Đường Kính Chi đi vào đại sảnh, thấy Ngọc Nhi và Uyển Nhi cùng cầm cây kim thêu nhỏ tẹo, mặt kích động đỏ bừng thì không khỏi buồn cười, nếu các nàng biết được quan hệ ám muội của mình và Hoàng thái hậu thì có thấy đồ Hoàng thái hậu ban tặng quý trọng đến thế không? - Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa, chẳng qua chỉ là một cây kim châm rồi, làm sao sánh bằng bảo kiếm của ta được.
Đường Kính Chi chen giữa ba nàng, còn đưa tay bóp mông Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi thẹn đỏ mặt vội vàng tránh đi, hiện giờ tướng công càng ngày càng không chịu đứng đắn rồi.
Còn may động tác của Đường Kính Chi rất kín, Nhu Nhi và Ngọc Nhi không thấy, đám nha hoàn xung quanh cũng không thấy, nếu không chẳng phải làm Uyển Nhi xấu hổ chết thôi sao?
Nhu Nhi nghe Đường Kính Chi nói bảo kiếm hay hơn kim châm của nàng thì không phục phản bác:
- Bảo kiếm của chàng thì chỉ được cái to thôi, so với kim châm của thiếp sao được.
Nói rối nghênh mặt kiêu ngạo đặt kim châm vào hộp, không thèm nhìn thanh kiếm.
Nói tới bảo kiếm, Ngọc Nhi hứng thú hơn so với kim chân nhiều, vội cướp lấy từ trong tay Đường Kính Chi, "keng" một tiếng rút ra.
Hàn quang chớp lên, hơi lạnh tràn ra như trăng sáng xuyên mây ló rạng, than kiếm dài năm xích, sống kiếm dùng vàng ròng khảm một hàng bảy cái mắt phượng, chuôi kiếm khảm ngọc xanh, lưỡi kiếm thẳng đều, rất tiện chém bổ, hai góc mũi kiếm dài mà bén, vô cùng sắc nhọn, dù là người không biết hàng nhìn vào cũng nhận ra đây là thứ dị bảo.
- Hảo kiếm.
Ngọc Nhi thốt lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ thân kiếm, cảm giác có luồng hơi lạnh truyền vào tay:
- Thanh bảo kiếm này có hàn thiếc ngàn năm trong tay ...
Nói rồi tay trái búng lên, một thanh cương châm bay ra, tay phải vung lên, không có một tiếng động phát ra, cương châm bị đứt làm đôi.
Tất cả nhìn thấy cảnh đó đều thấy gai người, đến sắt mà cũng cắt được, nếu mà chép đầu người ...
Hoàng thái hậu thật là hào phóng!
Đường Kính Chi kinh ngạc, thanh kiếm này ắt phải là của người ta dâng lên cho hoàng đế rồi, ai tặng vật này cho Hoàng thái hậu được, mà đoán chừng bảo kiếm như thế trong hoàng cung đại nội cũng chẳng có được là bao.
Nghĩ tới đó trong lòng Đường Kính Chi cũng có chút ấm áp, dù y muốn khơi lên chân tình của Hoàng thái hậu, nhưng cũng không phải chỉ muốn đùa vui với nàng, nếu nàng thực lòng, y tất nhiên không làm kẻ phụ tình.
- Ngọc Nhi, nếu nàng thích thì ta tặng cho nàng đấy.
Thấy Ngọc Nhi vuốt ve không nỡ rời tay, Đường Kính Chi nói:
Ngọc Nhi vẫn nhìn thanh kiếm, đầu lại lúc lắc:
- Không được, tướng công từ khi lên kinh có không ít kẻ thù, cứ giữ lại phòng thân đi.
- Chẳng cần, dù sao ta đi tới đâu cũng có nàng ở bên cơ mà, nàng võ công cao cường mới có thể phát huy uy lực chân chính của bảo kiếm, nếu nó vào trong tay ta, chẳng khác nào châu ngọc bị phủi bụi.
Đường Kính Chi là nam nhân, y cũng thích bảo kiếm, nhưng với thân thủ của mình thật không xứng với nó.
Người ta nói bảo kiếm tặng anh hùng, đến Đường gia nó lại thành bảo kiếm tặng anh thư rồi.
Ngọc Nhi rõ ràng là rất thích, vẫn nói:
- Được rồi, coi như thiếp giữ hộ chàng, tới khi nào chàng dùng thiếp sẽ trả.
Đường Kính Chi mỉm cười, chỉ cần các nàng vui là đủ rồi, chợt nhớ ra mình sắp rời kinh, Hoàng thái hậu tặng cho thanh kiếm, chắc chắn vì chuyện này, chứ không phải vì quyển sách thêu kia, chẳng qua chuyện y hợp tác kinh doanh với hoàng thất không thể nói ra được, cho nên mới mượn cớ như vậy.
Thanh kiếm này không chỉ có ý nghĩa phong thân, cái gì liên quan tới hoàng thất có ý nghĩa trọng đại, tới địa phương có nó coi như thêm món đồ giữ mạng rồi, chỉ cần đưa ra đủ dọa quan viên.
Nghĩ thế y bất giác lại liên tưởng tới món quà của Nhu Nhi.
Cây kim châm đúng là quý giá thật, nhưng không thể đem so với danh xưng "thợ thêu nhất đẳng hoàng gia!"
Như thế đồ thêu do nàng làm ra ngang với vật phẩm đẳng cấp cao nhất hoàng gia, đem đi bày ở lầu gác, tuyệt đối có giá trên trời, không ít người tranh nhau mua.
Hơn nữa xưng hiệu này là sự quảng báo cực lớn cho đồ thêu Đường gia, không khác gì đeo mác hàng hiệu ở thời hiện đại.
Chẳng biết dụng ý của Hoàng thái hậu có phải là như vậy không, hay tại đầu óc "con buôn" của y suy ra thế, đang tính xem lào sao tận dụng tốt nhất xưng hiệu của Nhu Nhi thì Hồng Phong và mẹ con Trịnh Hân Như đi vào.
Ba người bọn họ đều lên tiếng chúc mừng, Trịnh Hân Như yểu điệu thi lễ, con gái nàng cũng học theo y trang, hiện giờ tiểu nha đầu này đã chuyển sang mặc váy hồng xinh đẹp, phần nào ra dáng một tiểu thư, không còn bộ dạng nha hoàn nhút nhát như xưa nữa.
Trịnh Hân Như đoan trang thanh lệ như vậy, con gái nàng tất nhiên không kém lắm.
Hồng Phong cười lớn, chắp tay nói:
- Chúc mừng hiền đệ được hoàng gia ban thưởng.
Đường Kính Chi vui vẻ đáp lễ, mời ba bọn họ ngồi xuống, Trịnh Hân Như biết quan hệ giữa Hồng Phong và Đường Kính Chi, Ngọc Nhi rất tốt, cũng không từ chối, nắm tay con gái ngồi cạnh Hồng Phong.
Đường Kính Chi căn dặn Trịnh Hân Như một số việc cần chủ ý khi không có nhà, đồng thời trao quyền cho nàng, gặp phải chuyện gì cũng có thể tự quyết.
Đối với Trịnh Hân Như mà nói, Đường Kính Chi là đại ân nhân của mẹ con nàng, nếu Đường Uy không mua nàng về, chẳng biết mẹ con nàng có khi mỗi người một nơi, chẳng hiểu có kết quả gì, y còn trả lại cho nàng thân phận tự do.
Cho nên chỉ cần việc gì có thể làm cho Đường gia, nàng sẽ cố hết sức.
Trò chuyện một hồi, Hồng Phong và mẹ con Trịnh Hân Như cáo lui, Đường Kính Chi thấy Hồng Phong đi ra giữ khoảng cách nhất định với Trịnh Hân Như thì cười khẽ, nếu ở thời của y, hai người này hẳn sống chung cùng nhà rồi.
Ngày mai phải đi rồi, hôm qua ngủ lại ở chỗ Nhu Nhi, Ngọc Nhi lại đi cùng với y, đêm nay tất nhiên phải an ủi Uyển Nhi rồi.
Nhu Nhi mới được Hoàng thái hậu ban thưởng, hưng phấn còn chưa tan, chẳng có gì không vui, hớn hở ôm khay có hộp kim châm và sợi chỉ cùng Ngọc Nhi rời đại sảnh.
Trước đó Uyển Nhi bị Đường Kính Chi tập kích, hiểu ám thị đêm nay tướng công sẽ tới tiểu viện của mình, nàng thông tuệ mẫn cảm, biết tướng công muốn đền bù cho mình, Nhu Nhi được thưởng lớn, Ngọc Nhi có thanh bảo kiếm, chỉ có nàng không có gì.
Nói trong lòng không có chút thất vọng nào là không thể, nhưng Uyển Nhi không vì chuyện nhỏ này mà buồn bã, mai tướng công đi rồi, nàng vốn rất phân vân, tướng công nên giữ sức khỏe cho cuộc hành trình dài mới đúng, nhưng tướng công sẽ đi rất lâu, nàng cũng muốn gần gũi, cuối cùng tướng công tỏ ý trước, nàng bỏ hết dơ dự.
Hai người nắm tay nhau dưới ánh trăng sáng, thì thầm nói gì đó, Đường Kính Chi sáng mắt nắm tay Uyển Nhi chạy về tiểu viện trong nụ cười khúc khích của nàng.
Trong phòng không thắp đèn mà thắp hai cây nến đỏ bằng cổ tay, Uyển Nhi tới giường quỳ xuống trải chăn đệm, nàng cẩn thận vuốt những nếp gấp trên giường cho phẳng, váy lụa mềm nhẹ dán sát người, bờ mông tròn lẳn hướng về phía y gợi cho người ta bao suy tưởng miên man.
Căn phòng ấm áp, Đường Kính Chi hít hít, chậu than cháy có mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu, ánh nến đỏ bập bùng chiếu lên người Uyển Nhi tạo nên vẻ đẹp huyển ảo mông lung.
Xem ra nàng có chuẩn bị sẵn rồi, để xem nàng chuẩn bị tư tưởng tới đâu, Đường Kính Chi bật cười ngồi xuống ghế gọi:
- Uyển Nhi, đừng vội trải giường, tới đây đã.
Uyển Nhi khẽ đáp một tiếng, quay người lại đi tới, bất ngờ Đường Kính Chi nắm lấy tay phải nàng, tả thủ vòng quanh eo nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hưởng thụ hương thơm hoa sen nhẹ nhàng thanh thoát trên cơ thể nàng tỏa ra, hôn phớt cổ nàng:
- Ngày mai ta phải lên đường rồi, đêm nay phải ngủ sớm còn giữ sức khỏe. Ta còn vài việc quan trọng dặn nàng …
Vốn đang xấu hổ, Uyển Nhi nghe thế thì chán chường, đầu hơi cúi xuống, nhu mì nói song không che dấu hết được sự thất vọng:
- Tướng công cứ sai bảo, Uyển Nhi sẽ làm hết sức.
Cơ thể mỹ nhân mềm mại như nước trong lòng, vẻ yêu kiều dịu dàng đó làm Đường Kính Chi yêu thương không thôi, tay siết chặt eo thon cười gian:
- Vậy mới ngoan chứ, Uyển Nhi ngoan như thế, ta làm sao để nàng thất vọng được …
Uyển Nhi nghe thế mới hiểu mình bị tướng công cho vào bẫy rồi, xấu hổ ngúng nguẩy thoát khỏi vòng tay của y:
- Tướng công toàn ức hiếp người ta.
Bờ mông tròn lẳn nở nang của Uyển Nhi dù cách lớp lụa mềm vẫn mang lại cảm giác đàn hồi mê hoặc, cùng sự vùng vẫy của nàng, càng tăng thêm khoái cảm, càng kích thích bàn tay đưa lên lần vào trong áo, tóm lấy bầu ngực của nàng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn:
- Ta cho nàng biết thế nào mới là ức hiếp thật sự nhé …
**
Mai lên đường
Đường Kính Chi chen giữa ba nàng, còn đưa tay bóp mông Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi thẹn đỏ mặt vội vàng tránh đi, hiện giờ tướng công càng ngày càng không chịu đứng đắn rồi.
Còn may động tác của Đường Kính Chi rất kín, Nhu Nhi và Ngọc Nhi không thấy, đám nha hoàn xung quanh cũng không thấy, nếu không chẳng phải làm Uyển Nhi xấu hổ chết thôi sao?
Nhu Nhi nghe Đường Kính Chi nói bảo kiếm hay hơn kim châm của nàng thì không phục phản bác:
- Bảo kiếm của chàng thì chỉ được cái to thôi, so với kim châm của thiếp sao được.
Nói rối nghênh mặt kiêu ngạo đặt kim châm vào hộp, không thèm nhìn thanh kiếm.
Nói tới bảo kiếm, Ngọc Nhi hứng thú hơn so với kim chân nhiều, vội cướp lấy từ trong tay Đường Kính Chi, "keng" một tiếng rút ra.
Hàn quang chớp lên, hơi lạnh tràn ra như trăng sáng xuyên mây ló rạng, than kiếm dài năm xích, sống kiếm dùng vàng ròng khảm một hàng bảy cái mắt phượng, chuôi kiếm khảm ngọc xanh, lưỡi kiếm thẳng đều, rất tiện chém bổ, hai góc mũi kiếm dài mà bén, vô cùng sắc nhọn, dù là người không biết hàng nhìn vào cũng nhận ra đây là thứ dị bảo.
- Hảo kiếm.
Ngọc Nhi thốt lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ thân kiếm, cảm giác có luồng hơi lạnh truyền vào tay:
- Thanh bảo kiếm này có hàn thiếc ngàn năm trong tay ...
Nói rồi tay trái búng lên, một thanh cương châm bay ra, tay phải vung lên, không có một tiếng động phát ra, cương châm bị đứt làm đôi.
Tất cả nhìn thấy cảnh đó đều thấy gai người, đến sắt mà cũng cắt được, nếu mà chép đầu người ...
Hoàng thái hậu thật là hào phóng!
Đường Kính Chi kinh ngạc, thanh kiếm này ắt phải là của người ta dâng lên cho hoàng đế rồi, ai tặng vật này cho Hoàng thái hậu được, mà đoán chừng bảo kiếm như thế trong hoàng cung đại nội cũng chẳng có được là bao.
Nghĩ tới đó trong lòng Đường Kính Chi cũng có chút ấm áp, dù y muốn khơi lên chân tình của Hoàng thái hậu, nhưng cũng không phải chỉ muốn đùa vui với nàng, nếu nàng thực lòng, y tất nhiên không làm kẻ phụ tình.
- Ngọc Nhi, nếu nàng thích thì ta tặng cho nàng đấy.
Thấy Ngọc Nhi vuốt ve không nỡ rời tay, Đường Kính Chi nói:
Ngọc Nhi vẫn nhìn thanh kiếm, đầu lại lúc lắc:
- Không được, tướng công từ khi lên kinh có không ít kẻ thù, cứ giữ lại phòng thân đi.
- Chẳng cần, dù sao ta đi tới đâu cũng có nàng ở bên cơ mà, nàng võ công cao cường mới có thể phát huy uy lực chân chính của bảo kiếm, nếu nó vào trong tay ta, chẳng khác nào châu ngọc bị phủi bụi.
Đường Kính Chi là nam nhân, y cũng thích bảo kiếm, nhưng với thân thủ của mình thật không xứng với nó.
Người ta nói bảo kiếm tặng anh hùng, đến Đường gia nó lại thành bảo kiếm tặng anh thư rồi.
Ngọc Nhi rõ ràng là rất thích, vẫn nói:
- Được rồi, coi như thiếp giữ hộ chàng, tới khi nào chàng dùng thiếp sẽ trả.
Đường Kính Chi mỉm cười, chỉ cần các nàng vui là đủ rồi, chợt nhớ ra mình sắp rời kinh, Hoàng thái hậu tặng cho thanh kiếm, chắc chắn vì chuyện này, chứ không phải vì quyển sách thêu kia, chẳng qua chuyện y hợp tác kinh doanh với hoàng thất không thể nói ra được, cho nên mới mượn cớ như vậy.
Thanh kiếm này không chỉ có ý nghĩa phong thân, cái gì liên quan tới hoàng thất có ý nghĩa trọng đại, tới địa phương có nó coi như thêm món đồ giữ mạng rồi, chỉ cần đưa ra đủ dọa quan viên.
Nghĩ thế y bất giác lại liên tưởng tới món quà của Nhu Nhi.
Cây kim châm đúng là quý giá thật, nhưng không thể đem so với danh xưng "thợ thêu nhất đẳng hoàng gia!"
Như thế đồ thêu do nàng làm ra ngang với vật phẩm đẳng cấp cao nhất hoàng gia, đem đi bày ở lầu gác, tuyệt đối có giá trên trời, không ít người tranh nhau mua.
Hơn nữa xưng hiệu này là sự quảng báo cực lớn cho đồ thêu Đường gia, không khác gì đeo mác hàng hiệu ở thời hiện đại.
Chẳng biết dụng ý của Hoàng thái hậu có phải là như vậy không, hay tại đầu óc "con buôn" của y suy ra thế, đang tính xem lào sao tận dụng tốt nhất xưng hiệu của Nhu Nhi thì Hồng Phong và mẹ con Trịnh Hân Như đi vào.
Ba người bọn họ đều lên tiếng chúc mừng, Trịnh Hân Như yểu điệu thi lễ, con gái nàng cũng học theo y trang, hiện giờ tiểu nha đầu này đã chuyển sang mặc váy hồng xinh đẹp, phần nào ra dáng một tiểu thư, không còn bộ dạng nha hoàn nhút nhát như xưa nữa.
Trịnh Hân Như đoan trang thanh lệ như vậy, con gái nàng tất nhiên không kém lắm.
Hồng Phong cười lớn, chắp tay nói:
- Chúc mừng hiền đệ được hoàng gia ban thưởng.
Đường Kính Chi vui vẻ đáp lễ, mời ba bọn họ ngồi xuống, Trịnh Hân Như biết quan hệ giữa Hồng Phong và Đường Kính Chi, Ngọc Nhi rất tốt, cũng không từ chối, nắm tay con gái ngồi cạnh Hồng Phong.
Đường Kính Chi căn dặn Trịnh Hân Như một số việc cần chủ ý khi không có nhà, đồng thời trao quyền cho nàng, gặp phải chuyện gì cũng có thể tự quyết.
Đối với Trịnh Hân Như mà nói, Đường Kính Chi là đại ân nhân của mẹ con nàng, nếu Đường Uy không mua nàng về, chẳng biết mẹ con nàng có khi mỗi người một nơi, chẳng hiểu có kết quả gì, y còn trả lại cho nàng thân phận tự do.
Cho nên chỉ cần việc gì có thể làm cho Đường gia, nàng sẽ cố hết sức.
Trò chuyện một hồi, Hồng Phong và mẹ con Trịnh Hân Như cáo lui, Đường Kính Chi thấy Hồng Phong đi ra giữ khoảng cách nhất định với Trịnh Hân Như thì cười khẽ, nếu ở thời của y, hai người này hẳn sống chung cùng nhà rồi.
Ngày mai phải đi rồi, hôm qua ngủ lại ở chỗ Nhu Nhi, Ngọc Nhi lại đi cùng với y, đêm nay tất nhiên phải an ủi Uyển Nhi rồi.
Nhu Nhi mới được Hoàng thái hậu ban thưởng, hưng phấn còn chưa tan, chẳng có gì không vui, hớn hở ôm khay có hộp kim châm và sợi chỉ cùng Ngọc Nhi rời đại sảnh.
Trước đó Uyển Nhi bị Đường Kính Chi tập kích, hiểu ám thị đêm nay tướng công sẽ tới tiểu viện của mình, nàng thông tuệ mẫn cảm, biết tướng công muốn đền bù cho mình, Nhu Nhi được thưởng lớn, Ngọc Nhi có thanh bảo kiếm, chỉ có nàng không có gì.
Nói trong lòng không có chút thất vọng nào là không thể, nhưng Uyển Nhi không vì chuyện nhỏ này mà buồn bã, mai tướng công đi rồi, nàng vốn rất phân vân, tướng công nên giữ sức khỏe cho cuộc hành trình dài mới đúng, nhưng tướng công sẽ đi rất lâu, nàng cũng muốn gần gũi, cuối cùng tướng công tỏ ý trước, nàng bỏ hết dơ dự.
Hai người nắm tay nhau dưới ánh trăng sáng, thì thầm nói gì đó, Đường Kính Chi sáng mắt nắm tay Uyển Nhi chạy về tiểu viện trong nụ cười khúc khích của nàng.
Trong phòng không thắp đèn mà thắp hai cây nến đỏ bằng cổ tay, Uyển Nhi tới giường quỳ xuống trải chăn đệm, nàng cẩn thận vuốt những nếp gấp trên giường cho phẳng, váy lụa mềm nhẹ dán sát người, bờ mông tròn lẳn hướng về phía y gợi cho người ta bao suy tưởng miên man.
Căn phòng ấm áp, Đường Kính Chi hít hít, chậu than cháy có mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu, ánh nến đỏ bập bùng chiếu lên người Uyển Nhi tạo nên vẻ đẹp huyển ảo mông lung.
Xem ra nàng có chuẩn bị sẵn rồi, để xem nàng chuẩn bị tư tưởng tới đâu, Đường Kính Chi bật cười ngồi xuống ghế gọi:
- Uyển Nhi, đừng vội trải giường, tới đây đã.
Uyển Nhi khẽ đáp một tiếng, quay người lại đi tới, bất ngờ Đường Kính Chi nắm lấy tay phải nàng, tả thủ vòng quanh eo nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hưởng thụ hương thơm hoa sen nhẹ nhàng thanh thoát trên cơ thể nàng tỏa ra, hôn phớt cổ nàng:
- Ngày mai ta phải lên đường rồi, đêm nay phải ngủ sớm còn giữ sức khỏe. Ta còn vài việc quan trọng dặn nàng …
Vốn đang xấu hổ, Uyển Nhi nghe thế thì chán chường, đầu hơi cúi xuống, nhu mì nói song không che dấu hết được sự thất vọng:
- Tướng công cứ sai bảo, Uyển Nhi sẽ làm hết sức.
Cơ thể mỹ nhân mềm mại như nước trong lòng, vẻ yêu kiều dịu dàng đó làm Đường Kính Chi yêu thương không thôi, tay siết chặt eo thon cười gian:
- Vậy mới ngoan chứ, Uyển Nhi ngoan như thế, ta làm sao để nàng thất vọng được …
Uyển Nhi nghe thế mới hiểu mình bị tướng công cho vào bẫy rồi, xấu hổ ngúng nguẩy thoát khỏi vòng tay của y:
- Tướng công toàn ức hiếp người ta.
Bờ mông tròn lẳn nở nang của Uyển Nhi dù cách lớp lụa mềm vẫn mang lại cảm giác đàn hồi mê hoặc, cùng sự vùng vẫy của nàng, càng tăng thêm khoái cảm, càng kích thích bàn tay đưa lên lần vào trong áo, tóm lấy bầu ngực của nàng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn:
- Ta cho nàng biết thế nào mới là ức hiếp thật sự nhé …
**
Mai lên đường
Danh sách chương