"Chiến Bộ thì sao, ai cản thì tôi giết"

Lý Quân vung một chưởng, chụp lên trán Điền Thịnh.

"Bùm!”

Ngay lập tức, dưới sức mạnh to lớn, cả miệng và mũi của Điền Thịnh đều phun ra máu.

Hôm nạy tôi sẽ cho tất cả các người biết, dù là người của Chiến Bộ cũng không thể làm.

Lý Quân thuận tay bóp cổ ông ta, nhấc bổng cơ thể Điền Thịnh lên, ném mạnh xuống đất

"Bùm bùm bùm!"

Ném xuống, nhấc lên, lại ném xuống lần nữa.

Liên tục vài lần, không biết bao nhiêu xương trên người Điền Thịnh đã bị gãy nát.

Có vài lần đầu đập vào đá, đá cũng vỡ nát.

Khi Lý Quân ra tay, cả người Điền Thịnh đã như chó chết, máu me kÌắp người, vô cùng thê thảm, chỉ còn lại nữa cái mạng.

“Trời ơi!"

Mọi người trong các gia tộc xung quanh đều ngây người, Lý Quân dám ra tay với người của Chiến Bộ, quả thực là quá to gan, quá điên rồ.

"Thật to gan, dám làm hại tướng lĩnh Chiến Bộ!!"

Lúc này, mấy người của Chiến Bộ mới phản ứng gầm lên giận dữ, xông về phía Lý Quân.

Mấy người nhà họ Vạn cũng ngây người, hét lớn: lỗ trợ Chiến Bộ bắt tên ngông cưỡng kia lại

Ngay lập tức, cao thủ nhà họ Vạn và người của Chiến Bộ đồng loạt ra tay.

"Muốn chết!”

Lý Quân đạp chân xuống đất, cơ thể hóa thành một tia chớp lao lên.

Cú đấm ngang của anh quét qua, những cao thủ Chiến Bộ lao tới muốn ngăn cản, cánh tay lập tức bị gãy, sau đó ngã ra sau bay đi.

Những cao thủ xung quanh, có người cầm dao, có người vung nắm đấm.

Nhưng Lý Quân không thèm nhìn, chân khí trên tay cuồn cuộn, lập tức có bảy tám người bị hất văng xuống đất.

Một đám phế vật, cũng dám động thủ với tôi, chết hết cho tôi”

Lý Quân bước ra một bước, chân khí bùng nổ, một quyền đánh ra khiến không khí nổ tung,

"Ầm!"

Chân khí liên tục xuyên qua năm người, tất cả đều phun máu ngã xuống

Cách không đánh trâu là chỉ cách đánh một người thông qua một người khác, mà Lý Quân lại trực tiếp xuyên qua năm người.

Chớp mắt, dưới chân Lý Quân đã có hơn chục xác chết.

Quá nhanh, quá đáng sợ.

Có người vốn định tìm cơ hội, nhưng thấy cảnh này sao còn dám ra tay! Một vị khách quý của nhà họ Vạn sợ hãi, quay người muốn bỏ chạy.

Nhưng vừa chạy được vài bước đã bị Lý Quân đuổi kịp một chưởng vỗ vào gáy, hộp sọ vỡ nát mà chết.

Lại có mấy người muốn trốn thoát theo hướng khác.

"Hôm nay không có sự cho phép của tôi, ai cũng đừng hòng rời đi."

Lý Quân giễm mạnh xuống đất, đá vài viên sỏi bay về phía những người đang bỏ chạy, tức thì những người đó ngã gục xuống đất.

Sỏi để lại lỗ trên người, như viên đạn.

Quá hung tàn, quá đáng sợ, quá kinh khủng.

Lúc này, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đứng yên.

Họ nhận ra rằng trước mặt Lý Quân, bỏ chạy cũng. vô ích.

Lý Quân nhìn người duy nhất còn lại của Chiến Bộ, trực tiếp vươn tay bóp cổ đối phương.

“Mấy người của Chiến Bộ đã ngã xuống, mày cũng ngã xuống đi”

Nói rồi, anh nhấc chân lên đá vào đầu gối của đối phương.

“Rắc!"

Đầu gối vỡ nát, đối phương quỷ xuống.

Xung quanh tĩnh lặng, yên ắng như tờ.

Ai còn dám ra tay? Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

Ngay cả cảnh giới Tông Sư, trước mặt Lý Quân cũng như gà con, huống chỉ là người khác.

Lúc này, dù là người nhà họ Vạn hay người trong các gia tộc khác đều im lặng, đến thở mạnh cũng không dám.

Trên đỉnh núi, gió núi thổi tà áo của Lý Quân bay phần phật, anh vô cùng bình tĩnh đứng đó.

Nhưng ánh mất mọi người nhìn anh đều mang theo vẻ khiếp sợ.

Xa xa, Long Tiểu Đóa chỉ cảm thấy tim mình đập hình thịch, cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao sát thủ Ảnh Thí Các lại thất bại.

Không chỉ cô ấy, Đường Trúc cũng vậy, cô coi như đã thực sự thấy được sự đáng sợ của người bạn học cũ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện