Sự xuất hiện của Lý Quân, làm cho không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng lên.
Nhất là Trương Bưu, hắn nhắm mắt lại, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh.
Vốn dĩ hän muốn gây rắc rối cho Lý Quân, thật không ngờ đối phương lại chủ động tìm đến.
“Lý Quân, anh thật to gan, dám chạy đến bữa tiệc nhà họ Trương của tôi để quấy rối, tôi thấy anh không muốn sống nữa rồi đấy”
Có chú Trương Bưu làm chỗ dựa, Trương Siêu tràn đầy sức mạnh, hung tợn uy hiếp Lý Quân.
Nhưng Lý Quân chỉ cười híp mắt nhìn mọi người nhà họ Trương, sau đó nói: “Trương Siêu, lá gan của cậu cũng không nhỏ, lần trước tôi đã cảnh cáo cậu, nếu lại xuất hiện trước mặt em gái của tôi tôi sẽ đánh gấy ba cái chân của cậu, nhưng xem ra cậu cũng không coi ra gì nhỉ?”
Nghe thấy Lý Quân nhắc tới chuyện lần trước, Trương Siêu không khỏi nghĩ tới sự tàn nhẫn của Lý Quân, trong ánh mắt anh ta có chút bố
Nhưng ngay sau đó anh ta liền lớn tiếng nói: “Lý Quân, bớt con mẹ nó giả bộ lên mặt với tôi đi, anh cho răng Trương Siêu tôi vẫn là Trương Siêu mấy ngày hôm trước sao? Chú của tôi đã trở lại rồi”
Nói xong, Trương Siêu đắc ý nói: “Lý Quân, anh có biết chú của tôi có thân phận gì không? Chú ấy đến từ nhà họ An ở. kinh thành, là quản sự của nhà họ An.”
“Nhà họ An anh hẳn là biết đúng không? Toàn bộ kinh thành nhiều hào môn như vậy, vẫn có thể xếp hàng đầu.”
“Với năng lực của nhà họ An, gi ết chết anh cũng chỉ đơn giản như gi ết chết một con kiến.”
“Cho dù là chủ tịch phòng thương mại Sở Châu Chu Bỉnh Khôn, gặp chú tôi cũng phải cúi đầu”
Nghe cháu trai thổi phồng mình như vậy, trên mặt Trương Bưu cũng lộ ra vài phần ngạo nghễ.
“Cậu tên là Lý Quân phải không? Nghe cháu tôi nói cậu cũng có chút thực lực, dám động súng giết người, nhưng trong mắt tôi chẳng qua là trò trẻ con, tiểu đả tiểu nháo mà thôi, chưa từng thấy biển rộng, cho rằng cá chép trong suối nhỏ là rất lớn, thật sự là rất buồn cười.”
Lý Quân thản nhiên nói: “Nhìn thấy một cái hồ anh liền cho răng thấy được biển rộng, anh chẳng phải là càng buồn cười hơn sao?”
“Đừng nói anh chỉ là chó săn của nhà họ An, cho dù gia chủ của nhà họ An tới, trong mắt tôi cũng chỉ là con cá chạch nhỏ thôi."
“Mẹ nó anh đang nói cái quái gì vậy? Dám măng chú tôi là chó săn, tôi thấy anh muốn chết rồi đấy” Trương Siêu hổn hển chửi ầm lên.
Lý Quân lại không để ý đến anh ta, anh chỉ bình tĩnh nhìn về phía Trương Bưu: “Vốn dĩ anh đi đường Dương Quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nhưng anh cứ nhất định ỷ vào bản thân có chút quyền thế, muốn ra mặt cho cháu của anh.”
“Làm chó nhà họ An nhiều năm như vậy, thật vất vả mới vượt qua được, anh cũng không dễ dàng, tại sao cứ phải tìm đường chết chứ.”
Lý Quân cụp mắt xuống, như đang than nhẹ.
“Lý Quân, con mẹ nó anh có đang nghe ông đây nói chuyện hay không hả?”
Vẻ mặt Trương Siêu phẫn nộ hét.
Anh ta trực tiếp xách một bình rượu lên, đi tới bên người Lý Quân, giơ bình rượu lên đập về hướng Lý Quân, cũng mảng to nói: “Ở trước mặt chú của tôi mà cũng dám giả bộ, ông đây đập vỡ đầu của anh”
Chỉ là bình rượu còn chưa rơi xuống thì anh ta đã bị Lý Quân bắt lấy cổ tay.
“Răng rắc” một tiếng, cổ tay bị bẻ gãy.
Trương Siêu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Aa.." “Thăng nhóc, mày thật to gan.”
Trương Hữu Đức nhìn thấy con trai bị thương, lập tức mắng to lên.