của anh sẽ trở thành lẽ đương nhiên.

Cái gọi là kẻ yếu vô lễ, chính là cái đạo lý này.

Mặc dù Tống Trấn có tính khí của đại tiểu thư, nhưng môi trường mà cô sinh ra khiến cô càng hiểu hơn về chuyện xem xét thời thế so với người bình thường.

Mà lúc này, Vũ Quang bên cạnh khẽ cau mày.

Lý Quân là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm thì sao? So với anh ta, con trai của thống đốc, vẫn không cùng một đẳng cấp đâu.

“Tập đoàn Quân Lâm cũng là một sản nghiệp mới nổi ở Sở Châu, ông chủ Lý thật đúng là tuổi trẻ tài cao nha.”

“Tuy nhiên, ông chủ Lý về sau nói chuyện cũng phải chú ý một chút, mặc dù tập đoàn Quân Lâm với giá trị chục tỷ không phải là nhỏ ở Sở Châu, nhưng trong toàn bộ Long Quốc, thậm chí không thể xếp vào top 500.” Vũ Quang nói với dáng vẻ cao ngạo.

“Ý của Vũ công tử là hoàn toàn chính xác, làm người không thể quá càn rỡ, cũng giống vậy, tôi hy vọng Vũ công tử cũng có thể ghi nhớ, dù sao cha mẹ anh cũng chỉ có thể bảo vệ anh một thời gian, họ không thể bảo vệ anh cả đời đâu." Lý Quân thản nhiên nói.

Vũ Quang nghe vậy, sắc mặt anh ta thay đổi.


Vốn dĩ anh muốn dựa vào thân phận là con trai của thống đốc để dạy dỗ Lý Quân, nhưng không ngờ Lý Quân lại dạy dỗ anh ta.

Cố Văn bên cạnh đã sợ đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngay cả Cố Nghiên cũng khẽ cau mày.

Nếu Vũ Quang chỉ đại diện cho một thiếu gia ăn chơi thì không tính là gì, nhưng anh ta đại diện cho cả Phủ Thống Đốc nha.

“Anh đang dạy dỗ tôi sao?” Trong mắt Vũ Quang lạnh lùng.

“Đừng tưởng rằng anh là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm mà cho rằng mình quan trọng, ở trước mặt tôi, anh chẳng là cái thá gì.”

“Có tin tôi cho người ném anh xuống biển, để anh bơi về Sở Châu không?”

“Tôi không tin." Lý Quân lắc đầu: “Bởi vì cha anh sẽ đánh gãy chân anh.”

Vũ Quang nghe Lý Quân nói xong, không khỏi siết chặt năm đấm.

Anh ta ngang ngược và càn rỡ đã quen, cho dù ở nước ngoài cũng là bá chủ, huống hồ trở về địa bàn Sở Châu của mình mà lại có người dám khiêu khích trước mặt anh ta như vậy.

“Được rồi, xem ra lâu rồi tôi không ở Sở Châu, có người đã quên mất uy danh của tôi rồi.”

Cố Nghiên nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện