Chuyện Đường Kính Chi và Đường Lễ Chi bất hòa thì các nàng đã nghe hạ nhân lén bàn tán với nhau, nhất là gần đây Đường Lễ Chi bị giam lỏng trong viện
tử không cho ra ngoài, phù hợp với dấu hiệu thất thế.
Hai nàng đang trầm tư suy nghĩ thì Đường Kính Chi tiếp tục ôn hòa nói:
- Nếu các ngươi không muốn ở Đường phủ, tối nay ta sẽ cho các ngươi đi.
Lệ di nương rất nhớ con, không muốn bỏ lỡ có hội này, trong lúc nóng lòng, cũng không nghĩ liệu có điều gian trá trong đó không, hỏi vội:
- Nhị gia cho chúng tôi đi thật sao? Yến di nương cũng ngẩng đầu lên chờ đợi.
- Đương nhiên, ta nói lời sẽ giữ lời, có điều các ngươi muốn đi thì phải đồng y với ta hai chuyện đã.
Vẻ mặt Đường Kính Chi trở nên nghiêm túc:
- Thứ nhất, các ngươi rời khỏi Đường phủ rồi ta sẽ cho mỗi người 200 lượng bạc, cả nhà các ngươi phải rời khỏi chỗ ở ngay trong đêm.
Lệ di nương và Yến di nương nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu, với bách tính cùng khổ như các nàng mà nói, cả nhà một tháng chi tiêu chưa tới 200 đồng, 200 lượng bạc đủ chi tiêu mấy chục năm rồi, hơn nữa bọn họ là điền nông của địa chủ, chỉ có gian nhà nát, muốn bỏ là bỏ được, nhất là hai nàng bị bắt đi, nói thế nào cũng khó tránh khỏi điều tiếng, không chuyển đi cũng khó sống.
- Thứ hai, sau khi rời Lạc thành rồi, cả đời này không được phép trở về.
Điều này Đường Kính Chi không nói, hai nàng cũng không định về nữa, chẳng may lại gặp phải Đường Lễ Chi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, tranh đấu trong đại trạch viện các nàng sao biết được, ai lên ai xuống khó nói rõ.
Đường Kính Chi thấy cả hai nàng đồng ý mới thầm thở phào, nói thực, y sợ hai nữ tử này tham hư vinh phú quý không muốn đi nữa, hiện tình cảnh Đường gia như thế, y phải tính toán làm sao để kẻ thù không nắm được thóp của Đường gia, dù sao người ta là quan, họ là dân, đấu tranh với nhau, dân chỉ có chịu thiệt, cho nên tốt nhất không để đối phương có cớ.
Đường Kính Chi xưa nay tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo quy củ, tất nhiên không có sơ hở gì, Đường Liêm Chi và Đường Diệu Chi là con mọt sách, Đường Học Chi chưa tròn 10 tuổi cũng không có vấn đề, cho nên Đường Kính Chi đặt chú ý lên Đường Lễ Chi.
Không tra còn đỡ, tra rồi y sôi máu, tên khốn kiếp đó không chuyện xấu xa gì chưa làm.
Nếu không phải Đường lão thái quân còn sống, nếu chẳng phải vì thể diện của Đường phủ, y đã tống thẳng tên Đường Lễ Chi này vào đại lao rồi.
Thấy hai nữ tử đều đồng ý, Đường Kính Chi gọi Thị Mặc vào thư phòng dặn dò bên tai vài câu, Thị Mặc vâng lời lùi ra, Đường Lễ Chi đỡ hai nữ tử lên, bảo bọn họ ngồi đợi.
Không lâu sau Thị Mặc quay lại mang giấy tờ bán thân tới, đưa trả cho hai nàng, Lệ di nương và Yến di nương mừng phát khóc, quỳ xuống liên tục dập đập tạ ơn Đường Kính Chi, nói chỉ cần được về đoàn tụ với gia đình, kiếp này nhất định lập bài vị trường sinh, ngày ngày thắp hương cầu phúc cho y .
Đường Kính Chi khách khí vài câu, bảo hai nàng về thu doạn đồ đạc, để rời thành trước buổi tối.
- Thị Mặc, ngươi lập tức tới nhà bọn họ truyền tin, chuyện rời thành giao cả cho ngươi.
Mấy ngày trước Đường Kính Chi đã lệnh cho Thị Mặc nghe ngóng tình hình trong nhà hai nàng, được Thị Mặc về báo, người nhà bọn họ đều mộc mạc thành thật, nhưng không hiểu Nhị gia có ý gì, tới hôm nay mới biết chủ tử hiền từ, định cho hai nữ tử khổ mệnh về nhà.
Xử lý xong chuyện hai vị di nương, thời gian không còn sớm nữa, Đường Kính Chi ở thư phòng xem sách một lúc thì có nha hoàn tới truyền lời thức ăn đã xong, mời y tới nhà ăn dùng cơm.
Đường Kính Chi tới nơi thì các chủ tử Đường phủ trừ Đường Lễ Chi ra thì đều đã tới đủ, Đường lão thái quân thấy y tới muốn nhận thì trách:
- Lăng Nhi, cháu vừa mới khỏi bệnh chưa khỏe hẳn, phải chú ý thân thể chứ, không nên làm việc quá mệt nhọc.
Đường Kính Chi cười vâng dạ, đi tới bên lão thái quân ngồi xuống.
Hào môn đại viện quy củ nhiều, Lâm Úc Hương đợi Đường Kính Chi ngồi xuống liền đứng lên thi lễ:
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Đường Kinh Chi đỡ nàng ngồi trở lại, quan tâm hỏi:
- Úc Hương, tay nàng bị thương có nặng không? Hay là mời đại phu tới xem cho yên tâm.
Lâm Úc Hương cười lắc đầu:
- Không cần, chẳng lẽ Nhị gia quên thiếp thân là y sư sao?
Từ sau khi Lâm tú tài qua đời, chẳng mấy ai quan tâm tới Lâm Úc Hương nữa, kẻ mang ý định xấu xa với nàng lại không thiếu, làm nàng lúc nào cũng sống trong sợ hãi đề phòng, về sau gả vào Đường phủ, bị người ta chửi mắng mất mấy ngày, lúc nàng rời khỏi Đường gia còn quá nhỏ, quy củ trong đại trạch viện không hiểu, làm cái gì cũng sai, suốt ngày sợ làm Đường lão thái quân giận.
Cho nên lúc này được lời quan tâm ấm áp, lòng nàng rất dịu ngọt, nhưng nam tử tài hoa tuấn dật này hôm nay chỉ vì nàng không nghe lời mà nổi giận, thực sự không phải là đấng trượng phu nàng tìm kiếm.
Biết sớm muộn hai người cũng đường ai nấy đi, Lâm Úc Hương cưỡng ép bản thân giữ khoảng cách với Đường Kính Chi, cố gắng không để y làm rung động.
Mười ngày qua Đường Kính Chi luôn ăn thức ăn do Lâm Úc Hương làm, khẩu vị sớm bị nàng chiều hư đâm kén chọn rồi, hôm nay Lâm Úc Hương không thể xuống bếp làm cơm, vì thế Đường Kính Chi ăn vài miếng thấy không quen miệng, liền buông đũa xuống, Đường lão thái quân khuyên nhủ, nhưng y chỉ lắc đầu không ăn nữa.
Đường lão thái quân thấy vậy càng tán thưởng Lâm Úc Hương thêm vài phần.
Ăn cơm xong, Đường Kính Chi định đưa Lâm Úc Hương về, nhưng Đường lão thái quân giữ lại:
- Úc Hương, ngươi theo lão thân vào phòng trong nói chuyện, từ khi ngươi gả vào Đường phủ tới nay, chúng ta còn chưa tâm sự với nhau lần nào.
Đường Kính Chi chẳng hiểu Đường lão thái quân giữ Lâm Úc Hương lại làm gì, nhưng thấy bà sắc mặt ôn hòa, còn cười hiền từ, liên tin là thật, cho rằng bà chỉ muốn trò chuyện với Lâm Úc Hương, quan hệ thêm gần gũi, vì thế thi lễ, một mình về phòng.
Lúc này trời đã tối, không tiện gọi Thị Mặc vào nội viện hỏi chuyện nữa, Đường Kính Chi tính đợi sáng sớm ngày mai mới hỏi tới chuyện đưa hai nữ tử kia về nhà.
Lâm Úc Hương càng hiểu con người Đường lão thái quân hơn Đường Kính Chi, cho nên không bị nụ cười của bà làm mê hoặc, sau khi vâng lời, tim liền treo ngược lên, rời nhà ăn, cẩn thận đi theo đằng sau Đường lão thái quân, đi ở hành lang, nàng thăm dò mấy lần đều không ăn thua, khiến nội tâm càng thêm bất an.
Tới bắc viện nơi Đường lão thái quân ở, sớm có nha hoàn và bà tử đứng ở cửa nghênh đón, thỉnh an hai người, vì Lâm Úc Hương lần đầu tới đây, cho nên đám hạ nhân đều ngầm suy đoán, phải chăng Nhị nãi nãi sắp bay cao rồi? Nếu không sao lão thái quân lại gọi tới trò chuyện.
Nghĩ tới đó đám nha hoàn bà tử đều đều cười lấy lòng, thái độ với Lâm Úc Hương càng thêm cung kính..
Đi vào trong phòng, Đường lão thái quân đuổi hết đám nha hoàn đợi ở bên hầu hạ ra ngoài, tới nay cả Hàm Hương luôn được bà sủng ái cũng rất biết ý chủ động lui ra, Lâm Úc Hương chỉ dám đặt nửa mông lên ghế, tim đập loạn xạ, không đoán ra Đường lão thái quân gọi nàng tới đây rốt cuộc có dụng ý gì?
Chuyện sáng nay chẳng phải đã qua rồi sao?
Chẳng lẽ lão thái quân thấy phạt còn quá nhẹ, muốn mình quỳ thêm?
Lúc này Lâm Úc Hương quên mất nàng còn làm một việc mà Đường lão thái quân không thể tha thứ.
Hai nàng đang trầm tư suy nghĩ thì Đường Kính Chi tiếp tục ôn hòa nói:
- Nếu các ngươi không muốn ở Đường phủ, tối nay ta sẽ cho các ngươi đi.
Lệ di nương rất nhớ con, không muốn bỏ lỡ có hội này, trong lúc nóng lòng, cũng không nghĩ liệu có điều gian trá trong đó không, hỏi vội:
- Nhị gia cho chúng tôi đi thật sao? Yến di nương cũng ngẩng đầu lên chờ đợi.
- Đương nhiên, ta nói lời sẽ giữ lời, có điều các ngươi muốn đi thì phải đồng y với ta hai chuyện đã.
Vẻ mặt Đường Kính Chi trở nên nghiêm túc:
- Thứ nhất, các ngươi rời khỏi Đường phủ rồi ta sẽ cho mỗi người 200 lượng bạc, cả nhà các ngươi phải rời khỏi chỗ ở ngay trong đêm.
Lệ di nương và Yến di nương nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu, với bách tính cùng khổ như các nàng mà nói, cả nhà một tháng chi tiêu chưa tới 200 đồng, 200 lượng bạc đủ chi tiêu mấy chục năm rồi, hơn nữa bọn họ là điền nông của địa chủ, chỉ có gian nhà nát, muốn bỏ là bỏ được, nhất là hai nàng bị bắt đi, nói thế nào cũng khó tránh khỏi điều tiếng, không chuyển đi cũng khó sống.
- Thứ hai, sau khi rời Lạc thành rồi, cả đời này không được phép trở về.
Điều này Đường Kính Chi không nói, hai nàng cũng không định về nữa, chẳng may lại gặp phải Đường Lễ Chi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, tranh đấu trong đại trạch viện các nàng sao biết được, ai lên ai xuống khó nói rõ.
Đường Kính Chi thấy cả hai nàng đồng ý mới thầm thở phào, nói thực, y sợ hai nữ tử này tham hư vinh phú quý không muốn đi nữa, hiện tình cảnh Đường gia như thế, y phải tính toán làm sao để kẻ thù không nắm được thóp của Đường gia, dù sao người ta là quan, họ là dân, đấu tranh với nhau, dân chỉ có chịu thiệt, cho nên tốt nhất không để đối phương có cớ.
Đường Kính Chi xưa nay tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo quy củ, tất nhiên không có sơ hở gì, Đường Liêm Chi và Đường Diệu Chi là con mọt sách, Đường Học Chi chưa tròn 10 tuổi cũng không có vấn đề, cho nên Đường Kính Chi đặt chú ý lên Đường Lễ Chi.
Không tra còn đỡ, tra rồi y sôi máu, tên khốn kiếp đó không chuyện xấu xa gì chưa làm.
Nếu không phải Đường lão thái quân còn sống, nếu chẳng phải vì thể diện của Đường phủ, y đã tống thẳng tên Đường Lễ Chi này vào đại lao rồi.
Thấy hai nữ tử đều đồng ý, Đường Kính Chi gọi Thị Mặc vào thư phòng dặn dò bên tai vài câu, Thị Mặc vâng lời lùi ra, Đường Lễ Chi đỡ hai nữ tử lên, bảo bọn họ ngồi đợi.
Không lâu sau Thị Mặc quay lại mang giấy tờ bán thân tới, đưa trả cho hai nàng, Lệ di nương và Yến di nương mừng phát khóc, quỳ xuống liên tục dập đập tạ ơn Đường Kính Chi, nói chỉ cần được về đoàn tụ với gia đình, kiếp này nhất định lập bài vị trường sinh, ngày ngày thắp hương cầu phúc cho y .
Đường Kính Chi khách khí vài câu, bảo hai nàng về thu doạn đồ đạc, để rời thành trước buổi tối.
- Thị Mặc, ngươi lập tức tới nhà bọn họ truyền tin, chuyện rời thành giao cả cho ngươi.
Mấy ngày trước Đường Kính Chi đã lệnh cho Thị Mặc nghe ngóng tình hình trong nhà hai nàng, được Thị Mặc về báo, người nhà bọn họ đều mộc mạc thành thật, nhưng không hiểu Nhị gia có ý gì, tới hôm nay mới biết chủ tử hiền từ, định cho hai nữ tử khổ mệnh về nhà.
Xử lý xong chuyện hai vị di nương, thời gian không còn sớm nữa, Đường Kính Chi ở thư phòng xem sách một lúc thì có nha hoàn tới truyền lời thức ăn đã xong, mời y tới nhà ăn dùng cơm.
Đường Kính Chi tới nơi thì các chủ tử Đường phủ trừ Đường Lễ Chi ra thì đều đã tới đủ, Đường lão thái quân thấy y tới muốn nhận thì trách:
- Lăng Nhi, cháu vừa mới khỏi bệnh chưa khỏe hẳn, phải chú ý thân thể chứ, không nên làm việc quá mệt nhọc.
Đường Kính Chi cười vâng dạ, đi tới bên lão thái quân ngồi xuống.
Hào môn đại viện quy củ nhiều, Lâm Úc Hương đợi Đường Kính Chi ngồi xuống liền đứng lên thi lễ:
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Đường Kinh Chi đỡ nàng ngồi trở lại, quan tâm hỏi:
- Úc Hương, tay nàng bị thương có nặng không? Hay là mời đại phu tới xem cho yên tâm.
Lâm Úc Hương cười lắc đầu:
- Không cần, chẳng lẽ Nhị gia quên thiếp thân là y sư sao?
Từ sau khi Lâm tú tài qua đời, chẳng mấy ai quan tâm tới Lâm Úc Hương nữa, kẻ mang ý định xấu xa với nàng lại không thiếu, làm nàng lúc nào cũng sống trong sợ hãi đề phòng, về sau gả vào Đường phủ, bị người ta chửi mắng mất mấy ngày, lúc nàng rời khỏi Đường gia còn quá nhỏ, quy củ trong đại trạch viện không hiểu, làm cái gì cũng sai, suốt ngày sợ làm Đường lão thái quân giận.
Cho nên lúc này được lời quan tâm ấm áp, lòng nàng rất dịu ngọt, nhưng nam tử tài hoa tuấn dật này hôm nay chỉ vì nàng không nghe lời mà nổi giận, thực sự không phải là đấng trượng phu nàng tìm kiếm.
Biết sớm muộn hai người cũng đường ai nấy đi, Lâm Úc Hương cưỡng ép bản thân giữ khoảng cách với Đường Kính Chi, cố gắng không để y làm rung động.
Mười ngày qua Đường Kính Chi luôn ăn thức ăn do Lâm Úc Hương làm, khẩu vị sớm bị nàng chiều hư đâm kén chọn rồi, hôm nay Lâm Úc Hương không thể xuống bếp làm cơm, vì thế Đường Kính Chi ăn vài miếng thấy không quen miệng, liền buông đũa xuống, Đường lão thái quân khuyên nhủ, nhưng y chỉ lắc đầu không ăn nữa.
Đường lão thái quân thấy vậy càng tán thưởng Lâm Úc Hương thêm vài phần.
Ăn cơm xong, Đường Kính Chi định đưa Lâm Úc Hương về, nhưng Đường lão thái quân giữ lại:
- Úc Hương, ngươi theo lão thân vào phòng trong nói chuyện, từ khi ngươi gả vào Đường phủ tới nay, chúng ta còn chưa tâm sự với nhau lần nào.
Đường Kính Chi chẳng hiểu Đường lão thái quân giữ Lâm Úc Hương lại làm gì, nhưng thấy bà sắc mặt ôn hòa, còn cười hiền từ, liên tin là thật, cho rằng bà chỉ muốn trò chuyện với Lâm Úc Hương, quan hệ thêm gần gũi, vì thế thi lễ, một mình về phòng.
Lúc này trời đã tối, không tiện gọi Thị Mặc vào nội viện hỏi chuyện nữa, Đường Kính Chi tính đợi sáng sớm ngày mai mới hỏi tới chuyện đưa hai nữ tử kia về nhà.
Lâm Úc Hương càng hiểu con người Đường lão thái quân hơn Đường Kính Chi, cho nên không bị nụ cười của bà làm mê hoặc, sau khi vâng lời, tim liền treo ngược lên, rời nhà ăn, cẩn thận đi theo đằng sau Đường lão thái quân, đi ở hành lang, nàng thăm dò mấy lần đều không ăn thua, khiến nội tâm càng thêm bất an.
Tới bắc viện nơi Đường lão thái quân ở, sớm có nha hoàn và bà tử đứng ở cửa nghênh đón, thỉnh an hai người, vì Lâm Úc Hương lần đầu tới đây, cho nên đám hạ nhân đều ngầm suy đoán, phải chăng Nhị nãi nãi sắp bay cao rồi? Nếu không sao lão thái quân lại gọi tới trò chuyện.
Nghĩ tới đó đám nha hoàn bà tử đều đều cười lấy lòng, thái độ với Lâm Úc Hương càng thêm cung kính..
Đi vào trong phòng, Đường lão thái quân đuổi hết đám nha hoàn đợi ở bên hầu hạ ra ngoài, tới nay cả Hàm Hương luôn được bà sủng ái cũng rất biết ý chủ động lui ra, Lâm Úc Hương chỉ dám đặt nửa mông lên ghế, tim đập loạn xạ, không đoán ra Đường lão thái quân gọi nàng tới đây rốt cuộc có dụng ý gì?
Chuyện sáng nay chẳng phải đã qua rồi sao?
Chẳng lẽ lão thái quân thấy phạt còn quá nhẹ, muốn mình quỳ thêm?
Lúc này Lâm Úc Hương quên mất nàng còn làm một việc mà Đường lão thái quân không thể tha thứ.
Danh sách chương