Đường lão thái quân im lặng ngồi trên ghế, chỉ uống trà, mân mê ngón tay, mặc dù bà đã trên 50, nhưng sống trong nhung lụa, lại am hiểu đạo chăm sóc cơ thể, cho nên bàn tay vẫn trắng trẻo, da căng mịn vô cùng.

Lâm Úc Hương mỗi lúc một bất an hơn, từ lúc đầu dám quang minh chính đại nhìn vào mắt Đường lão thái quân, thành tới giờ cúi đầu, chỉ dám len lén nhìn, khi nàng sắp không chịu nổi áp lực nữa thì bên tai vang lên tiếng nói lạnh lùng:

- Úc Hương, ta nghe hạ nhân nói trưa nay khi ngươi cứu người trên núi, từng ngỗ nghịch mệnh lệnh của Nhị gia trước mặt mọi người.

Chết rồi! Sao quên mất chuyện này? Lâm Úc Hương chưa trả lời là quỳ sụp xuống trước.

Buổi chiều nàng đã quỳ gần một canh giờ, hai đầu gối đã bầm tím, lúc này đầu gối lần nữa chạm mạnh xuống mặt đất cứng, đau tới méo mặt:

- Tôn tức biết sai, mong lão thái quân trách phạt.

- Úc Hương, lão thân biết ngươi xuất thân không tốt, không hiểu lễ nghi quy củ trong đại gia quý phủ, cho nên trước giờ lão thân luôn rộng rãi nương nhẹ với ngươi. Ta cũng không dấu, ngay từ lần đầu gặp ngươi, thấy ngươi trầm ổn hiểu tiến lui, thực lòng thích ngươi, nếu không ngươi đã chẳng sống được tới bây giờ, nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ, chỉ vì mình nhất thời mềm lòng, lại làm ngươi trở nên ngang ngược, trước mặt bao người mà gan lớn trùm trời chống đối tướng công mình.

Đường lão thái quân giọng đều đều nhưng nghiêm khắc lạnh lùng:

- Nhị gia là ai? Là gia chủ Đường gia, là phu quân của ngươi, ông trời của ngươi! Nó mất mặt, là Đường gia mất mặt, là ngươi mất mặt.

Sau khi thương lượng với Đường Kính Chi xong, Đường lão thái quân mới biết toàn bộ sự việc phát sinh buổi sáng từ chỗ hạ nhân, lúc đó bà đã muốn nổi đóa rồi, nhưng nghĩ tới cần bắt quan hệ với Trịnh phủ, không thể phạt nặng Lâm Úc Hương, cho nên mới cố nén giận.

Chỉ là Đường Kính Chi là đứa cháu cưng của bà, là thịt trên người bà, càng nói lửa giận trong lòng càng không áp chế được, hai mắt như tóe lửa.

Lâm Úc Hương mặt cúi gằm, im như thóc, người co rúm lại trông đến là tội nghiệp, lúc trưa nàng không ngờ vì chuyện nhỏ này mà Đường lão thái quân giận tới thế, vị lão nhân gia này thực sự nổi giận, sẽ có người phải chết:

- Lão thái quân, tôn tức biết sai rồi, sau này không dám nữa, đều tại trước kia tôn tức là y sư, quen phàm việc gì cũng lấy bệnh nhân làm trọng, cho nên mới vô tình trái lời tướng công, xin lão thái quân tha cho tôn tức một lần.

Đường lão thái quân vốn cũng không định phạt nặng Lâm Úc Hương, chẳng qua nhất thời không kìm được lửa giận, nên khẩu khí mới nặng như thế, thấy nàng biện họ có lý, thuận nước đẩy thuyền nói:

- Thực sự không phải cố tình chứ? - Không phải, tôn tức tuyệt đối không dám.

Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm thấy người lành lạnh, như có thứ gì đó cái gì đó bao phủ lên, nàng đoán đó là ánh mắt Đường lão thái quân đang chiếu thẳng vào nàng, xem nàng có nói dối không, ánh mắt đó thật đáng sợ, như có thể biến thành thực chất, nàng hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, nhưng cơ thể không hoàn toàn nghe điều khiển, mồ hôi lạnh vẫn chảy ra từ gáy.

Hồi lâu sau Đường lão thái quân mới thu ánh mắt lại:

- Thôi, lão thân tin ngươi một lần, có điều loại chuyện này không được tái phạm lần nữa ... Nếu không lão thân tuyệt đối không cần hỏi ngươi nguyên do nữa đâu.

Lâm Úc Hương vội khấu đầu tỏ thái độ ngay:

- Vâng, tôn tức đảm bảo sau này dứt khoát không tái phạm.

- Phải rồi, còn một chuyện nữa, lão thân hỏi ngươi, trước kia ngươi không quen Trịnh công tử chứ?

Đường lão thái quân đột nhiên nhớ ra hạ nhân báo, Lâm Úc Hương vì vị Trịnh công tử kia mà lấy thân thể chặn phi tiêu nên mới bị thương.

Lâm Úc Hương không hiểu sao lão thái quân lại hỏi thế, lắc đầu:

- Không quen ạ.

- Thật chứ?

Ánh mắt Đường lão thái quân trở nên sắc bén, bà không tin Lâm Úc Hương lại ngốc tới mức liều mình vì một người không quen biết.

Lâm Úc Hương ngơ ngác đáp:

- Thật ạ.

- Ừ, không quen thì không quen vậy.

Đường lão thái quân nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện này không tiện truy xét tới cùng, nếu không nếu tra ra Lâm Úc Hương và vị Trịnh công tử kia quen nhau, lại còn có tình cảm thì biết phải làm sao?

Đuổi khỏi Đường gia?

Không được, nếu không cháu trai ngoan của bà sau này tái phát bệnh phải làm sao?

Không làm gì cả?

Càng không được, nếu không thể diện Đường gia cũng vứt hết luôn.

Suy đi nghĩ lại Đường lão thái quân cảm thấy chuyện này nên mắt nhắm mắt mở là tốt nhất, chỉ cần giữ Lâm Úc Hương ở lại Đường gia, bà tin với tài hoa và tướng mạo của cháu mình, ắt có thể chiếm giữ trái tim Lâm Úc Hương, bà luôn tin tưởng vào đứa cháu này, vì sự thực từ nhỏ tới giờ nó cũng chưa bao giờ làm bà thất vọng.

- Úc Hương, lão thân nghe nói từ khi thành thân với Nhị gia tới nay, hai đứa vẫn chia phòng để ngủ?

Đường lão thái quân đột ngột chuyển chủ đề.

Lâm Úc Hương đầu óc không theo kịp tiết tấu của bà, nàng là hoàng hoa khuê nữ, nghe tới chuyện xấu hổ này, gò má xinh đẹp nổi lên hai ráng hồng đỏ rực, ấp úng đáp:

- Dạ ... Tướng công .. Sức khỏe không tốt, tôn tức sợ quấy nhiễu tướng công nghỉ ngơi, cho nên ngủ ở gian ngoài.

Trong đại gia tộc, phòng ngủ của chủ tử đều có hai gian, gian trong là nơi chủ tử nghỉ ngơi, gian ngoài giành cho nha hoàn, như thế đêm khuya chủ tử có chuyện gì cần người sẽ thuận tiện, vì thế mới có cách gọi thông phòng nha hoàn, Tri Đông Tri Thu cũng chính là thông phòng nha hoàn của Đường Kính Chi.

- Ồ, ra là thế, hôm nay lão thân thấy Nhị gia khỏe hẳn rồi, sau này cả hai ngủ chung giường đi.

Lâm Úc Hương hiểu ý ám chỉ của Đường lão thái quân, má nóng rực, tai cũng đỏ lên, lòng gắt thầm :" Lão nhân gia người có muốn sớm ngày bế trọng tôn, cũng không cần nói thẳng như thế, thẹn chết đi được."

Bất mãn thì bất mãn, Lâm Úc Hương không dám nói không, nếu không lão thái quân nổi giận, nàng không gánh nổi.

Lúc này Lâm Úc Hương thẹn thẹn thò thò, đôi mắt long lanh, dáng người như ngọc, nét mặt như hoa, dưới ánh đèn tựa hồ phủ lên một lớp kim quang, đẹp vô ngần, Đường lão thái quân nhìn cũng thấy dễ chịu, bà hài lòng với đứa tôn tức này, cho nên mới nhắc nhở một chút, nếu không với tính khí quật cường của nha đầu này, cả đời bà chẳng có trọng tôn mà bế.

- Úc Hương, lão thân có được bát tự của ngươi từ chỗ Xung Hư đạo trưởng, nói rõ ngươi và Kính Chi có duyên phận, nếu như có duyên phận, vậy hãy yên tâm mà sống, đừng nghĩ tới chuyện không nên, hiểu chưa?

Chẳng lẽ lão thái quân đã nhìn thấu tâm tư của mình, biết mình có ý muốn rời Đường phủ? Nghĩ tới đó ráng hồng trên mặt Lâm Úc Hương biến mất sạch sẽ, thay vào đó là khuôn mặt trắng nhợt trắng nhạt.

Nữ nhân đã gả đi, tâm tư lại không đặt lên người tướng công của mình, đó là đại tội!

Cho dù nàng bị cướp về, nhưng đã bái đường thành thân rồi, nếu chuyện có truyền ra ngoài, ở vương triều Minh Hà trọng liêm sỉ này, tuyệt đối không có ai đồng tình với nàng, gả gà theo gà, gả chó theo chó mới là quan niệm phổ biến, nếu lòng bất trinh, thiên lý khó dung!

Vậy nên Lâm Úc Hương vội gật đầu:

- Tôn tức biết rồi.

- Biết thì tốt, bằng vào xuất thân của ngươi, được gả cho Nhị gia làm chính thê là phúc phận bằng trời của ngươi rồi, còn gì không thỏa mãn? Còn nữa, sức khỏe của Nhị gia đã tốt dần, rảnh rỗi thì bảo Nhị gia tới thăm mấy vị di nương còn lại, ài, vốn những chuyện này ngươi là chính thế phải lo, vậy mà để lão bà tử này phải xen vào, thôi, hôm nay ngươi bị thương, mau về nghỉ sớm.

Nghe Đường lão thái quân nói tới mấy vị di nương khác, nội tâm Lâm Úc Hương chẳng hiểu vì sao buồn phiền vô cùng, khẽ "vâng" một tiếng, nàng rời phòng, đóng cửa lại, vừa xoay người, một cơn gió đêm thổi tới làm nàng rùng mình, thì ra chẳng biết từ lúc nào, lưng nàng đã ướt đẫm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện