Hôm sau trời vẫn còn tờ mờ sáng Đường Kính Chi đã dậy rồi, bịn rịn hôn
tạm biệt hai vị di nương, thúc ngựa chạy về phía cửa đông Ni Lạc Thần.
Khởi hành cùng lúc với y còn có Vương Tiến đi theo cửa bắc, Thị Mặc và Tấn Lương Bá đi cửa tây, bọn họ đều dẫn theo người của nội xưởng.
Hoàng thái hậu lo cho an toàn của Đường Kĩnh Chi nên xưởng vệ cấp cho y nhiều nhất, tới mười hai cao thủ, cùng với Đường Uy và Ngọc Nhi, Đường Kính Chi cảm thấy an toàn của mình được bảo đảm chắc chắn rồi.
Tịnh Châu và Kinh Châu nối liền nhau, nằm ở dải trung tâm vương triều, từ Ni Lạc Thần tới biên giới Tịnh Châu tuy địa hình bằng phẳng song ngựa không ngừng vó cũng phải đi hết ba ngày.
Đường Kính Chi biết quốc khố cần tiền gấp, cho nên dọc đường ngoại trừ lúc ăn uống, ban ngày gần như không nghỉ ngơi, tới tối nếu như không phải có thôn xóm hoặc dịch trạm để nghỉ chân, y tranh thủ đi thêm rồi cắm trại ngoài trời.
Trong đoàn người bọn họ, trừ Đường Kính Chi ra thì ai cũng tập võ, chịu khổ cực với họ không phải chuyện gì to tát, chỉ mỗi Ngọc Nhi là thương tướng công của mình, thấy y mỗi tối dừng chân là mệt mỏi vùi đầu ngủ luôn, khuyên mấy lần bảo y không nên gắng sức như thế.
Có điều lòng Đường Kính Chi có tâm sự, muốn sớm ngày làm xong việc để sớm ngày về kinh, đoàn tụ với Nhu Nhi và Uyển Nhi, tất nhiên miệng thì ừ, nhưng đâu lại vào đấy.
Vì thế tới ngày thứ năm mọi người đã tới một thành trấn lớn giữa trung tâm Tịnh Châu.
Thành này tên Hạ Xuyên thành, nhìn từ xa chỉ thấy tường thành cổ kính cực cao, diện tích lớn, chỉ riêng trong thành ít nhất dung nạp được mấy chục vạn bách tính, Đường Kính Chi vẫn cưỡi trên con ngựa trắng quen thuộc, nhìn thấy rất nhiều nạn dân và ăn mày, đoán nơi này rất phồn hoa.
Nghe có vẻ nghịch lý nhưng thực vậy, nếu không phải chỗ phồn hoa kiếm sống được thì nạn dân bỏ đi rồi.
Đang lúc chính ngọ, mười mấy thớt tuấn mã phóng nhanh trên quan đạo, bụi bốc mù mịt, tới cổng thành bị quân sĩ ngăn cản, mới ghìm cương dừng lại.
Đi đường mấy ngày liền, Đường Kính Chi toàn thân bụi bặm, tóc tai sơ xác, chẳng còn chút dáng vẻ của vị bá gia cao quý nào, nếu chẳng phải y cưỡi con tuấn mã, người ta chắc nhầm y là ăn mày, đang định hỏi phí vào thành bao nhiêu, đột nhiên có nam nhân đi tới, cung kính quỳ một gối xuống nói:
- Hạ quan Hồ An, thỉnh an Trung Nghĩa bá.
*** Nhớ thằng quan hại mẹ con họ Đỗ tên Hồ Hòe An, lão tác giả này đối xử với nhân vật phụ thật phũ.
Nam tử đó tuổi chừng ba mươi, mặc thường phục, Đường Kính Chi nhìn kỹ, người này hoàn toàn lạ mặt, sao lại biết mình? Đang ngạc nhiên thì một xưởng vệ đi tới bên cạnh nói nhỏ:
- Đường bá gia, người này thuộc nội xưởng, Hoàng thái hậu sai hắn đi trước dò đường cho ngài.
Đường Kính Chi vỡ lẽ:
- Đứng dậy đi, đưa bọn ta tới khách sạn.
- Vâng!
Hồ An vừa mới đứng dậy đám quân sĩ thủ thành mới biết vừa rồi ngăn cản đường đi của một vị bá tước, hoảng lên quỳ xuống thỉnh tội, Đường Kính chẳng để bụng, nếu bọn họ để y cưỡi ngựa xông thẳng vào thành mới là có tội, phẩy tay trấn an vài câu, không xuống ngựa, theo Hồ An vào thành.
Từ lúc Hồ An xuất hiện, Ngọc Nhi thúc ngựa tới sát bên người Đường Kính Chi, tay đặt sắn lên chuôi kiếm đề phòng bất trắc, đồng thời cẩn thận quan sát người đi đường bốn phía.
Quân sĩ thủ thành phái người đi đầu quát tháo người dân tránh đường cho vị bá tước, vì thế bọn họ chẳng mấy chốc tới được một khách sạn cao sáu tầng.
Thời đó chưa có xi măng cốt thép, kiến trúc chủ yếu làm bằng gỗ, nên xây tòa nhà cao năm tầng gần như là cực hạn, chẳng biết khách sạn này xây dựng thế nào, có điều Đường Kính Chi đang mỏi mệt chẳng hơi đâu quan tâm tìm hiểu kiến trúc.
Hồ An đã thuê sẵn phòng, là gian phòng xa hoa nhất tầng sáu, tất nhiên là hắn có ý tốt muốn lấy lòng, nhưng Đường Kính Chi lại rủa thầm trong lòng, đi đường vất vả bỏ mẹ rồi còn bắt mình leo lên sáu tầng lầu.
Ngọc Nhi tới nơi xa lạ, nên cảnh giác cao độ, vào phòng định tắm rửa với Đường Kính Chi, tuy thấy nàng đề phòng hơi thái quá, nhưng cũng không nói gì.
Chẳng bao lâu tiểu nhị mang nước ấm tới, vì định ở Hạ Xuyên Thành vài ngày kiếm người hợp tác, Đường Kính Chi chẳng những rửa mặt rửa tay, còn gội cả đầu, nếu không mang bộ dạng lôi thôi bẩn thỉu đi tìm người ta, họ tưởng mình tới xin tiền.
Ngọc Nhi tắm rửa xong, mái tóc dài còn chưa khô, đã tới giúp Đường Kính Chi búi tóc, do nàng trước kia không chú ý lắm chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, tay hơi lóng ngóng, cả hai sửa soạn xong thì Hồ An đã tới mời dùng cơm tới ba lần rồi.
Đường Kính Chi thay một bộ trường sam xanh nhạt, quay về dáng vẻ nho nhã thong dong thường ngày, Ngọc Nhi cũng bỏ trang phục đi đường gọn gàng, khoác lên bộ váy quý phụ hoa lệ.
Cả hai vừa bước ra khỏi phòng, Hồ An khúm núm đi tới:
- Đường bá gia, cơm nước chuẩn bị xong rồi, mới ngài theo hạ quan.
Đường Kính Chi thấy hắn ân cần săn sóc như vậy thầm nghĩ tên này cho đi làm quan trong triều mới đúng, làm trong nội xưởng thật phí tài, gật đầu theo Hồ An toán một phòng bao xa hoa ở cùng tầng, vào trong y hỏi:
- Đã an bài xong cho những người đi cùng ta chưa? - Bẩm bá gia, an bài xong cả rồi, bọn họ hiện đang dùng cơm ở tầng ba.
Thân phận nội xưởng ghê gớm thật đấy, nhưng cũng làm người ta e sợ, bình thường trừ hạng thích càn quấy ức hiếp người khác thì chẳng ai muốn lộ ra làm gì.
Đường Kính Chi gật đầu, lúc này mới cầm đũa định cùng Ngọc Nhi ăn cơm, đi suốt một buối sáng, y đói mềm ruột rồi.
Có điều y vừa mới động đũa thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Hồ An mặt biến sắc, cáo lỗi một tiếng rồi chạy ra, song vì bận nói chuyện thành ra muộn mất một nhịp, chỉ thấy một đại hán vạm vỡ đã xông vào.
Ngọc Nhi đứng dậy tức thì, bảo kiếm cũng rút ra nửa đoạn.
Tên đại hán kia toàn thân hơi rượu nồng nặc, mắt lờ đờ say, va vào người Hòe An đang chạy ra cửa, cười lớn nói:
- Hà hà, ai bảo hôm qua bỏ dở nói muốn đi đón Trung Nghĩa bá, y xuất phát từ kinh thành, mới được có mấy ngày, làm sao đã tới nơi được. Ta mà nói ra thế nào ngươi cũng thấy tiếc, ha ha ha ...
- Đúng thế.
Lại có một tên đại hán say lướt khướt khác xông vào giọng lè nhè:
- Hôm qua người không tới Nghênh Xuân các thật là đáng tiếc, ả hoa khôi Bạch Thược đó chậc chậc miễn chê, làm người ta nhìn thấy chỉ muốn đè ngay xuống, nếu chẳng phải bên trên dặn không được quấy nhiễu địa phương, đêm qua thế nào ta cũng cho ả thưởng thức tư vị trở thành nữ nhân chân chính ..
Những hoa khôi có chút tiếng tăm thường chỉ tiếp khách uống rượu, hát ca chứ không ngủ với khách, nếu không đẹp đến mấy chỉ một hai tháng chẳng còn ai muốn tốn tiền với các nàng rồi.
Hai tên xưởng vệ kia nếu muốn Bạch Thược bồi tiếp một đêm thì phải tự báo thân phận của mình.
Nghe bọn chúng nói chuyện, Đường Kính Chi đoán những kẻ này được thân phận giống như Hòe An, được phái từ kinh thành tới giúp y mở đường, thăm dò tin tức.
- Các ngươi nói bậy bạ cái gì đấy.
Hồ An cuống lên:
- Còn không mau quỳ xuống thỉnh an Trung Nghĩa bá.
Vừa nói vừa tung chân đá như chớp vào đầu gối hai tên đại hán kia.
Lúc này sắc mặt Đường Kính Chi âm trầm cực kỳ khó coi.
Hai tên đại hán bị đá quỳ xuống đất nghe vậy tỉnh rượu quá nửa, ngẩng đầu lên thấy Đường Kính Chi đang ngồi trước mặt, kinh hãi khấu đầu:
- Hạ quan Lý Cường, Trương Lượng thỉnh an Trung Nghĩa bá.
Đường Kính Chi chẳng nói chẳng rằng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua lại giữa hai bọn chúng.
Khởi hành cùng lúc với y còn có Vương Tiến đi theo cửa bắc, Thị Mặc và Tấn Lương Bá đi cửa tây, bọn họ đều dẫn theo người của nội xưởng.
Hoàng thái hậu lo cho an toàn của Đường Kĩnh Chi nên xưởng vệ cấp cho y nhiều nhất, tới mười hai cao thủ, cùng với Đường Uy và Ngọc Nhi, Đường Kính Chi cảm thấy an toàn của mình được bảo đảm chắc chắn rồi.
Tịnh Châu và Kinh Châu nối liền nhau, nằm ở dải trung tâm vương triều, từ Ni Lạc Thần tới biên giới Tịnh Châu tuy địa hình bằng phẳng song ngựa không ngừng vó cũng phải đi hết ba ngày.
Đường Kính Chi biết quốc khố cần tiền gấp, cho nên dọc đường ngoại trừ lúc ăn uống, ban ngày gần như không nghỉ ngơi, tới tối nếu như không phải có thôn xóm hoặc dịch trạm để nghỉ chân, y tranh thủ đi thêm rồi cắm trại ngoài trời.
Trong đoàn người bọn họ, trừ Đường Kính Chi ra thì ai cũng tập võ, chịu khổ cực với họ không phải chuyện gì to tát, chỉ mỗi Ngọc Nhi là thương tướng công của mình, thấy y mỗi tối dừng chân là mệt mỏi vùi đầu ngủ luôn, khuyên mấy lần bảo y không nên gắng sức như thế.
Có điều lòng Đường Kính Chi có tâm sự, muốn sớm ngày làm xong việc để sớm ngày về kinh, đoàn tụ với Nhu Nhi và Uyển Nhi, tất nhiên miệng thì ừ, nhưng đâu lại vào đấy.
Vì thế tới ngày thứ năm mọi người đã tới một thành trấn lớn giữa trung tâm Tịnh Châu.
Thành này tên Hạ Xuyên thành, nhìn từ xa chỉ thấy tường thành cổ kính cực cao, diện tích lớn, chỉ riêng trong thành ít nhất dung nạp được mấy chục vạn bách tính, Đường Kính Chi vẫn cưỡi trên con ngựa trắng quen thuộc, nhìn thấy rất nhiều nạn dân và ăn mày, đoán nơi này rất phồn hoa.
Nghe có vẻ nghịch lý nhưng thực vậy, nếu không phải chỗ phồn hoa kiếm sống được thì nạn dân bỏ đi rồi.
Đang lúc chính ngọ, mười mấy thớt tuấn mã phóng nhanh trên quan đạo, bụi bốc mù mịt, tới cổng thành bị quân sĩ ngăn cản, mới ghìm cương dừng lại.
Đi đường mấy ngày liền, Đường Kính Chi toàn thân bụi bặm, tóc tai sơ xác, chẳng còn chút dáng vẻ của vị bá gia cao quý nào, nếu chẳng phải y cưỡi con tuấn mã, người ta chắc nhầm y là ăn mày, đang định hỏi phí vào thành bao nhiêu, đột nhiên có nam nhân đi tới, cung kính quỳ một gối xuống nói:
- Hạ quan Hồ An, thỉnh an Trung Nghĩa bá.
*** Nhớ thằng quan hại mẹ con họ Đỗ tên Hồ Hòe An, lão tác giả này đối xử với nhân vật phụ thật phũ.
Nam tử đó tuổi chừng ba mươi, mặc thường phục, Đường Kính Chi nhìn kỹ, người này hoàn toàn lạ mặt, sao lại biết mình? Đang ngạc nhiên thì một xưởng vệ đi tới bên cạnh nói nhỏ:
- Đường bá gia, người này thuộc nội xưởng, Hoàng thái hậu sai hắn đi trước dò đường cho ngài.
Đường Kính Chi vỡ lẽ:
- Đứng dậy đi, đưa bọn ta tới khách sạn.
- Vâng!
Hồ An vừa mới đứng dậy đám quân sĩ thủ thành mới biết vừa rồi ngăn cản đường đi của một vị bá tước, hoảng lên quỳ xuống thỉnh tội, Đường Kính chẳng để bụng, nếu bọn họ để y cưỡi ngựa xông thẳng vào thành mới là có tội, phẩy tay trấn an vài câu, không xuống ngựa, theo Hồ An vào thành.
Từ lúc Hồ An xuất hiện, Ngọc Nhi thúc ngựa tới sát bên người Đường Kính Chi, tay đặt sắn lên chuôi kiếm đề phòng bất trắc, đồng thời cẩn thận quan sát người đi đường bốn phía.
Quân sĩ thủ thành phái người đi đầu quát tháo người dân tránh đường cho vị bá tước, vì thế bọn họ chẳng mấy chốc tới được một khách sạn cao sáu tầng.
Thời đó chưa có xi măng cốt thép, kiến trúc chủ yếu làm bằng gỗ, nên xây tòa nhà cao năm tầng gần như là cực hạn, chẳng biết khách sạn này xây dựng thế nào, có điều Đường Kính Chi đang mỏi mệt chẳng hơi đâu quan tâm tìm hiểu kiến trúc.
Hồ An đã thuê sẵn phòng, là gian phòng xa hoa nhất tầng sáu, tất nhiên là hắn có ý tốt muốn lấy lòng, nhưng Đường Kính Chi lại rủa thầm trong lòng, đi đường vất vả bỏ mẹ rồi còn bắt mình leo lên sáu tầng lầu.
Ngọc Nhi tới nơi xa lạ, nên cảnh giác cao độ, vào phòng định tắm rửa với Đường Kính Chi, tuy thấy nàng đề phòng hơi thái quá, nhưng cũng không nói gì.
Chẳng bao lâu tiểu nhị mang nước ấm tới, vì định ở Hạ Xuyên Thành vài ngày kiếm người hợp tác, Đường Kính Chi chẳng những rửa mặt rửa tay, còn gội cả đầu, nếu không mang bộ dạng lôi thôi bẩn thỉu đi tìm người ta, họ tưởng mình tới xin tiền.
Ngọc Nhi tắm rửa xong, mái tóc dài còn chưa khô, đã tới giúp Đường Kính Chi búi tóc, do nàng trước kia không chú ý lắm chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, tay hơi lóng ngóng, cả hai sửa soạn xong thì Hồ An đã tới mời dùng cơm tới ba lần rồi.
Đường Kính Chi thay một bộ trường sam xanh nhạt, quay về dáng vẻ nho nhã thong dong thường ngày, Ngọc Nhi cũng bỏ trang phục đi đường gọn gàng, khoác lên bộ váy quý phụ hoa lệ.
Cả hai vừa bước ra khỏi phòng, Hồ An khúm núm đi tới:
- Đường bá gia, cơm nước chuẩn bị xong rồi, mới ngài theo hạ quan.
Đường Kính Chi thấy hắn ân cần săn sóc như vậy thầm nghĩ tên này cho đi làm quan trong triều mới đúng, làm trong nội xưởng thật phí tài, gật đầu theo Hồ An toán một phòng bao xa hoa ở cùng tầng, vào trong y hỏi:
- Đã an bài xong cho những người đi cùng ta chưa? - Bẩm bá gia, an bài xong cả rồi, bọn họ hiện đang dùng cơm ở tầng ba.
Thân phận nội xưởng ghê gớm thật đấy, nhưng cũng làm người ta e sợ, bình thường trừ hạng thích càn quấy ức hiếp người khác thì chẳng ai muốn lộ ra làm gì.
Đường Kính Chi gật đầu, lúc này mới cầm đũa định cùng Ngọc Nhi ăn cơm, đi suốt một buối sáng, y đói mềm ruột rồi.
Có điều y vừa mới động đũa thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Hồ An mặt biến sắc, cáo lỗi một tiếng rồi chạy ra, song vì bận nói chuyện thành ra muộn mất một nhịp, chỉ thấy một đại hán vạm vỡ đã xông vào.
Ngọc Nhi đứng dậy tức thì, bảo kiếm cũng rút ra nửa đoạn.
Tên đại hán kia toàn thân hơi rượu nồng nặc, mắt lờ đờ say, va vào người Hòe An đang chạy ra cửa, cười lớn nói:
- Hà hà, ai bảo hôm qua bỏ dở nói muốn đi đón Trung Nghĩa bá, y xuất phát từ kinh thành, mới được có mấy ngày, làm sao đã tới nơi được. Ta mà nói ra thế nào ngươi cũng thấy tiếc, ha ha ha ...
- Đúng thế.
Lại có một tên đại hán say lướt khướt khác xông vào giọng lè nhè:
- Hôm qua người không tới Nghênh Xuân các thật là đáng tiếc, ả hoa khôi Bạch Thược đó chậc chậc miễn chê, làm người ta nhìn thấy chỉ muốn đè ngay xuống, nếu chẳng phải bên trên dặn không được quấy nhiễu địa phương, đêm qua thế nào ta cũng cho ả thưởng thức tư vị trở thành nữ nhân chân chính ..
Những hoa khôi có chút tiếng tăm thường chỉ tiếp khách uống rượu, hát ca chứ không ngủ với khách, nếu không đẹp đến mấy chỉ một hai tháng chẳng còn ai muốn tốn tiền với các nàng rồi.
Hai tên xưởng vệ kia nếu muốn Bạch Thược bồi tiếp một đêm thì phải tự báo thân phận của mình.
Nghe bọn chúng nói chuyện, Đường Kính Chi đoán những kẻ này được thân phận giống như Hòe An, được phái từ kinh thành tới giúp y mở đường, thăm dò tin tức.
- Các ngươi nói bậy bạ cái gì đấy.
Hồ An cuống lên:
- Còn không mau quỳ xuống thỉnh an Trung Nghĩa bá.
Vừa nói vừa tung chân đá như chớp vào đầu gối hai tên đại hán kia.
Lúc này sắc mặt Đường Kính Chi âm trầm cực kỳ khó coi.
Hai tên đại hán bị đá quỳ xuống đất nghe vậy tỉnh rượu quá nửa, ngẩng đầu lên thấy Đường Kính Chi đang ngồi trước mặt, kinh hãi khấu đầu:
- Hạ quan Lý Cường, Trương Lượng thỉnh an Trung Nghĩa bá.
Đường Kính Chi chẳng nói chẳng rằng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua lại giữa hai bọn chúng.
Danh sách chương