- Kẻ này tự xưng tiểu nhân mà không xưng nô tài, hắn là kẻ kiêu ngạo, hơn nữa thần thái thản nhiên, chứng tỏ là người chính trực, tự nói mình có kẻ thù ở Ni Lạc Thần vẫn nhận bảo vệ các nàng, nói lên hắn có trách nhiệm, người như vậy có ơn tất báo, vả lại ta tin vào Thành Khoan, nên mới giữ hắn lại.
Đường Kính Chi giải thích:
- Yêm tâm, ta khẳng định hắn không phải nội gián do kẻ khác gài vào Đường gia.
Ngọc Nhi vẫn không yên tâm:
- Nhưng cho dù hắn không có ý đồ xấu với Đường gia ta thì sau lưng hắn có kẻ thù, chàng không sợ bị hắn làm liên lụy à? - Ta còn thiếu kẻ thù sao? Đám Tần Mục, ba vị nội các đại học sĩ, văn thần võ tướng rất nhiều người ngứa mắt với ta, rồi đám Tề công công. Ta sợ gì có thêm một kẻ thù nữa.
Đường Kính Chi khoát tay:
- Mấy ngày nữa ta rời kinh đi bàn chuyện làm ăn rồi, lúc đó Ngọc Nhi đi theo ta, như vậy ở kinh thành trừ Hồng huynh ra thì chúng ta không còn cao thủ nào khác, hơn nữa huynh ấy còn có chuyện khác, không thể lúc nào cũng ở đây, nên ta không yên tâm về an toàn của Nhu Nhi và Uyển Nhi.
- Á, tướng công, chàng sắp rời kinh à?
Nhu Nhi lần đầu nghe thấy chuyện này, kêu lên nho nhỏ:
- Ừ, có lẽ phải đi tương đối lâu.
Đường Kính Chi gật đầu xác nhận, kể sơ qua kế hoạch của mình:
Nhu Nhi chu miệng, tay phải nắm lấy tay áo Đường Kính Chi, lúc này nàng chẳng còn chút vui vẻ nào được chuẩn bị lễ vật cho Hoàng thái hậu nữa, Uyển Nhi không nói gì, nhưng lòng rất quyến luyến, cả hai vừa thành phụ nhân thực sự, đang lúc ân ái mặn nồng, sao nỡ chia tay tướng công?
Đường Kính Chi cũng chẳng muốn đi, nhưng không có cách nào, kéo hai nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành một hồi.
Đợi tâm tình hai nàng tốt hơn rồi Đường Kính Chi gọi người mang giấy bút tới, viết hai bức thư đem đầu đuôi chuyện dùng lương thực tiếp tế nạn dân về nhà cầy cấy kể ra một lượt, cái gửi cho Bàng Lộc ghi rõ nhận được thư phải lập tức hành động, không thể để lỡ thời gian, cái gửi cho Bàng Việt và Từ Thức bảo hộ tùy cơ ứng biến, với hai tên này chỉ cần rõ tình thế ắt biết làm sao cho có lợi nhất, không cần y phải nhiều lời.
Viết thư xong Đường Kính Chi bảo Ngọc Nhi đi tìm con Hải Đông Thanh mang về Lạc Thành.
Con Hải Đông Thanh tất nhiên là có thể bay tới đây, có điều hiện giờ chắn chắn không ít kẻ theo dõi phủ của y, cho nên không thể để nó bay qua bay lại ở đây chuyển thư được.
Tiếp đó Đường Kính Chi cùng Nhu Nhi đi chọn thợ thêu có kỹ thuật tốt để bọn họ làm quan cho Hoàng thái hậu, mặc dù những thợ thêu này không biết chữ, nhưng chỉ cần bọn họ coi chữ cũng như hoa văn, thêu lại chính xác là được.
Đương nhiên để đề phòng, Đường Kính Chi vẫn tách riêng bọn họ ra, mỗi người chỉ đảm trách một phần câu chuyện, tránh để bị tiết lộ ra ngoài.
Việc này một mình Nhu Nhi làm là đủ, hiện nàng cũng quen việc rồi, nhưng Đường Kính Chi biết cô bé này là người quyến luyến mình nhất, nên muốn ở bên cho tâm tình nàng khôi phục hẳn mới rời đi tìm Thị Mặc, bảo nó bàn giao mọi việc cho Uyển Nhi, đồng thời cho nó biết vài ngày nữa phải theo Tấn Lương Bá Minh Chính đi tới ba châu phía tây bàn chuyện làm ăn.
Minh Chính không hiểu chuyện kinh doanh, cũng chưa bao giờ kinh doanh, sở dĩ cần hắn đi cùng chẳng qua Thị Mặc tuổi còn quá nhỏ, khó làm người ngoài tin tưởng, nên cần thân phận của Minh Chính, thực ra chủ ý do Thị Mặc quyết.
Lo xong việc bên này thì Ngọc Nhi cũng trở về, Đường Kính Chi liền cùng nàng và Thị Mặc rời phủ, đi liên hệ mối tiêu thụ hàng cùng tìm kiếm cửa hiệu thích hợp.
Lúc này chưa phải giờ cao điểm trong ngày, đường xá không có nhiều người qua lại lắm, song hai bên đường không ít người bán rong bày hàng.
Thực ra Đường Kính Chi không lo chuyện tiêu thụ lắm, chẳng qua là lần đầu đưa đồ thêu này ra thị trường, muốn để lại tiếng vang lớn thôi, chuyện nhỏ nhặt này y cũng không trực tiếp làm mà giao cho Thị Mặc đi lo liệu.
Vì hiện giờ còn chưa thể đưa hàng ra, cho nên không cần Thị Mặc nói kỹ, chỉ cần những người bán hàng kia biết sắp có hàng thêu mới được bán ra, cùng với địa điểm bọn họ có thể mua được là đủ.
Qua mấy con phố lớn, ba người tới đường khu phồn hoa nhất Ni Lạc Thần, tất nhiên là không tính tới sông Tần Hoài, chỗ đó quá đặc thù.
Nơi này các cửa hiệu không những diện tích lớn, trang trí cũng rất xa hoa, chuyên bán những thứ hàng cao cấp, Đường Kính Chi tính bán đồ thêu cấp cao ở nơi này, những người bày hàng bán bên lề đường sẽ chỉ mua được thứ trung hạ cấp.
Đi được chừng nửa canh giờ, Đường Kính Chi phát hiện ra trước mắt là hiệu tơ lụa Tần Thị, cân nhắc một lúc rồi xuống ngựa, đi vào.
Lần trước y tới đây mua một lượng lớn hàng, lại còn hào phóng thưởng tiền cho tiểu nhị ở đây, cho nên y vừa tới gần, tiểu nhị trông cửa liền nhận ra ngay.
- Ra là Đường nhị gia tới, ngài đợi một chút, tiểu nhân đi tìm Lưu chưởng quầy ngay.
Tiểu nhị khom người vài thật sâu rồi chạy nhanh vào hậu viện, đám tiểu nhị khác nghe thấy vậy cũng chào hỏi rôm rả, làm không ít khách trong hiệu ngạc nhiên.
Lưu chưởng quầy lê tấm thân to bèo ục ịch chạy ra, chỉ quãng đường ngắn thôi mà đã thở hồng hộc rồi, ông ta tuy là hạ nhân của Tần gia, nhưng có bản lĩnh, thường ngày không phải làm việc mệt nhọc, coi như được an nhàn sung sướng rồi.
- Đường nhị gia, ngài tới giục hàng ạ? Ngài đợi thêm chút nữa thôi, tiểu nhân được báo hôm nay đội xe tới nơi rồi.
Đường Kính Chi mỉm cười:
- Tốt, lúc đó cứ đưa hàng sang chỗ ta, sẽ có người thanh toán tiền hàng.
- Vâng, Đường nhị gia cứ yên tâm, hàng tới nơi tiểu nhân sẽ đích thân đưa hàng tới chỗ ngài.
Lưu chưởng quầy biết chuyện thiếu gia nhà mình và Đường Kính Chi ký hiệp nghị nữa, cho nên tỏ ra hết sức sốt sắng nhiệt tình, vừa nói vừa mời Đường Kính Chi ra hậu viện uống trà.
Đường Kính Chi còn có chính sự phải làm, lắc đầu từ chối, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay ta ra ngoài là muốn mua mấy cửa hiệu lớn, ông có biết gần đây có nơi nào bán đại lâu ba tầng không?
- Ồ, Đường nhị gia muốn tự mình bán đồ thêu à?
- Đúng thế, đồ thêu do Đường gia ta làm ra cũng phân chia làm ba loại cao, trung, hạ cấp. Trung và hạ cấp giao cho người ta bán rồi, cao cấp tương đối ít cho nên ta muốn tự bán.
Điều này chẳng phải cơ mật thương nghiệp gì, ai kinh doanh đều hiểu cả, cho nên Đường Kính Chi không dấu diếm, có sao nói vậy:
Lưu chưởng quầy nhíu mày trầm tư:
- Đường nhị gia nhất định phải mua đại lâu ba tầng sao? Mặt tiền như cửa hiệu này không được à?
Tơ lụa Tần Thị tuy nằm trên con phố phồn hoa nhưng ở rìa ngoài, diện tích lớn song chỉ có một tầng.
- Nhất định phải là ba tầng hoặc cao hơn.
Thứ cao cấp thì phải bán ở nơi thật xa hoa sang trọng, nếu không đồ của ngươi có tốt có đẹp tới đâu cũng chẳng bán nổi, giống như đi vào tửu lâu, dù rượu có quý, thức ăn có ngon mà tửu lâu quá nhỏ thì cũng không bán được giá cao.
Người có tiền thực sự, trừ coi trọng hàng hóa, càng để ý hưởng thụ về tinh thần, nó bao gồm phục vụ chu đáo, bước vào chốn xa hoa hơn đời, nếu mặt tiền không đủ xa hoa, khách quý chẳng muốn bước vào nếu không hạ thấp giá trị bản thân.
Lưu chưởng quầy thấy Đường Kính Chi dứt khoát như vậy thì hỏi:
- Vậy Đường nhị gia có hứng thù hợp tác với Tơ lụa Tần thị chúng tôi nữa không?
Thấy Đường Kính Chi nghi hoặc, ông ta giải thích rõ hơn:
- Là thế này, Tần gia chúng tôi tổng cộng có ba cửa hiệu ở Ni Lạc Thần, trong đó cái lớn nhất chính phù hợp với tiêu chuẩn của ngài, nếu như ngài có ý hợp tác thì chúng ta có thể ngồi xuống thảo luận kỹ hơn.
Đường Kính Chi giải thích:
- Yêm tâm, ta khẳng định hắn không phải nội gián do kẻ khác gài vào Đường gia.
Ngọc Nhi vẫn không yên tâm:
- Nhưng cho dù hắn không có ý đồ xấu với Đường gia ta thì sau lưng hắn có kẻ thù, chàng không sợ bị hắn làm liên lụy à? - Ta còn thiếu kẻ thù sao? Đám Tần Mục, ba vị nội các đại học sĩ, văn thần võ tướng rất nhiều người ngứa mắt với ta, rồi đám Tề công công. Ta sợ gì có thêm một kẻ thù nữa.
Đường Kính Chi khoát tay:
- Mấy ngày nữa ta rời kinh đi bàn chuyện làm ăn rồi, lúc đó Ngọc Nhi đi theo ta, như vậy ở kinh thành trừ Hồng huynh ra thì chúng ta không còn cao thủ nào khác, hơn nữa huynh ấy còn có chuyện khác, không thể lúc nào cũng ở đây, nên ta không yên tâm về an toàn của Nhu Nhi và Uyển Nhi.
- Á, tướng công, chàng sắp rời kinh à?
Nhu Nhi lần đầu nghe thấy chuyện này, kêu lên nho nhỏ:
- Ừ, có lẽ phải đi tương đối lâu.
Đường Kính Chi gật đầu xác nhận, kể sơ qua kế hoạch của mình:
Nhu Nhi chu miệng, tay phải nắm lấy tay áo Đường Kính Chi, lúc này nàng chẳng còn chút vui vẻ nào được chuẩn bị lễ vật cho Hoàng thái hậu nữa, Uyển Nhi không nói gì, nhưng lòng rất quyến luyến, cả hai vừa thành phụ nhân thực sự, đang lúc ân ái mặn nồng, sao nỡ chia tay tướng công?
Đường Kính Chi cũng chẳng muốn đi, nhưng không có cách nào, kéo hai nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành một hồi.
Đợi tâm tình hai nàng tốt hơn rồi Đường Kính Chi gọi người mang giấy bút tới, viết hai bức thư đem đầu đuôi chuyện dùng lương thực tiếp tế nạn dân về nhà cầy cấy kể ra một lượt, cái gửi cho Bàng Lộc ghi rõ nhận được thư phải lập tức hành động, không thể để lỡ thời gian, cái gửi cho Bàng Việt và Từ Thức bảo hộ tùy cơ ứng biến, với hai tên này chỉ cần rõ tình thế ắt biết làm sao cho có lợi nhất, không cần y phải nhiều lời.
Viết thư xong Đường Kính Chi bảo Ngọc Nhi đi tìm con Hải Đông Thanh mang về Lạc Thành.
Con Hải Đông Thanh tất nhiên là có thể bay tới đây, có điều hiện giờ chắn chắn không ít kẻ theo dõi phủ của y, cho nên không thể để nó bay qua bay lại ở đây chuyển thư được.
Tiếp đó Đường Kính Chi cùng Nhu Nhi đi chọn thợ thêu có kỹ thuật tốt để bọn họ làm quan cho Hoàng thái hậu, mặc dù những thợ thêu này không biết chữ, nhưng chỉ cần bọn họ coi chữ cũng như hoa văn, thêu lại chính xác là được.
Đương nhiên để đề phòng, Đường Kính Chi vẫn tách riêng bọn họ ra, mỗi người chỉ đảm trách một phần câu chuyện, tránh để bị tiết lộ ra ngoài.
Việc này một mình Nhu Nhi làm là đủ, hiện nàng cũng quen việc rồi, nhưng Đường Kính Chi biết cô bé này là người quyến luyến mình nhất, nên muốn ở bên cho tâm tình nàng khôi phục hẳn mới rời đi tìm Thị Mặc, bảo nó bàn giao mọi việc cho Uyển Nhi, đồng thời cho nó biết vài ngày nữa phải theo Tấn Lương Bá Minh Chính đi tới ba châu phía tây bàn chuyện làm ăn.
Minh Chính không hiểu chuyện kinh doanh, cũng chưa bao giờ kinh doanh, sở dĩ cần hắn đi cùng chẳng qua Thị Mặc tuổi còn quá nhỏ, khó làm người ngoài tin tưởng, nên cần thân phận của Minh Chính, thực ra chủ ý do Thị Mặc quyết.
Lo xong việc bên này thì Ngọc Nhi cũng trở về, Đường Kính Chi liền cùng nàng và Thị Mặc rời phủ, đi liên hệ mối tiêu thụ hàng cùng tìm kiếm cửa hiệu thích hợp.
Lúc này chưa phải giờ cao điểm trong ngày, đường xá không có nhiều người qua lại lắm, song hai bên đường không ít người bán rong bày hàng.
Thực ra Đường Kính Chi không lo chuyện tiêu thụ lắm, chẳng qua là lần đầu đưa đồ thêu này ra thị trường, muốn để lại tiếng vang lớn thôi, chuyện nhỏ nhặt này y cũng không trực tiếp làm mà giao cho Thị Mặc đi lo liệu.
Vì hiện giờ còn chưa thể đưa hàng ra, cho nên không cần Thị Mặc nói kỹ, chỉ cần những người bán hàng kia biết sắp có hàng thêu mới được bán ra, cùng với địa điểm bọn họ có thể mua được là đủ.
Qua mấy con phố lớn, ba người tới đường khu phồn hoa nhất Ni Lạc Thần, tất nhiên là không tính tới sông Tần Hoài, chỗ đó quá đặc thù.
Nơi này các cửa hiệu không những diện tích lớn, trang trí cũng rất xa hoa, chuyên bán những thứ hàng cao cấp, Đường Kính Chi tính bán đồ thêu cấp cao ở nơi này, những người bày hàng bán bên lề đường sẽ chỉ mua được thứ trung hạ cấp.
Đi được chừng nửa canh giờ, Đường Kính Chi phát hiện ra trước mắt là hiệu tơ lụa Tần Thị, cân nhắc một lúc rồi xuống ngựa, đi vào.
Lần trước y tới đây mua một lượng lớn hàng, lại còn hào phóng thưởng tiền cho tiểu nhị ở đây, cho nên y vừa tới gần, tiểu nhị trông cửa liền nhận ra ngay.
- Ra là Đường nhị gia tới, ngài đợi một chút, tiểu nhân đi tìm Lưu chưởng quầy ngay.
Tiểu nhị khom người vài thật sâu rồi chạy nhanh vào hậu viện, đám tiểu nhị khác nghe thấy vậy cũng chào hỏi rôm rả, làm không ít khách trong hiệu ngạc nhiên.
Lưu chưởng quầy lê tấm thân to bèo ục ịch chạy ra, chỉ quãng đường ngắn thôi mà đã thở hồng hộc rồi, ông ta tuy là hạ nhân của Tần gia, nhưng có bản lĩnh, thường ngày không phải làm việc mệt nhọc, coi như được an nhàn sung sướng rồi.
- Đường nhị gia, ngài tới giục hàng ạ? Ngài đợi thêm chút nữa thôi, tiểu nhân được báo hôm nay đội xe tới nơi rồi.
Đường Kính Chi mỉm cười:
- Tốt, lúc đó cứ đưa hàng sang chỗ ta, sẽ có người thanh toán tiền hàng.
- Vâng, Đường nhị gia cứ yên tâm, hàng tới nơi tiểu nhân sẽ đích thân đưa hàng tới chỗ ngài.
Lưu chưởng quầy biết chuyện thiếu gia nhà mình và Đường Kính Chi ký hiệp nghị nữa, cho nên tỏ ra hết sức sốt sắng nhiệt tình, vừa nói vừa mời Đường Kính Chi ra hậu viện uống trà.
Đường Kính Chi còn có chính sự phải làm, lắc đầu từ chối, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay ta ra ngoài là muốn mua mấy cửa hiệu lớn, ông có biết gần đây có nơi nào bán đại lâu ba tầng không?
- Ồ, Đường nhị gia muốn tự mình bán đồ thêu à?
- Đúng thế, đồ thêu do Đường gia ta làm ra cũng phân chia làm ba loại cao, trung, hạ cấp. Trung và hạ cấp giao cho người ta bán rồi, cao cấp tương đối ít cho nên ta muốn tự bán.
Điều này chẳng phải cơ mật thương nghiệp gì, ai kinh doanh đều hiểu cả, cho nên Đường Kính Chi không dấu diếm, có sao nói vậy:
Lưu chưởng quầy nhíu mày trầm tư:
- Đường nhị gia nhất định phải mua đại lâu ba tầng sao? Mặt tiền như cửa hiệu này không được à?
Tơ lụa Tần Thị tuy nằm trên con phố phồn hoa nhưng ở rìa ngoài, diện tích lớn song chỉ có một tầng.
- Nhất định phải là ba tầng hoặc cao hơn.
Thứ cao cấp thì phải bán ở nơi thật xa hoa sang trọng, nếu không đồ của ngươi có tốt có đẹp tới đâu cũng chẳng bán nổi, giống như đi vào tửu lâu, dù rượu có quý, thức ăn có ngon mà tửu lâu quá nhỏ thì cũng không bán được giá cao.
Người có tiền thực sự, trừ coi trọng hàng hóa, càng để ý hưởng thụ về tinh thần, nó bao gồm phục vụ chu đáo, bước vào chốn xa hoa hơn đời, nếu mặt tiền không đủ xa hoa, khách quý chẳng muốn bước vào nếu không hạ thấp giá trị bản thân.
Lưu chưởng quầy thấy Đường Kính Chi dứt khoát như vậy thì hỏi:
- Vậy Đường nhị gia có hứng thù hợp tác với Tơ lụa Tần thị chúng tôi nữa không?
Thấy Đường Kính Chi nghi hoặc, ông ta giải thích rõ hơn:
- Là thế này, Tần gia chúng tôi tổng cộng có ba cửa hiệu ở Ni Lạc Thần, trong đó cái lớn nhất chính phù hợp với tiêu chuẩn của ngài, nếu như ngài có ý hợp tác thì chúng ta có thể ngồi xuống thảo luận kỹ hơn.
Danh sách chương