Trình phu nhân đang ở phòng ngủ trông coi trượng phu, nghe nói Đường Kính Chi tới thăm, vội ra đại sảnh tiếp đãi.
Thi lễ chào hỏi qua lại xong, Đường Kính Chi hỏi:
- Không biết Trình đại nhân đã tỉnh lại chưa? - Đa tạ Trung Nghĩa bá quan tâm, mấy vị đã nói kịch độc trong cơ thể lão gia thiếp thân đã được giải gần hết, muộn nhất trới trưa là có thể tỉnh lại.
Trình phu nhân vừa đi tới chỗ ngồi vừa lệnh nha hoàn dâng trà.
Trình Uy trúng độc tất nhiên không thể tỉnh lại ngay, hơn nữa vai bị trúng tên mất không ít máu, đoán chừng một hai tháng sau mới khôi phục được.
Đường Kính Chi nghe nói Trình Uy còn chưa tỉnh, tiếp y là Trình phu nhân, không tiện ở lâu, lại nghe hạ nhân vào bẩm báo Hầu Quang Diệu tới thăm, nên đành đứng lại ở đại sảnh đón.
Hầu Quang Diệu đêm qua đích thân chỉ huy quân sĩ bắt thích khách nhưng không có được thu hoạch gì, cả đem không ngủ khiến mặt mày tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu.
Vừa vào đại sảnh không ngờ gặp Đường Kính Chi, thi lễ hỏi:
- Không biết đêm qua quân sĩ lùng bắt kẻ gian có làm phiền Trung Nghĩa bá nghỉ ngơi không?
- Hôm qua ta ngủ xem như yên ổn, quân sĩ làm việc trong chức trách mà, không quấy nhiễu gì hết.
Đường Kính Chi rất hiểu vì sao thái độ ông ta trở nên nhũng nhặn khách khí như vậy:
- Có điều không biết lùng sục quy mô lớn như vậy có thu hoạch gì không?
- Ài, một lời khó nói hết.
Hầu Quang Diệu dùng tay day huyệt thái dương:
- Đám thích khách đó bản thân võ nghệ cao cường, không dễ bắt. Thêm vào đó diện tích Nguyên Tuyền thành cực lớn, có tới hơn bốn mươi vạn bách tính, nên tìm kiếm từ hôm qua tới giờ không có chút manh mối nói.
- Phải, chuyện này chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Đường Kính Chi chẳng có chuyên môn gì về việc này, chỉ biết gật đầu.
- Trung Nghĩa bá tới đây đã thăm Trình đại nhân chưa?
Trên đường tới đây Hầu Quang Diệu đã được Trình phu nhân cho biết tình hình rồi, ông ta vẫn muốn đích thân xem cho yên tâm.
- Vẫn chưa, hay là chúng ta đi nào.
Trình phu nhân liền đi trước dẫn đường, tới thẳng phòng ngủ Trình Uy đang nghỉ ngơi. Trình Uy có hai đứa con trai đều đã thành niên và tòng quân, lúc này cả hai ở ngoài, trong thời gian ngắn không về kịp, cho nên mọi chuyện đành do Trình phu nhân lo liệu.
Ba bọn họ vừa đi tới cửa tiểu viện thì một nha hoàn xô rèm chạy ra, miệng la lớn:
- Lão gia tỉnh rồi, lão gia tỉnh rồi.
- A, thật sao?
Trình phu nhân mừng khôn tả, vội vã chạy nhanh vào phòng.
Người mừng thứ hai khi nghe tin này tất nhiên là Hầu Quang Diệu rồi, nhìn ông ta thở phào nhẹ nhõm, Đường Kính Chi thấy mình không làm quan đúng là quá sáng suốt.
Hai người đi vào phòng thì Trình phu nhân phủ phục lên người trượng phu khóc sướt mướt, làm trang sức trên đầu xiêu vẹo, cả y phục cũng hơi xộc xệch, bọn họ đành lui ra ngoài, đợi một lúc mới ho khẽ nhắc nhở.
Nghe tiếng ho, Trình phu nhân sực tỉnh, còn còn khách quý đang đại bên ngoài, đứng dậy chỉnh lại y phục, nói:
- Lão gia, Trung Nghĩa bá và Hầu đại nhân tới thăm, thiếp thân gọi họ vào nhé.
- Ừ.
Trình Uy tuy đã tỉnh, nhưng cực kỳ yếu ớt, giọng gần như không nghe rõ.
Trình phu nhân ra ngoài mời khách, đồng thời lệnh nhà bếp nấu cháo loãng cho trượng phu.
- Trình đại nhân, cuối cùng ông cũng đã tỉnh rồi.
Hầu Quang Diệu mừng ra mặt nhanh nhẹn đi vào, ngăn không cho Trình Uy đang định ngồi dậy:
- Nằm nằm im, ông còn chưa khỏe đâu.
- Trung Nghĩa bá, Hầu đại nhân, hạ quan không đứng dậy đón được thất lễ quá.
- Trình đại nhân khách sáo thế làm gì, hiện giờ ngài cần nhất là mau chóng phục hồi, nếu không mười mấy vạn quân sĩ trong quân doanh không có người quản đấy.
Đường Kính Chi cũng khuyên can.
Mọi người ngồi xuống tất nhiên hỏi chuyện xảy ra tối qua, có điều Trình Uy hôm qua về tới gần nhà, tinh thần buông lỏng, chỉ nghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay tới, theo bản năng nghiêng người né tránh chỗ yếu hại, sau đó hôn mê, căn bản không biết gì.
Hầu Quang Diệu cũng đã tra hỏi quân sĩ hộ vệ bên cạnh Trình Uy, nhưng người đó cũng không nhìn thấy tướng mạo của thích khách.
Vụ án không có chút manh mối nào thế này bảo ông ta phải tra thế nào?
Hầu Quang Diệu chỉ còn biết thở dài, nói với Trình Uy hôm hôm qua Đường Kính Chi cũng bị thích khách tấn công, những kẻ chạy được đều đã thoát, kẻ bị thương không thoát được cũng cắn thuốc độc tự sát, hiện không có manh mối gì.
Điều duy nhất biết được là từ cung tiễn thích khách sử dụng đoán ra bọn chúng tới từ đại doanh cấm quân kinh thành.
Vượt ngoài tầm điều tra của bọn họ, phải báo lên trên rồi chờ đợi.
Trình Uy hay tin hoang mang, rốt cuộc kẻ đằng sau là ai, ngay trong một đêm dám thực hiện hai vụ ám sát lớn như thế?
Theo lời của Hồ An thì Hầu Quang Diệu và Trình Uy đều thuộc phe bảo hoang, quan hệ với các vị hoàng tử khác rất xấu, cho nên Đường Kính Chi không kiêng kỵ, nói ra suy đoán của mình, thích khách rất có khả năng do Thuận vương phái tới.
Trình Uy chỉ hơi giật mình nhớ tới trước kia Thuận vương phái người tiếp xúc lôi kéo mình, kết quả bị mình nghiêm khắc từ chối.
Còn Hầu Quang Diệu thì sắc mặt nhợt nhạt.
Nếu kẻ đứng sau thực sự là Thuận vương thì hi vọng sớm ngày bắt được hung thủ để được xử phạt nhẹ của ông ta không hiện thực rồi.
Ông ta cũng biết quyền thế của Thuận vương rất lớn, đã tới mức uy hiếp đến ngai vàng, với tình hình hiện tại, nếu không có thời cơ thích hợp, hoàng đế sẽ không lỗ mãng trở mặt với Thuận vương.
Nếu hoàng đế không muốn xung đột chính diện với Thuận vương thì cho ông ta hao phí bao nhiêu tâm tư tìm được chứng cứ chứng minh chuyện này do Thuận vương sai phái thì cũng không được ích gì.
Đường Kính Chi vỗ về Hầu Quang Diệu:
- Hầu đại nhân, Tịnh châu là cửa ngõ phía đông của Kinh châu, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, ông lại một lòng trung thành với hoàng thượng, cho nên không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hoàng thượng không phạt nặng ông đâu.
- Bá gia và Trình đại nhân đều bị thích khách ám hại, đây là chuyện quá lớn. Nếu bè phái của Thuận vương gây áp lực trong triều, hoàng thượng phải làm theo quốc pháp thôi.
Hầu Quang Diệu lắc đầu, mặt chua chát:
- Chuyện này dù người đứng sau là ai thì để xảy ra trong địa phận của mình, hạ quan không thể tránh được trách nhiệm.
Trình Uy đột nhiên yếu ớt nói xen vào:
- Nói như vậy thì kẻ đứng sau muốn một mũi tên trúng ba con chim rồi.
Được nhắc nhở, hai người còn lại đều choàng tỉnh, Hầu Quang Diệu gật gù:
- Đúng vậy, nếu hai vị có bề gì thì cái mạng già này cũng phải bồi táng theo.
- Nếu như ta và Trình đại nhân bình an vô sự, vậy phải nghi cách giữ Hầu đại nhân tiếp tục ngồi vững ở vị trí này mới được. Nếu không e Thất vương đợi Hầu đại nhân đi rồi ẽ an bài tâm phúc của mình vào.
Đường Kính Chi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng suy ngẫm:
- Trung Nghĩa bá nói phải lắm.
Trình Uy khác với võ tướng trong quân khác, không chỉ luyện quân giỏi, đánh trận hay, văn tài cũng có thành tựu, ưa thích thứ nho nhã, nên cùng Hầu Quang Diệu có quan hệ không tệ, không hi vọng Thuận vương phái tâm phúc tới đấu đá với mình.
Cấp bậc thấp hơn, người ta lại có chỗ dựa lớn như thế, chẳng phải bị đè nén uất ức tức chết sao?
Hầu Quang Diệu thấy hai người kia đều muốn giúp mình, lòng cảm kích lắm, có điều chuyện này quá lớn, ông ta muốn thoát phải có người gánh tội thay.
Trong lúc ông ta còn đang tính toán, Đường Kính Chi đột ngột đứng lại, nhìn về phía giường:
- Trình đại nhân, trong quân đội Tịnh Châu, thế nào cũng phải có kẻ đối nghịch với ngài phải không?
****
Hết khẩu phần
Thi lễ chào hỏi qua lại xong, Đường Kính Chi hỏi:
- Không biết Trình đại nhân đã tỉnh lại chưa? - Đa tạ Trung Nghĩa bá quan tâm, mấy vị đã nói kịch độc trong cơ thể lão gia thiếp thân đã được giải gần hết, muộn nhất trới trưa là có thể tỉnh lại.
Trình phu nhân vừa đi tới chỗ ngồi vừa lệnh nha hoàn dâng trà.
Trình Uy trúng độc tất nhiên không thể tỉnh lại ngay, hơn nữa vai bị trúng tên mất không ít máu, đoán chừng một hai tháng sau mới khôi phục được.
Đường Kính Chi nghe nói Trình Uy còn chưa tỉnh, tiếp y là Trình phu nhân, không tiện ở lâu, lại nghe hạ nhân vào bẩm báo Hầu Quang Diệu tới thăm, nên đành đứng lại ở đại sảnh đón.
Hầu Quang Diệu đêm qua đích thân chỉ huy quân sĩ bắt thích khách nhưng không có được thu hoạch gì, cả đem không ngủ khiến mặt mày tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu.
Vừa vào đại sảnh không ngờ gặp Đường Kính Chi, thi lễ hỏi:
- Không biết đêm qua quân sĩ lùng bắt kẻ gian có làm phiền Trung Nghĩa bá nghỉ ngơi không?
- Hôm qua ta ngủ xem như yên ổn, quân sĩ làm việc trong chức trách mà, không quấy nhiễu gì hết.
Đường Kính Chi rất hiểu vì sao thái độ ông ta trở nên nhũng nhặn khách khí như vậy:
- Có điều không biết lùng sục quy mô lớn như vậy có thu hoạch gì không?
- Ài, một lời khó nói hết.
Hầu Quang Diệu dùng tay day huyệt thái dương:
- Đám thích khách đó bản thân võ nghệ cao cường, không dễ bắt. Thêm vào đó diện tích Nguyên Tuyền thành cực lớn, có tới hơn bốn mươi vạn bách tính, nên tìm kiếm từ hôm qua tới giờ không có chút manh mối nói.
- Phải, chuyện này chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Đường Kính Chi chẳng có chuyên môn gì về việc này, chỉ biết gật đầu.
- Trung Nghĩa bá tới đây đã thăm Trình đại nhân chưa?
Trên đường tới đây Hầu Quang Diệu đã được Trình phu nhân cho biết tình hình rồi, ông ta vẫn muốn đích thân xem cho yên tâm.
- Vẫn chưa, hay là chúng ta đi nào.
Trình phu nhân liền đi trước dẫn đường, tới thẳng phòng ngủ Trình Uy đang nghỉ ngơi. Trình Uy có hai đứa con trai đều đã thành niên và tòng quân, lúc này cả hai ở ngoài, trong thời gian ngắn không về kịp, cho nên mọi chuyện đành do Trình phu nhân lo liệu.
Ba bọn họ vừa đi tới cửa tiểu viện thì một nha hoàn xô rèm chạy ra, miệng la lớn:
- Lão gia tỉnh rồi, lão gia tỉnh rồi.
- A, thật sao?
Trình phu nhân mừng khôn tả, vội vã chạy nhanh vào phòng.
Người mừng thứ hai khi nghe tin này tất nhiên là Hầu Quang Diệu rồi, nhìn ông ta thở phào nhẹ nhõm, Đường Kính Chi thấy mình không làm quan đúng là quá sáng suốt.
Hai người đi vào phòng thì Trình phu nhân phủ phục lên người trượng phu khóc sướt mướt, làm trang sức trên đầu xiêu vẹo, cả y phục cũng hơi xộc xệch, bọn họ đành lui ra ngoài, đợi một lúc mới ho khẽ nhắc nhở.
Nghe tiếng ho, Trình phu nhân sực tỉnh, còn còn khách quý đang đại bên ngoài, đứng dậy chỉnh lại y phục, nói:
- Lão gia, Trung Nghĩa bá và Hầu đại nhân tới thăm, thiếp thân gọi họ vào nhé.
- Ừ.
Trình Uy tuy đã tỉnh, nhưng cực kỳ yếu ớt, giọng gần như không nghe rõ.
Trình phu nhân ra ngoài mời khách, đồng thời lệnh nhà bếp nấu cháo loãng cho trượng phu.
- Trình đại nhân, cuối cùng ông cũng đã tỉnh rồi.
Hầu Quang Diệu mừng ra mặt nhanh nhẹn đi vào, ngăn không cho Trình Uy đang định ngồi dậy:
- Nằm nằm im, ông còn chưa khỏe đâu.
- Trung Nghĩa bá, Hầu đại nhân, hạ quan không đứng dậy đón được thất lễ quá.
- Trình đại nhân khách sáo thế làm gì, hiện giờ ngài cần nhất là mau chóng phục hồi, nếu không mười mấy vạn quân sĩ trong quân doanh không có người quản đấy.
Đường Kính Chi cũng khuyên can.
Mọi người ngồi xuống tất nhiên hỏi chuyện xảy ra tối qua, có điều Trình Uy hôm qua về tới gần nhà, tinh thần buông lỏng, chỉ nghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay tới, theo bản năng nghiêng người né tránh chỗ yếu hại, sau đó hôn mê, căn bản không biết gì.
Hầu Quang Diệu cũng đã tra hỏi quân sĩ hộ vệ bên cạnh Trình Uy, nhưng người đó cũng không nhìn thấy tướng mạo của thích khách.
Vụ án không có chút manh mối nào thế này bảo ông ta phải tra thế nào?
Hầu Quang Diệu chỉ còn biết thở dài, nói với Trình Uy hôm hôm qua Đường Kính Chi cũng bị thích khách tấn công, những kẻ chạy được đều đã thoát, kẻ bị thương không thoát được cũng cắn thuốc độc tự sát, hiện không có manh mối gì.
Điều duy nhất biết được là từ cung tiễn thích khách sử dụng đoán ra bọn chúng tới từ đại doanh cấm quân kinh thành.
Vượt ngoài tầm điều tra của bọn họ, phải báo lên trên rồi chờ đợi.
Trình Uy hay tin hoang mang, rốt cuộc kẻ đằng sau là ai, ngay trong một đêm dám thực hiện hai vụ ám sát lớn như thế?
Theo lời của Hồ An thì Hầu Quang Diệu và Trình Uy đều thuộc phe bảo hoang, quan hệ với các vị hoàng tử khác rất xấu, cho nên Đường Kính Chi không kiêng kỵ, nói ra suy đoán của mình, thích khách rất có khả năng do Thuận vương phái tới.
Trình Uy chỉ hơi giật mình nhớ tới trước kia Thuận vương phái người tiếp xúc lôi kéo mình, kết quả bị mình nghiêm khắc từ chối.
Còn Hầu Quang Diệu thì sắc mặt nhợt nhạt.
Nếu kẻ đứng sau thực sự là Thuận vương thì hi vọng sớm ngày bắt được hung thủ để được xử phạt nhẹ của ông ta không hiện thực rồi.
Ông ta cũng biết quyền thế của Thuận vương rất lớn, đã tới mức uy hiếp đến ngai vàng, với tình hình hiện tại, nếu không có thời cơ thích hợp, hoàng đế sẽ không lỗ mãng trở mặt với Thuận vương.
Nếu hoàng đế không muốn xung đột chính diện với Thuận vương thì cho ông ta hao phí bao nhiêu tâm tư tìm được chứng cứ chứng minh chuyện này do Thuận vương sai phái thì cũng không được ích gì.
Đường Kính Chi vỗ về Hầu Quang Diệu:
- Hầu đại nhân, Tịnh châu là cửa ngõ phía đông của Kinh châu, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, ông lại một lòng trung thành với hoàng thượng, cho nên không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hoàng thượng không phạt nặng ông đâu.
- Bá gia và Trình đại nhân đều bị thích khách ám hại, đây là chuyện quá lớn. Nếu bè phái của Thuận vương gây áp lực trong triều, hoàng thượng phải làm theo quốc pháp thôi.
Hầu Quang Diệu lắc đầu, mặt chua chát:
- Chuyện này dù người đứng sau là ai thì để xảy ra trong địa phận của mình, hạ quan không thể tránh được trách nhiệm.
Trình Uy đột nhiên yếu ớt nói xen vào:
- Nói như vậy thì kẻ đứng sau muốn một mũi tên trúng ba con chim rồi.
Được nhắc nhở, hai người còn lại đều choàng tỉnh, Hầu Quang Diệu gật gù:
- Đúng vậy, nếu hai vị có bề gì thì cái mạng già này cũng phải bồi táng theo.
- Nếu như ta và Trình đại nhân bình an vô sự, vậy phải nghi cách giữ Hầu đại nhân tiếp tục ngồi vững ở vị trí này mới được. Nếu không e Thất vương đợi Hầu đại nhân đi rồi ẽ an bài tâm phúc của mình vào.
Đường Kính Chi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng suy ngẫm:
- Trung Nghĩa bá nói phải lắm.
Trình Uy khác với võ tướng trong quân khác, không chỉ luyện quân giỏi, đánh trận hay, văn tài cũng có thành tựu, ưa thích thứ nho nhã, nên cùng Hầu Quang Diệu có quan hệ không tệ, không hi vọng Thuận vương phái tâm phúc tới đấu đá với mình.
Cấp bậc thấp hơn, người ta lại có chỗ dựa lớn như thế, chẳng phải bị đè nén uất ức tức chết sao?
Hầu Quang Diệu thấy hai người kia đều muốn giúp mình, lòng cảm kích lắm, có điều chuyện này quá lớn, ông ta muốn thoát phải có người gánh tội thay.
Trong lúc ông ta còn đang tính toán, Đường Kính Chi đột ngột đứng lại, nhìn về phía giường:
- Trình đại nhân, trong quân đội Tịnh Châu, thế nào cũng phải có kẻ đối nghịch với ngài phải không?
****
Hết khẩu phần
Danh sách chương