Trương Bưu càng đứng vọt dậy, một đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm Lý Quân, tràn ngập sát khí: “Thăng nhóc, mày biết hành vi của mày sẽ mang đến cái gì không?”

Lý Quân thuận tay đoạt lấy bình rượu trong tay Trương Siêu, “rắc” một tiếng, đập vào trên đầu anh ta, máu tươi theo mặt Trương Siêu chảy xuống.

Cả người lui về phía sau hai bước, trực tiếp ngã xuống đất.

“Sẽ mang đến cái gì chứ? Tôi trái lại muốn nghe một chút đấy:

Lý Quân ném nửa bình rượu trên mặt đất, vân đạm phong khinh nhìn Trương Bưu, thật giống như chỉ là làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

“Mày sẽ phải chết.”

Trương Bưu nói xong, trên tay ghế đột nhiên bay ra, trực tiếp đập về phía Lý Quân.

“Bịch!"

Lý Quân tiện tay vung lên, cái ghế bay tới trong nháy mắt bị đánh chia năm xẻ bảy, vụn gỗ vỡ tung bay tứ phương tám hướng, có cái còn trực tiếp đóng đỉnh trên vách tường.

“Khó trách mày dám một mình xông vào bữa tiệc, cũng có chút bản lĩnh”

Đồng tử Trương Bưu co rụt lại, lạnh lùng nói.


Hắn cũng có chút kinh ngạc đối với thân thủ của Lý Quân.

Vừa rồi hắn ném ghế ra, sức mạnh kia không thua gì một đàn tuấn mã lao nhanh, lại bị một quyền của Lý Quân đập nát.

Thực lực này chỉ có đạt tới minh kình đỉnh phong mới có thể làm được.

Nhưng Trương Bưu không hề sợ hãi.

Hản được mệnh danh là Hổ Đầu Thái Bảo ở trên giang hồ, từ ba năm trước đã bước tầng thứ ám kình.

Sau một khắc, thân thể hän đột nhiên nhảy lên, giống như hổ đói mà đánh về phía Lý Quân..

Theo động tác của hẳn, trên người lại có sắt khí bắt đầu lan ra, phảng phất cả phòng đều dâng lên cuồng phong.

Vân tòng long, phong tòng hổ, Trương Bưu luyện quyền hình hổ trong thập nhị hình Hình Ý.

Cú đánh này, cách Lý Quân hơn mét, lại ngay tức khắc ập tới.

Một năm đấm vỗ về phía đầu Lý Quân, một cái khác đánh về phía căm Lý Quân, đầu gối đồng thời hung hăng đẩy về hướng ngực Lý Quân.


Thật sự dùng tứ chỉ như hổ.

Trên mặt Lý Quân lại chỉ cười lạnh, nghiêng người né tránh công kích của đối phương, nằm tay đồng thời bộc phát

ra tiếng nổ vang, hung hăng đập ra ngoài.

Nghe thấy tiếng quyền kình xé gió, sắc mặt Trương Bưu nhất thời biến đổi dữ dội.

“Quyền phá âm chướng? Điều này làm sao có thể chứ?” Chỉ là không có thời gian cho hắn bị sốc.

Nương theo quyền kình nổ vang, nắm đấm như đạn pháo oanh kích ra, đánh vào ngực Trương Bưu.

“Răng rắc.”

Trương Bưu nhất thời giống như bị cự chùy ngàn cân đánh trúng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể càng khom người bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đụng vào tường.

Sau khi rơi xuống đất, nửa lồ ng ngực hắn đều sụp xuống.

Trương Hữu Đức bên cạnh đã nhìn ngây người, trong khoảng thời gian ngăn ông đều đã quên mất sợ hãi là cái gì.

Em trai ông có thực lực gì, Trương Hữu Đức biết rất rõ, một đôi quyền sắt, một quyền có thể đánh chết một con trâu.

Nhưng bây giờ hẳn lại bị Lý Quân đánh hộc máu.

Mà Trương Siêu bị Lý Quân đánh ngã trên mặt đất, lúc này mới lảo đảo đứng lên.

Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ta sợ tới mức thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

“Lần trước tôi đã cho mấy người cơ hội, đáng tiếc mấy người lại không biết quý trọng, nhất định phải tìm đường chết. Một khi đã như vậy, tôi đây đành phải thành toàn cho mấy người vậy...” Lý Quân lạnh lùng nói, nắm tay chậm rãi siết chặt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện