Ngay lúc này, ở phía bên kia.
Vương Hữu Lân và những người khác đang nhìn về phía Lý Quân.
Khi Cố Nghiên và Lý Quân vừa cười nói vừa chào hỏi, họ còn cho rằng Lý Quân thực sự có bối cảnh thâm sâu.
Nhưng sau đó khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của Vũ Quang, họ không khỏi lắc đầu.
Đặc biệt là Dương Cường, anh ta khinh thường nói: “Thằng nhóc này đã hoàn toàn chọc giận con trai của thống đốc rồi.”
Vương Uyển Uyển cũng nói: “Ông nội, ông cũng đã thấy tên Lý Quân này căn bản là mầm tai hoạ, nếu có quan hệ mật thiết với anh ta thì thật sự sẽ bị anh ta làm liên luy mất.”
Vương Hữu Lân thở dài, cất bước đi về phía Lý Quân.
Vương Uyển Uyển vội vàng nắm lấy cánh tay ông.
“Ông nội, sao ông lại đi tới đó?”
“Dù sao Lý Quân cũng cứu mạng ông, ông sao có. thể trơ mắt nhìn cậu ta đắc tội con trai của thống đốc, dựa vào quan hệ của ông, giúp cậu ta làm hòa một chút, có lẽ có thể khiến họ biến thù thành bạn.”
Nghe vậy, Vương Uyển Uyển lắc đầu: “Ông nội, mọi người đều biết con trai thống đốc ngang ngược và càn rỡ. Nếu ông đi qua giúp đỡ, lỡ như chọc giận Phủ Thống Đốc thì phải làm sao?”
Vương Uyển Uyển vừa nói xong, Vương Hữu Lân đã giơ tay tát vào mặt cô.
“Bốp!”
Âm thanh thanh thuý, cơ thể Vương Uyển Uyển bất giác lùi lại một bước.
Vương Hữu Lân mắng: “Những đạo lý ông dạy cháu thường ngày thành nước đổ lá khoai rồi đúng không?”
“Mặc kệ cậu ta là người như thế nào, dù sao cậu ta cũng đã cứu ông, chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn cậu ta đắc tội Phủ Thống Đốc sao?”
“Nếu cháu còn không phân biệt được ân oán thì không xứng làm cháu gái của Vương Hữu Lân ông!”
Nghe Vương Uyển Lâm nói xong, Vương Uyển Uyển rưng rưng nước mắt.
“Ông nội, ông lại vì anh ta mà đánh cháu?” Vương Hữu Lân tức giận hất tay áo, nhưng vừa mới bước một bước, ông liền nhìn thấy phía xa hỗn loạn, không biết ai đã hô lên:
“Chủ tịch Chu đến rồi.”
Chu Bỉnh Khôn và thư ký Lưu Đình đang sải bước đi tới.
Chu Bỉnh Khôn là chủ tịch Phòng Thương mại Sở Châu, nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại Sở Châu, quan trọng nhất là gần đây có tin đồn rằng ông có quan hệ tốt với Phủ Thống Đốc.
Với thân phận của Chu Bỉnh Khôn, Vương Hữu Lân cần đích thân đón tiếp.
Ông nhìn vị trí của Lý Quân, sau đó nhìn về phía Chu Bỉnh Khôn.
Do dự một lát, ông quyết định đi gặp Chu Bỉnh Khôn trước.
Suy cho cùng, chuyện của Lý Quân, chờ đến khi buổi tiệc kết thúc rồi làm hoà cũng không muộn.
“Ôi chao, chủ tịch Chu đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho tôi!”
Vương Hữu Lân cười chào hỏi. Mọi người xung quanh đều chuyển ánh mắt tới đây.
Sau khi Chu Bỉnh Khôn nhìn thấy Vương Hữu Lân, ông đi tới bắt tay Vương Hữu Lân.
“Hôm nay là ngày đại thọ của anh Vương, tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà cho anh.”