- Nghe ý của ông thì không định bán lầu hả? Đường Kính Chi thấy Lưu chưởng quầy khom lưng mời vào trong bàn bạc, lần này không từ chối nữa, vừa đi vừa hỏi:

- Đường nhị gia, chẳng phải ngài chỉ định bán đồ thêu cao cấp thôi sao? Thợ thêu kỹ thật cao không nhiều, cho dù ngài có tích hàng từ trước, số lượng hàng cũng không nhiều lắm, nếu như ngài mua một đại lâu ba tầng, đoán chừng không thể dùng hết chỗ, chẳng phải hơi lãng phí sao?

Lưu chưởng quầy cười hỏi lại:

Ba người tới đại sảnh hậu viện ngồi xuống, Đường Kính Chi lúc này mới trả lời:

- Đúng là sẽ còn rất nhiều chỗ trống, nhưng còn cách nào khác đâu, cửa hàng không đủ khí phái sang trọng, khách quý chịu chi tiền thực sự sẽ không đi vào.

- Cho nên tiểu nhân mới thương lượng với ngài, cửa hiệu chúng tôi có thể nhường ra một số vị trí cho ngài, cũng không cần ngài phải bỏ tiền thuê, hai nhà chúng ta cùng bày hàng bán là được.

Lưu chưởng quầy cười rất thân thiết, nói ra chủ ý của mình.

Đường Kính Chi tỏ ra ngạc nhiên:

- Còn có chuyện tốt như vậy sao? Không có điều kiện gì à? Lưu chưởng quầy thật là tốt.

- Đường nhị gia, ngài là người thông minh, tiểu nhân không dầu ngài.

Lưu chưởng quầy bị trêu vẫn vui vẻ như không:

- Tiểu nhân sở dĩ dám tự ý hợp tác với ngài, chủ yếu vì tin vào con mắt của ngài và thiếu gia, nghe nói hôm qua ngài được hoàng thượng phong làm Trung Nghĩa bá?

Đường Kính Chi không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

- Vậy tiểu nhân xin chúc mừng bá gia.

Lưu chưởng quầy nói rồi định quỳ xuống thi lễ:

- Đứng lên đi, không cần khách khí như vậy.

Đường Kính Chi đợi ông ta khấu đầu xong mới nói, ở phủ y có thể thoải mái với đám nha hoàn, nhưng ra ngoài cần phải giữ thân phận, làm người ta yêu quý không bằng làm người ta kính sợ, như thế mới dễ làm việc hơn, cho nên lễ tiết là không thể thiếu.

- Đa tạ bá gia.

Lưu chưởng quầy đứng lên thay đổi luôn cách xưng hô:

- Tiểu nhân tin chuyến hợp tác này nhất định sẽ có lợi nhuận lớn, cho nên nhường vị trí ở cửa hiệu kia, như thế khách tới mua vải thấy đồ thêu đẹp không chừng sẽ thuận tiện mua luôn, đồng thời ngược lại, như thế hai bên cùng có lợi cả.

Đường Kính Chi thầm bội phục đầu óc nhanh nhạy của người này, phương thức hợp tác như thế nhìn thì Đường gia chiếm lợi lớn, nhưng thực chất thì người ta cũng không tổn thất gì, đồ thêu bán chạy thì hiệu Tơ lụa Tần thị bằng với việc được quảng bá miễn phí, không bán chạy thì đuổi ra ngoài.

Tất nhiên Đường Kính Chi tin tưởng đồ thêu sẽ đắt khách, nếu như hợp tác đúng là chuyện đôi bên cùng có lợi, dù sao bất kỳ cửa hiệu nào, nếu như hàng hóa quá đơn điệu, sẽ không thể giữ khách trong thời gian dài.

Hơn nữa y vừa tiết kiệm được tiền mua cửa hiệu lại không phải thuê cửa hiệu.

- Thực sự không có điều kiện gì chứ?

Đường Kính Chi vẫn thấy mình kiếm lợi không ít, Ngọc Nhi ngồi bên không tin người ta lại nhường vị trí miễn phí cho Đường gia như vậy, hỏi:

Lưu chưởng quầy rót thêm trà, cười giả lả nói:

- Nếu như nói là có thì cũng có thể nói là có.

- Điều kiện gì?

- Nếu sau này Đường gia thiếu gấm vóc, tận lực chỉ mua hàng từ cửa hiệu chúng tôi.

Đường Kính Chi vỗ đùi đánh đét một cái cười ha hả:

- Giỏi cho Lưu chưởng quầy, ta thiếu chút nữa bị ông lừa rồi, ông sở dĩ có một tốt như thế còn nguyên nhân trọng yếu chưa nói đấy.

Đường Kính Chi nghĩ thông rồi, Ngọc Nhi vẫn hoang mang, Lưu chưởng quầy thì khúm núm nịnh nọt:

- Bá gia quả nhiên ánh mắt như đuốc, không gì qua được mắt ngài. Đúng vậy, tiểu nhân đưa ra điều kiện tốt như thế còn có nguyên nhân trọng yếu, gặp được khách hàng lớn như ngài không dễ, đợi hàng tới kinh thành chuyển cho ngài quá nửa, hàng tồn trong ba cửa hiệu của chúng tôi sẽ còn rất ít. Đem so với việc bầy đầy cửa hiệu không còn hàng tồn, không bằng nhường ra vị trí để ngài bán đồ thêu, như thế cũng không tới mức gặp phải khách hàng lớn nữa, không có đủ hàng mà bán.

Thương gia làm ăn sợ nhất không đủ hàng để bày, nếu không khách vào cửa còn nghĩ cửa hiệu này sắp đổ bể rồi, không ép giá loạn bậy thì xoay người bỏ đi. Cho nên cửa hiệu ba tầng kia của Tần gia để bày kín hàng chiếm dụng rất nhiều hàng hóa trong kho.

Lưu chưởng quầy không ngại nói ra vì chuyện làm ăn hai nhà cơ bản không xung đột gì với nhau, thậm chí còn hỗ trợ nhau, thêm nữa lấy lòng một vị bá gia đang được thánh sủng dù bỏ thêm tiền cũng đáng nữa là.

Lúc này Ngọc Nhi mới hiểu ra.

- Được rồi chuyện này với hai nhà đều có lợi cả, sau này nếu cầng hàng, ta cứ chỗ các vị mà lấy, có điều đợi Tần công tử về tới nhà cũng sẽ kinh doanh đồ thêu, tới lúc đó lượng gấm vóc cần dùng sẽ tăng vọt, nói không chừng không còn hàng để vận chuyển sang bên này nữa.

Đường Kính Chi mỉm cười đồng ý:

- Cho dù bên kia dùng nhiều tơ lụa khiến không đủ cung ứng, gia chủ cũng sẽ mua tơ lụa của những nơi khác chuyển tới, nếu không thiếu nguồn hàng phải đóng cửa thì tổn thất còn lớn hơn nhiều.

Đóng cửa một cửa hiệu ở đây không đơn giản chỉ là mất đi một nguồn thu, nó còn là tổn thất nhiều mặt như danh tiếng, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ Tần gia sẽ không bỏ nơi này.

Cũng vì sợ nguồn hàng không đủ nên Lưu chưởng quầy mới sẵn lòng nhường vị trí cho Đường gia, nếu không vì không có hàng, để người mua tới hiểu lầm, sau này nhất định quay sang mua hàng chỗ khác.

- Được, vậy quyết định như thế.

Đường Kính Chi cười sảng khoái, sau đó bảo Lưu chưởng quầy dẫn đường tới cửa hiệu lớn nhất kia của Tần gia.

Tần gia có ba cửa hiệu ở kinh thành tất nhiên cũng có ba cửa hiệu, hai bọn họ thương lượng xong, còn phải đi hỏi ý kiến vị chưởng quầy kia.

Đương nhiên bằng vào thân phận của Đường Kính Chi và mối quan hệ làm ăn lớn giữa hai nhà, vị chưởng quầy kia tới tám phần mười sẽ đồng ý thôi.

Lưu chưởng quầy dặn dò người trong cửa hiểu xong, dắt ngựa ra vấn vả leo lên đi trước dẫn đường.

Đường Kính Chi muốn mua ba cửa hiệu nên vừa đi nhìn ngó xung quanh, một lúc sau Thị Mặc ở đằng sau đột nhiên chỉ một bên kêu lên:

- Nhị gia, nhìn kìa.

Đường Kính Chi nghe thấy tiếng Thị Mặc quay đầu sang, thấy cách đó không xa có hai bóng người quen đang cùng người ta tranh luận kịch liệt.

- Sao bọn họ lại ở đây?

Ngọc Nhi hơi nhíu mày lại:

- Tướng công, có cần tới hỏi không?

Thì ra hai người nhìn thấy hai mẹ con họ Đỗ, hai người này đã biết Đường Kính Chi được hoàng đế phong tước, nhưng do đi sớm về muộn, cho nên hôm qua chưa theo tới phủ bá tước.

- Ừ, tới đó xem sao.

Đường Kính Chi nhìn tòa lầu gác cao ba tầng sau lưng hai mẹ con họ, lên tiếng:

Còn chưa đi tới gần bọn họ đã nghe thấy giọng phẫn nộ của Đỗ Lệnh Hà:

- Các người sao có thể thiếu chữ tín như thế? Mấy ngày trước rõ ràng đã đồng ý cho chúng tôi thuê một gian, sao giờ lại nuốt lời.

Nam nhân trung niên đang tranh luận với mẹ con họ Đỗ mặc áo choàng gấm, người khá to béo phốp pháp, trông dáng vẻ rất lờ đờ, sắc mặt rất thiếu tinh thần:

- Thời gian trước ta đồng ý cho các ngươi thuê cũng chỉ nói bằng miệng thôi, đã lập khế ước, đã thu tiền đặt cọc đâu, cho nên ta đổi ý cũng không thể nói là thất tín được.

- Ừ, đúng đó, Tiểu Hà à ...

Đỗ Diêu Thị nhút nhát, thấy xung quanh có không ít người nhìn vào, bảo con gái bỏ qua:

Nhưng Đỗ Lệnh Hà trừng mắt lên bảo mẹ mình đừng nói nữa, tiếp tục quay sang tranh luận:

- Ông chưa thu tiền, nhưng chúng ta đã thương lượng xong cả rồi, ta cũng đã lên kế hoạch sử dụng, giờ ông nuốt lời, không phải thất tín thì là gì, mọi người nói có phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện