Trên định núi, chỉ có tiếng gió rít vang.
Lý Quân như một vị vua nhìn xuống đám người đang ngã trên mặt đất.
Đặc biệt khi ánh mắt nhìn về phía Điền Thịnh, một tia sát khí sắc bén lóe lên.
Kẻ này vu oan giá họa, lại ra mặt cho Vạn Tử Khang, không thế giữ lại.
Điền Thịnh khó khăn ngẩng đầu, lúc này mặt đây máu tươi, nhưng không thể che giấu sự hận thù trong. mắt ông ta.
Ông ta nghiến răng nói: "Lý Quân, tao là tướng một sao của Chiến Bộ, mối thù hôm nay, ngày sau tao nhất định sẽ trả gấp trăm lần”
Lý Quân cười hắc hắc nói: "E rằng ông không đợi được đến ngày sau đâu."
"Mày muốn giết tao?"
Trong mắt Điền Thịnh lộ ra vẻ khó tin: "Mày có biết hậu quả của việc đắc tội với Chiến Bộ không?”
Lý Quân nhìn đối phương với vẻ khinh miệt: "Tôi không biết, cũng không muốn biết”
Chân khí ngưng tụ trong tay Lý Quân, anh từng bước tiến về phía Điền Thịnh.
Những người có mặt cũng theo từng bước chân của Lý Quân mà trái tim treo lơ lửng.
Chẳng lẽ anh thực sự dám giết người của Chiến Bộ? Đánh trọng thương Điền Thịnh đã đắc tội lớn với Chiến Bộ rồi, nếu giết chết ông ta, Lý Quân sẽ chính thức bị Chiến Bộ coi là kẻ thủ.
Đối với các gia tộc hàng đầu có mặt tại đây, Chiến Bộ vẫn là một thế lực bất khả chiến bại.
Mà ngay lúc này, một bóng người lao lên trước, chặn đường Lý Quân
"Lý Quân, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, Điền Thịnh tuy làm sai, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay cậu.”
Người chạy ra chính là Đường Trúc.
Là tướng một sao của Chiến bộ Trung Vực, Đường Trúc hiểu rõ hậu quả của việc giết Điền Thịnh hơn những người khác.
Phía sau, Điền Thịnh cười hắc hắc: "Đường Trúc, cô không cần ngăn cản nó, tôi không tin nó dám giết tôi."
Điền Thịnh nói đúng, chưa từng có ai dám giết người của Chiến Bộ, huống chỉ ông ta còn là tướng một sao của Chiến Bộ.
Theo ông ta thấy, Lý Quân chỉ đang giả vờ ra vẻ mà thôi
Đường Trúc lắc đầu, trong lòng mắng Điền Thịnh là đồ ngu.
Từ lần trước Lý Quân xông vào nhà họ Hà, đến những việc Lý Quân làm ở thủ đô lần này, Đường Trúc đã hiểu rõ tính cách của Lý Quân, vô pháp vô thiên, không kiêng nể gì, không có chuyện gì mà anh không dám làm.
Hơn nữa lúc này sát khí trên người Lý Quân đã lộ rõ, Điền Thịnh vẫn cho rằng Lý Quân không dám giết ông ta??
Điền Thịnh ở Chiến bộ Trung Vực đã lâu, vì mọi người đều kính sợ Chiến Bộ Trung Vực, nên đã hình thành tính cách ngu xuẩn như vậy.
Nếu không phải vì thân phận của ông ta không tầm thường, Đường Trúc đã muốn đi qua tát cho ông ta hai cái rồi.
Đường Trúc không để ý đến ông ta, mà nhìn thẳng vào Lý Quân, trong mắt mang theo vẻ cầu xin: "Nghe lời tớ, đừng ra tay với Điền Thịnh được không?"
" Hôm nay ông ta nhất định phải chết”
Lý Quân lắc đầu.
Anh hiểu Đường Trúc là vì muốn tốt cho anh, nhưng hôm nay Điền Thịnh tuyệt đối không thể sống.
Không khí yên tĩnh vài giây, ngay sau đó đỉnh núi như muốn nổ tung.
Lý Quân thực sự muốn giết Điền Thịnh, ngay cả Đường Trúc ra mặt khuyên can cũng không có tác dụng.
Anh điên rồi sao?
Thực sự là quá to gan lớn mật.
Đắc tội với Chiến bộ Trung Vực, còn có chỗ dung thân ở Long quốc rộng lớn này sao?
Điền Thịnh cũng không biết có phải do Lý Quân đánh hỏng não ông ta hay không, lúc này không những không sợ hãi, mà còn cười ha hả.
"Đường Trúc cô tránh ra, để nó giết tôi đi, tôi cho nó một trăm lá gan nó cũng không dám!
Đường Trúc thấy sự kiên định trong mắt Lý Quân, cuối cùng thở dài, tránh đường.
Đồng thời nhìn Điền Thịnh bằng ánh mắt thương. hại.
Trời làm ác, còn có thể sống, tự mình làm ác thì không thể sống.
"Cười đủ chưa?”
Lúc này, Lý Quân đã đi đến trước mặt Điền Thịnh, sát ý trên người anh như hoá thành thực thể.
Lấy Lý Quân làm trung tâm, trong phạm vi năm bước, không còn một chút gió nào, khí thế trên người anh thậm chí còn ảnh hưởng đến cả môi trường xung quanh.
Anh từ từ giơ tay lên, chân khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Tất cả mọi người trên đỉnh núi đều nín thở.
Còn Điền Thịnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Quân, khuôn mặt đầy máu thịt be bét của ông ta lại nở một nụ cười điên cưồng.
Cho đến tận lúc này, ông ta vẫn cho rằng Lý Quân không dám giết mình.
"Cười đủ rồi thì ông đi chết đi.”
Lý Quân như một vị vua nhìn xuống đám người đang ngã trên mặt đất.
Đặc biệt khi ánh mắt nhìn về phía Điền Thịnh, một tia sát khí sắc bén lóe lên.
Kẻ này vu oan giá họa, lại ra mặt cho Vạn Tử Khang, không thế giữ lại.
Điền Thịnh khó khăn ngẩng đầu, lúc này mặt đây máu tươi, nhưng không thể che giấu sự hận thù trong. mắt ông ta.
Ông ta nghiến răng nói: "Lý Quân, tao là tướng một sao của Chiến Bộ, mối thù hôm nay, ngày sau tao nhất định sẽ trả gấp trăm lần”
Lý Quân cười hắc hắc nói: "E rằng ông không đợi được đến ngày sau đâu."
"Mày muốn giết tao?"
Trong mắt Điền Thịnh lộ ra vẻ khó tin: "Mày có biết hậu quả của việc đắc tội với Chiến Bộ không?”
Lý Quân nhìn đối phương với vẻ khinh miệt: "Tôi không biết, cũng không muốn biết”
Chân khí ngưng tụ trong tay Lý Quân, anh từng bước tiến về phía Điền Thịnh.
Những người có mặt cũng theo từng bước chân của Lý Quân mà trái tim treo lơ lửng.
Chẳng lẽ anh thực sự dám giết người của Chiến Bộ? Đánh trọng thương Điền Thịnh đã đắc tội lớn với Chiến Bộ rồi, nếu giết chết ông ta, Lý Quân sẽ chính thức bị Chiến Bộ coi là kẻ thủ.
Đối với các gia tộc hàng đầu có mặt tại đây, Chiến Bộ vẫn là một thế lực bất khả chiến bại.
Mà ngay lúc này, một bóng người lao lên trước, chặn đường Lý Quân
"Lý Quân, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, Điền Thịnh tuy làm sai, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay cậu.”
Người chạy ra chính là Đường Trúc.
Là tướng một sao của Chiến bộ Trung Vực, Đường Trúc hiểu rõ hậu quả của việc giết Điền Thịnh hơn những người khác.
Phía sau, Điền Thịnh cười hắc hắc: "Đường Trúc, cô không cần ngăn cản nó, tôi không tin nó dám giết tôi."
Điền Thịnh nói đúng, chưa từng có ai dám giết người của Chiến Bộ, huống chỉ ông ta còn là tướng một sao của Chiến Bộ.
Theo ông ta thấy, Lý Quân chỉ đang giả vờ ra vẻ mà thôi
Đường Trúc lắc đầu, trong lòng mắng Điền Thịnh là đồ ngu.
Từ lần trước Lý Quân xông vào nhà họ Hà, đến những việc Lý Quân làm ở thủ đô lần này, Đường Trúc đã hiểu rõ tính cách của Lý Quân, vô pháp vô thiên, không kiêng nể gì, không có chuyện gì mà anh không dám làm.
Hơn nữa lúc này sát khí trên người Lý Quân đã lộ rõ, Điền Thịnh vẫn cho rằng Lý Quân không dám giết ông ta??
Điền Thịnh ở Chiến bộ Trung Vực đã lâu, vì mọi người đều kính sợ Chiến Bộ Trung Vực, nên đã hình thành tính cách ngu xuẩn như vậy.
Nếu không phải vì thân phận của ông ta không tầm thường, Đường Trúc đã muốn đi qua tát cho ông ta hai cái rồi.
Đường Trúc không để ý đến ông ta, mà nhìn thẳng vào Lý Quân, trong mắt mang theo vẻ cầu xin: "Nghe lời tớ, đừng ra tay với Điền Thịnh được không?"
" Hôm nay ông ta nhất định phải chết”
Lý Quân lắc đầu.
Anh hiểu Đường Trúc là vì muốn tốt cho anh, nhưng hôm nay Điền Thịnh tuyệt đối không thể sống.
Không khí yên tĩnh vài giây, ngay sau đó đỉnh núi như muốn nổ tung.
Lý Quân thực sự muốn giết Điền Thịnh, ngay cả Đường Trúc ra mặt khuyên can cũng không có tác dụng.
Anh điên rồi sao?
Thực sự là quá to gan lớn mật.
Đắc tội với Chiến bộ Trung Vực, còn có chỗ dung thân ở Long quốc rộng lớn này sao?
Điền Thịnh cũng không biết có phải do Lý Quân đánh hỏng não ông ta hay không, lúc này không những không sợ hãi, mà còn cười ha hả.
"Đường Trúc cô tránh ra, để nó giết tôi đi, tôi cho nó một trăm lá gan nó cũng không dám!
Đường Trúc thấy sự kiên định trong mắt Lý Quân, cuối cùng thở dài, tránh đường.
Đồng thời nhìn Điền Thịnh bằng ánh mắt thương. hại.
Trời làm ác, còn có thể sống, tự mình làm ác thì không thể sống.
"Cười đủ chưa?”
Lúc này, Lý Quân đã đi đến trước mặt Điền Thịnh, sát ý trên người anh như hoá thành thực thể.
Lấy Lý Quân làm trung tâm, trong phạm vi năm bước, không còn một chút gió nào, khí thế trên người anh thậm chí còn ảnh hưởng đến cả môi trường xung quanh.
Anh từ từ giơ tay lên, chân khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Tất cả mọi người trên đỉnh núi đều nín thở.
Còn Điền Thịnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Quân, khuôn mặt đầy máu thịt be bét của ông ta lại nở một nụ cười điên cưồng.
Cho đến tận lúc này, ông ta vẫn cho rằng Lý Quân không dám giết mình.
"Cười đủ rồi thì ông đi chết đi.”
Danh sách chương