Lý Cường và Trương Lượng dù cúi đầu nhưng như cảm giác được ánh mắt đáng sợ của Đường Kính Chi quét lên người, hơi rượu bay hết cả, lòng hối hận không thôi, ai mà ngờ chứ, chũng nghĩ đám quý tộc này sống an nhàn, người ốm yếu, đi tới đây thế nào cũng phải mười ngày là ít.

Hiện chính trị hoàng triều bất ổn, là lúc cần vỗ về trấn an địa phương, Đường Kính Chi sao có thể để người theo bên cạnh làm loạn? Có điều còn may hai tên ngày tham ăn tham uống làm lỡ việc nhưng cũng biết nặng nhẹ, không vì tham luyến mỹ sắc của hoa khôi kia mà để lộ thân phận, nếu không y nhất định không tha cho bọn chúng.

- Hoàng thái hậu lệnh các ngươi đi trước để các ngươi thăm dò tin tức hỗ trợ cho ta, các ngươi lại lo ăn chơi hưởng lạc, còn rượu chè say khướt suốt từ tối tới trưa hôm sau.

Đường Kính Chi hừ mũi một cái:

- Nếu chẳng phải có Hồ An tận chức, chẳng phải lỡ dở mọi việc rồi không? Thấy Đường Kính Chi nổi giận, hai tên Lý Trương khấu đầu nhận sai liên hồi, thân phận bá tước của Đường Kính Chi không làm bọn chúng quá e sợ, sợ là y làm việc theo lệnh Hoàng thái hậu, y chẳng cần xử phạt bọn chúng, chỉ cần bắt bọn chúng tự về kinh lĩnh tội, lúc đó Hoàng thái hậu không dễ dàng tha cho bọn chúng.

Đường Kính Chi không nói gì, chỉ khép mắt lại, tựa hồ đang nghĩ trừng phạt bọn chúng ra sao?

Trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh tựa như nghe được tiếng kim rơi, hai tên Lý Trương cảm giác như trong không gian có ngọn núi vô hình đè lên người, làm chúng không thở được.

Hồ An ngập ngừng mấy lần, cuối cùng đánh bạo nhắc nhỏ Đường Kính Chi:

- Bẩm bá gia, Trương đại nhân và Lý đại nhân đều là bách hộ của nội xưởng, Hoàng thái hậu phái họ tới vì ở phía đông này có thuộc hạ trực thuộc của bọn họ. Để thuận lợi hoàn thành đại sự Hoàng thái hậu giao phó, hạ quan xin bá gia tha cho bọn họ một lần.

Hồ An nói nhỏ, nhưng Trương Lý luyện võ nghe thấy, dập đầu xin tha, đảm bảo sau này tận lực làm việc quyết không tái phạm, bọn chúng sao chẳng biết Đường Kính Chi là hồng nhân bên cạnh Hoàng thái hậu và hoàng đế, nếu bị y đuổi về kinh, tiền đồ của bọn chúng coi như xong.

Tới khi ấy đừng nói là chức bách hộ, ngay cả thân phận xưởng vệ cũng khó giữ nổi.

Mất đi thân phận này, nhiều năm qua bọn chúng gây thù chuốc oán, kết thù vô số, đừng mong còn sống rời kinh, mà cả người nhà cũng bị liên lụy.

Đường Kính Chi thấy những kẻ này chỉ biết ăn chơi không được tích sự gì, định đuổi chúng về, tránh lúc nào đó bọn chúng không giữ được mình làm chuyện càn quấy, nghe Hồ An nói vậy, nghĩ một lúc rồi quyết định:

- Vậy bản tước gia tha cho các ngươi một lần, nếu sau này còn làm lỡ việc, đừng trách ta vô tình.

Hai tên Lý Trương thoát được kiếp nạn, lại quỳ lạy một phen nữa, Đường Kính Chi thấy bọn chúng người toàn hơi rượu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch thì ngứa mắt phẩy tay:

- Lui đi, ta sẽ ở Hạ Xuyên thành ba ngày, buổi chiều các ngươi ngủ một giấc bồi bổ tinh thần, mai theo ta làm việc.

- Vâng.

Lý Cường và Trương Lượng bò dậy, không dám nhiều lời nữa vội vàng lui ra.

Hai tên này thích ỷ thân phận mình hưởng thụ, nên tới địa phương tất nhiên cũng không ủy khuất bản thân, cho nên cũng ở gian phòng xa hoa ở tầng sáu, về phòng mình, Lý Cường thở phào lau mồ hôi, cuối cùng yên tâm, định đi ngủ lấy sức làm việc, không ngờ Trương Lượng cũng đi vào mặt hầm hầm phẫn nộ nói:

- Chẳng qua chỉ là một tên bá tước mới nổi dám vênh váo trước mặt chúng ta. Trước kia ta phụng chỉ hành sự, dù là hoàng thân quốc thích hay quý tộc lâu đời cũng phải nể mặt ba phần. Tên tiểu tử đó cứ đắc ý đi, rồi có ngày rơi vào tay ta, ta sẽ cho hắn biết.

Trương Lượng tác oai tác quái quen rồi, hôm nay chỉ bị Đường Kính Chi trách mắng một phen cũng coi đó là xỉ nhục cực lớn.

Lời hắn nói cũng không phải sai, với thân phận nội xưởng phụ trách giám sát bách quan và quyền quý của bọn chúng, ngay hoàng thân quốc thích cũng phải hết sức thận trọng, chưa nói đám người này giỏi vu oan giá họa, bọn họ thực sự cũng chẳng sạch sẽ gì, nếu bị chúng thêm mắm muối báo cáo lên hoàng đế thì rất phiền phức.

Nghe Trương Lượng lên tiếng oán giận, Lý Cường vội xuỵt một cái, bảo hắn im lặng:

- Đừng nói nữa, không biết y đang rất được Hoàng thái hậu và hoàng thượng nể trọng, chẳng may tới tai y, hậu quả khó lường.

- Sợ cái gì?

Trương Lượng nhếch mép khinh khỉnh nói:

- Được sủng tín đến mấy cũng chỉ là một ngoại thần, tối đa một hai năm mà thôi. Thời gian trước y dám đối đầu với Tề công công đã định sẵn kết cục không tốt đẹp gì, ngươi nói xem Tề công công sẽ cho y một hai năm sao, ta không nghĩ vậy đâu.

Lý Cường nheo mắt lại, lắc đầu:

- Y đối nghịch với Tề công công đúng là thiếu sáng suốt, có điều y có xui xẻo cũng là chuyện sau này, hiện y đang là thượng cấp của chúng ta, tốt nhất nín nhịn đi, đừng gây sự gì nữa.

- Được, ta nghe ngươi, không nói nữa.

Trương Lượng nói thế nhưng rõ ràng mặt chưa nguôi giận, mở cửa về phòng.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Lý Cường và Trương Lượng lui rồi, Hồ An tất nhiên cũng không quấy nhiễu bá tước dùng cơm.

- Ngọc Nhi, bọn họ đều là người của nội xưởng, nàng không cầ căng thẳng quá.

Đường Kính Chi giúp Ngọc Nhi gắp thức ăn:

Ngọc Nhi cắm kiếm vào vỏ, lắc đầu:

- Tướng công đừng có quên, Tề Đức Thịnh là chỉ huy sứ nội xưởng, chàng chỉ tạm thời là cấp trên của bọn chúng trong chuyến đi này, còn bọn chúng chung quy vẫn là thủ hạ của Tề Đức Thịnh, chàng và lão ta đã trở mặt, khó tránh khỏi bọn chúng nhận lệnh từ lão ta, gây bất lợi cho chàng.

Đường Kính Chi cười lớn:

- Không thể nào, Tề Đức Thịnh có ăn tim gấu gan báo cũng không dám ra tay với ta, nàng quá lo rồi.

Thực ra y thương Ngọc Nhi vì bảo hộ y mà ngày nào thần kinh cũng căng thẳng, đôi khi nửa đêm có chút tiếng động cũng ngồi dậy, kiếm không rời người, cứ như thế rất hao tổn tinh thần, rất mệt người.

- Cẩn thận vẫn tốt hơn.

Ngọc Nhi lại thấy tướng công thời gian qua ở kinh thành mọi việc quá thuận lợi, tuy kẻ địch nhiều, song lần nào cũng dễ dàng qua được nên tướng công thư sinh đâm nơi lỏng mất cảnh giác rồi, có điều nam nhân rất tự tôn và sĩ diện, nàng không nói, dù sao trọng trách vảo hộ y cũng là của nàng, hỏi:

- Buổi chiều chúng ta đi đâu.

- Trước tiên đi quanh nghe ngóng nắm bắt tình hình đã, ngày mai mới gọi đám Hồ An tới xem bọn họ thời gian quan có thu hoạch gì không.

Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi:

- Sao chằng không hỏi họ ngay, tốn công đi đường làm gì?

Đường Kính Chi vừa ăn vừa đáp:

- Nếu không điều tra trước, chẳng may bọn họ nhận tiền của ai đó, cố ý che dấu những thương gia có thực lực hợp tác, như thế sẽ tổn thất một khoản tiền lớn.

Vì có chính sự phải làm, nên tiếp đó bọn họ không nói huyện phiếm nữa, ăn cho no bụng, nghỉ ngơi một hồi rồi gọi Hồ An tới, dẫn hai xưởng vệ theo cùng bọn họ, rời khách sạn.

Hồ An thấy Đường Kính Chi làm việc nghiêm túc như vậy, không dám lơ là, cẩn thận đi sau, thi thoảng nói những tin tức mình nghe ngóng được.

Thầm nhủ may mà trước đó không nghe hai tên kia rủ rê ăn chơi, nên cũng nghe ngóng được vài điều, hai tên kia không hoàn thành chức trách là cơ hội cho hắn thể hiện gây ấn tượng với Đường Kính Chi, biết đâu y báo cáo về kinh, nhắc tới mình vài câu, lợi ích không nhỏ.

Đoàn người đi trên phố chính phồn hoa nhất, Đường Kính Chi mỗi lần gặp được các cửa hiệu bán vải vóc đồ thêu đều vào quan sát một phen, nhưng kết quả làm y hết sức thất vọng, những cửa hiệu bề ngoài nhìn rất được này nhưng hàng cao cấp nhất cũng chỉ ngang thứ hàng trung cấp của hiệu tơ lụa Tần Thị.

Từ những hàng hóa này nhìn ra được mức độ phồn hoa ở nơi đây, chưa nói Ni Lạc Thần, dù Lạc Thành cũng phồn hoa hơn nơi này.

Đi được một canh giờ thì Đường Kính Chi bỏ ý định ở lại đây, quyết định tới thành lớn khác của Tịnh Châu là Nguyên Tuyền thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện