Chuyện này là tất nhiên, bất kể là trong quan trường hay trong quân, nơi nào có người là có tranh đấu. Chưa nói cái gì khác hoàng đế cũng không bao giờ cho phép mười mấy vạn quân đội hoàn toàn đoàn kết nghe lệnh một người.
Hầu Quang Diệu chính đang tìm dê thế tội, nhân tuyển không ít có điều chuyện liên quan tới bản thân, khó mở miệng, nghe thế thì mắt sáng lên:
- Ý Trung Nghĩa bá là đem tội hành thích Trình đại nhân đổ lên đầu kẻ khác.
Thầm nghĩ, vị bá gia này tuy có mưu kế song lại xử sự vẫn còn non lắm.
- Đúng thế.
Đường Kính Chi thẳng thắn thừa nhận:
- Nhiều người đều biết vũ khí thích khách dùng là ở trong quân, chúng ta có thể lén tráo thành vũ khí trong quân doanh Tịnh châu. Chuyện ta bị ám sát có thể nhắc qua loa, hoặc nói kẻ địch nhầm lẫn.
Trình Uy tuy thích quang minh lỗi lạc, nhưng không phải người quá cứng nhắc cổ hủ, nếu như nhân cơ hội này nhổ được một cái đinh trong mắt cũng là chuyện tốt.
Thoáng cái hắn đã có nhân tuyển thích hợp:
- Trong quân doanh Tịnh châu cũng có người do Thuận vương cài vào, trong đó có kẻ tên Quý Trường Phong, lúc nào cũng đối đầu với mạt tướng. Kẻ này cũng từng là một mãnh tướng dưới tay Vương lão tướng quân, từ thời ở phương bắc đã không phục mạt tướng rồi, sau khi Vương lão tướng quân qua đời, không lâu sau thì hắn quy thuận Thuận vương.
- Hai vị là trưởng quan lớn nhất ở nơi này, nếu hai vị liên hợp với nhau bày minh tính kế, ai có thể tra được sơ hở. Hơn nữa cho dù Thuận vương phái người tới điều tra cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đường Kính Chi tất nhiên càng chẳng khách khí, đối phương đã muốn lấy mạng mình, y chẳng ngu dại dùng hào khí của thất phu đi tranh cao thấp làm gì:
- Trong tay ta có người của xưởng vệ, đảm bảo có chứng cứ bất lợi cho Quý Trường Phong! Khi đó giao cho người nội xưởng thẩm vấn, hắn có làm bằng thép cũng không chống nổi cực hình nội xưởng.
Có người nội xưởng góp sức vào thì còn lo gì nữa, Trình Uy và Hầu Quang Diệu đưa mắt nhìn nhau trao đổi, càng thêm yên tâm.
Song Hầu Quang Diệu chưa hết băn khoăn, hỏi nhỏ:
- Đường bá gia, biện pháp này tuy kín kẽ, nhưng nội xưởng là người của hoàng thượng, chuyện này nếu để tới tai hoàng thượng, biết chúng ta ngầm hãm hại Quý Trường Phong thì sao? Lúc đó chuyện này nhìn theo góc độ nào cũng có mùi vị kẻ dưới kéo bè kết phái bưng bít bên trên, là điều cấm kỵ của hoàng đế.
- Hầu đại nhân, Thuận vương dã tâm bừng bừng, chẳng những lôi kéo rất nhiều quan văn còn vươn cả tay tới quân đội rồi. Ông nói xem, ông và hoàng thượng, ai muốn diệt trừ tâm phúc của Thuận vương hơn.
Đường Kính Chi bật cười, ông già này sợ quá tới hồ đồ rồi, nếu để nội xưởng ra tay thì sao dấu hoàng đế được nữa.
Hầu Quang Diệu ồ một tiếng:
- Tức là Trung Nghĩa bá căn bản không định che dấu hoàng thượng.
- Chính là như thế.
Đường Kính Chi nghiêm nghị nói:
- Nếu đổi lại là thời tiên hoàng, tất nhiên kỵ húy chuyện quan lại câu kết hãm hại đồng liêu, nhưng hiện giờ vì các hoàng tử mang dã tâm bất chính, cho nên trong triều đủ loại hệ phái, tới ngay hoàng thượng đôi khi cũng chẳng thể phân biệt ai thực sự trung quân ái quốc, ai bị các vị hoàng tử lôi kéo.
Cho nên nếu như hai vị đại nhân lợi dụng sự kiện này trừ đi một mãnh tướng của Thuận vương, ta cho rằng hoàng thượng chẳng những không giận mà còn vui mừng, cho rằng các vị là bậc trung quân ái quốc, chỉ cần chúng ta bẩm rõ ràng với hoàng thượng là được.
- Được, hạ quan xin nghe lời bá gia.
Hầu Quang Diệu rất khôn ngoan, tới lúc đó có bề gì có thể đổ lên đầu Đường Kính Chi, trong tấu sớ dâng lên hoàng đế ông ta cũng nói rõ điều này, như thế nếu hoàng đế có không vừa lòng ông ta có cớ mà nói, hoàng đế vui thì ông ta không thiếu phần.
Trình Uy thì cười khổ, Đường Kính Chi nói tuy có lý, nhưng chung quy vẫn có phần mạo hiểm, mà trong chuyện này hắn là kẻ bị hại, căn bản không cần mạo hiểm.
Có điều Đường Kính Chi đã lên tiếng tiết lộ kế hoạch, cũng là vô hình trung ám thị hắn, phải thừa cơ này thực sự bày tỏ lòng trung thành với hoàng đế, cho nên hắn không có đường lui.
Nếu không hoàng đế sẽ nhận định rằng hắn không trung thành.
Hoàng đế hiện giờ không dám tùy tiện thay đổi tướng lĩnh cấm quân, nhưng ở địa phương, có thể đổi là đổi, dù sao hắn bị thương, lấy cái cớ cho tới binh bộ hưởng chức nhàn quá dễ dàng.
Nhìn hai người kia đều quay sang, Trình Uy ngoài gật đầu ra thì còn cách nào khác:
- Mạt tướng cũng tán thành kiến nghị của Trung Nghĩa bá, khi nào thì chúng ta ra tay.
- Đương nhiên càng sớm càng tốt.
Hầu Quang Diệu nóng vội đứng dậy:
- Chức vụ trong quân của Quý Trường Phong không thấp, hắn có phủ trong thành, buổi tối hắn quay về, chúng ta thừa cơ bắt luôn, cả tâm phúc cũng không bỏ qua.
- Chuyện này chắc chắn được báo về kinh chỉ ba ngày là tới, cho nên đợi đến tối động thủ thì muộn quá.
Trình Uy lắc đầu, thể hiện phong thái sát phạt quyết đoán tướng quân, đã làm là phải nhanh phải độc, Quý Trường Phong là kẻ cứng cỏi, ai biết có thể cầm cự trước sự tra tấn của nội xưởng bao lâu, thế nào phải để hắn thừa nhận mình là kẻ đứng sau trước khi thành chỉ tới, cần tranh thủ từng giây từng phút:
- Mạt tướng bị trọng thương, trong thời gian ngắn khó có thể quản lý chuyện trong quân, có thể lấy cớ gọi Quý Trường Phong tới để giao lại chuyện trong quân.
- Sau đó thừa lúc hắn vào thành là bắt ngay.
Hầu Quang Diệu vỗ đùi tiếp lời:
- Ta cũng tán thành chủ ý của Trình đại nhân, chuyện không thể chậm trễ, hai vị an bài việc bắt người, ta tìm người của nội xưởng, để bọn họ chỉnh đốn tài liệu liên quan tới chuyện phạm pháp của Quý Trường Phong.
Đường Kính Chi đứng dậy:
Trình Uy gọi người mang bút mực tới, nằm trên giường viết thư cho Quý Trường Phong, bảo hắn tới phủ bàn bạc.
Hầu Quang Diệu thì đi tìm tâm phúc trong nha môn và quân thủ vệ, mai phục ở cổng thành đánh cho hắn trở tay không kịp, với cấp bậc của Quý Trường Phong chỉ có thể mang theo tối đa 20 thân binh, nên chỉ cần an bài thỏa đáng là không thành vấn đề.
Đường Kính Chi cáo từ cùng Ngọc Nhi về tửu lâu, gọi Hồ an tới, lập tức chỉnh lý hồ sơ phạm tội của Quý Trường Phong, lát nữa đem vào ngục thẩm vấn.
Đường Kính Chi vốn không có quyền lực ra lệnh này, có điều Hồ An nhất là Lý Cường biết rõ y được thánh sủng cho nên không từ chối, chỉ tính dâng thêm một bản tấu báo cáo cho Hoàng thái hậu biết.
Đường Kính Chi từ đầu chẳng định dấu diếm gì, hoàng đế chưa chín chắn, có nhiều việc có thể dấu hắn, song với Hoàng thái hậu tuyệt đối không thể che dấu điều gì, còn nhờ bọn họ dâng tấu về kinh thành mong Hoàng thái hậu bảo hoàng đế trì hoãn việc này để có thêm thời gian cậy miệng Quý Trường Phong.
Nếu như có thể từ miệng Quý Trường Phong tìm hiểu được mưu đồ của Thuận vương càng tốt, mặt dù không thể bắt ngay Thuận vương, nhưng nắm được chủ động tuyệt đối sau này hạ thủ.
Dù sao là huynh đệ trong nhà, nếu hoàng đế muốn hạ đệ đệ của mình phải có lý do chính đáng, bằng cứ rõ ràng, nếu không mang tiếng lãnh huyết vô tình, tài hại thủ tục, kinh thành thì đã ổn, nhưng phía Phúc Thọ vương lại có lý do đàng hoàng để tạo phản.
Đường Kính Chi bắt đầu suy nghĩ cách trình báo sự việc này lên trên ra sao, Hoàng thái hậu có hơi động tình với mình, có nên viết tình cảnh của mình thê thảm một chút, chuyện tối qua càng nguy hiểm một chút, khiến Hoàng thái hậu càng thêm lo sợ cho mình.
Nhắc tới sự kiện hành thích này, Đường Kính Chi nhớ tới sự quan tâm của Hoàng thái hậu với mình, nếu không có nàng phái Lý Cường tới, e hiện giờ y không còn mạng nữa.
Nghĩ thế, Đường Kính Chi xấu hổ vì tính mưu kế với nàng.
Y chưa bao giờ nói mình là quân tử hay người tốt, đa phần việc y làm vì bản thân vì Đường gia, là kẻ địch, y sẵn sàng bất chấp thủ đoạn dồn tới đường chết. Nhưng Hoàng thái hậu là nữ nhân, hơn nữa lại rất tốt với y, Đường Kính Chi liền trở nên do dự.
Hầu Quang Diệu chính đang tìm dê thế tội, nhân tuyển không ít có điều chuyện liên quan tới bản thân, khó mở miệng, nghe thế thì mắt sáng lên:
- Ý Trung Nghĩa bá là đem tội hành thích Trình đại nhân đổ lên đầu kẻ khác.
Thầm nghĩ, vị bá gia này tuy có mưu kế song lại xử sự vẫn còn non lắm.
- Đúng thế.
Đường Kính Chi thẳng thắn thừa nhận:
- Nhiều người đều biết vũ khí thích khách dùng là ở trong quân, chúng ta có thể lén tráo thành vũ khí trong quân doanh Tịnh châu. Chuyện ta bị ám sát có thể nhắc qua loa, hoặc nói kẻ địch nhầm lẫn.
Trình Uy tuy thích quang minh lỗi lạc, nhưng không phải người quá cứng nhắc cổ hủ, nếu như nhân cơ hội này nhổ được một cái đinh trong mắt cũng là chuyện tốt.
Thoáng cái hắn đã có nhân tuyển thích hợp:
- Trong quân doanh Tịnh châu cũng có người do Thuận vương cài vào, trong đó có kẻ tên Quý Trường Phong, lúc nào cũng đối đầu với mạt tướng. Kẻ này cũng từng là một mãnh tướng dưới tay Vương lão tướng quân, từ thời ở phương bắc đã không phục mạt tướng rồi, sau khi Vương lão tướng quân qua đời, không lâu sau thì hắn quy thuận Thuận vương.
- Hai vị là trưởng quan lớn nhất ở nơi này, nếu hai vị liên hợp với nhau bày minh tính kế, ai có thể tra được sơ hở. Hơn nữa cho dù Thuận vương phái người tới điều tra cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Đường Kính Chi tất nhiên càng chẳng khách khí, đối phương đã muốn lấy mạng mình, y chẳng ngu dại dùng hào khí của thất phu đi tranh cao thấp làm gì:
- Trong tay ta có người của xưởng vệ, đảm bảo có chứng cứ bất lợi cho Quý Trường Phong! Khi đó giao cho người nội xưởng thẩm vấn, hắn có làm bằng thép cũng không chống nổi cực hình nội xưởng.
Có người nội xưởng góp sức vào thì còn lo gì nữa, Trình Uy và Hầu Quang Diệu đưa mắt nhìn nhau trao đổi, càng thêm yên tâm.
Song Hầu Quang Diệu chưa hết băn khoăn, hỏi nhỏ:
- Đường bá gia, biện pháp này tuy kín kẽ, nhưng nội xưởng là người của hoàng thượng, chuyện này nếu để tới tai hoàng thượng, biết chúng ta ngầm hãm hại Quý Trường Phong thì sao? Lúc đó chuyện này nhìn theo góc độ nào cũng có mùi vị kẻ dưới kéo bè kết phái bưng bít bên trên, là điều cấm kỵ của hoàng đế.
- Hầu đại nhân, Thuận vương dã tâm bừng bừng, chẳng những lôi kéo rất nhiều quan văn còn vươn cả tay tới quân đội rồi. Ông nói xem, ông và hoàng thượng, ai muốn diệt trừ tâm phúc của Thuận vương hơn.
Đường Kính Chi bật cười, ông già này sợ quá tới hồ đồ rồi, nếu để nội xưởng ra tay thì sao dấu hoàng đế được nữa.
Hầu Quang Diệu ồ một tiếng:
- Tức là Trung Nghĩa bá căn bản không định che dấu hoàng thượng.
- Chính là như thế.
Đường Kính Chi nghiêm nghị nói:
- Nếu đổi lại là thời tiên hoàng, tất nhiên kỵ húy chuyện quan lại câu kết hãm hại đồng liêu, nhưng hiện giờ vì các hoàng tử mang dã tâm bất chính, cho nên trong triều đủ loại hệ phái, tới ngay hoàng thượng đôi khi cũng chẳng thể phân biệt ai thực sự trung quân ái quốc, ai bị các vị hoàng tử lôi kéo.
Cho nên nếu như hai vị đại nhân lợi dụng sự kiện này trừ đi một mãnh tướng của Thuận vương, ta cho rằng hoàng thượng chẳng những không giận mà còn vui mừng, cho rằng các vị là bậc trung quân ái quốc, chỉ cần chúng ta bẩm rõ ràng với hoàng thượng là được.
- Được, hạ quan xin nghe lời bá gia.
Hầu Quang Diệu rất khôn ngoan, tới lúc đó có bề gì có thể đổ lên đầu Đường Kính Chi, trong tấu sớ dâng lên hoàng đế ông ta cũng nói rõ điều này, như thế nếu hoàng đế có không vừa lòng ông ta có cớ mà nói, hoàng đế vui thì ông ta không thiếu phần.
Trình Uy thì cười khổ, Đường Kính Chi nói tuy có lý, nhưng chung quy vẫn có phần mạo hiểm, mà trong chuyện này hắn là kẻ bị hại, căn bản không cần mạo hiểm.
Có điều Đường Kính Chi đã lên tiếng tiết lộ kế hoạch, cũng là vô hình trung ám thị hắn, phải thừa cơ này thực sự bày tỏ lòng trung thành với hoàng đế, cho nên hắn không có đường lui.
Nếu không hoàng đế sẽ nhận định rằng hắn không trung thành.
Hoàng đế hiện giờ không dám tùy tiện thay đổi tướng lĩnh cấm quân, nhưng ở địa phương, có thể đổi là đổi, dù sao hắn bị thương, lấy cái cớ cho tới binh bộ hưởng chức nhàn quá dễ dàng.
Nhìn hai người kia đều quay sang, Trình Uy ngoài gật đầu ra thì còn cách nào khác:
- Mạt tướng cũng tán thành kiến nghị của Trung Nghĩa bá, khi nào thì chúng ta ra tay.
- Đương nhiên càng sớm càng tốt.
Hầu Quang Diệu nóng vội đứng dậy:
- Chức vụ trong quân của Quý Trường Phong không thấp, hắn có phủ trong thành, buổi tối hắn quay về, chúng ta thừa cơ bắt luôn, cả tâm phúc cũng không bỏ qua.
- Chuyện này chắc chắn được báo về kinh chỉ ba ngày là tới, cho nên đợi đến tối động thủ thì muộn quá.
Trình Uy lắc đầu, thể hiện phong thái sát phạt quyết đoán tướng quân, đã làm là phải nhanh phải độc, Quý Trường Phong là kẻ cứng cỏi, ai biết có thể cầm cự trước sự tra tấn của nội xưởng bao lâu, thế nào phải để hắn thừa nhận mình là kẻ đứng sau trước khi thành chỉ tới, cần tranh thủ từng giây từng phút:
- Mạt tướng bị trọng thương, trong thời gian ngắn khó có thể quản lý chuyện trong quân, có thể lấy cớ gọi Quý Trường Phong tới để giao lại chuyện trong quân.
- Sau đó thừa lúc hắn vào thành là bắt ngay.
Hầu Quang Diệu vỗ đùi tiếp lời:
- Ta cũng tán thành chủ ý của Trình đại nhân, chuyện không thể chậm trễ, hai vị an bài việc bắt người, ta tìm người của nội xưởng, để bọn họ chỉnh đốn tài liệu liên quan tới chuyện phạm pháp của Quý Trường Phong.
Đường Kính Chi đứng dậy:
Trình Uy gọi người mang bút mực tới, nằm trên giường viết thư cho Quý Trường Phong, bảo hắn tới phủ bàn bạc.
Hầu Quang Diệu thì đi tìm tâm phúc trong nha môn và quân thủ vệ, mai phục ở cổng thành đánh cho hắn trở tay không kịp, với cấp bậc của Quý Trường Phong chỉ có thể mang theo tối đa 20 thân binh, nên chỉ cần an bài thỏa đáng là không thành vấn đề.
Đường Kính Chi cáo từ cùng Ngọc Nhi về tửu lâu, gọi Hồ an tới, lập tức chỉnh lý hồ sơ phạm tội của Quý Trường Phong, lát nữa đem vào ngục thẩm vấn.
Đường Kính Chi vốn không có quyền lực ra lệnh này, có điều Hồ An nhất là Lý Cường biết rõ y được thánh sủng cho nên không từ chối, chỉ tính dâng thêm một bản tấu báo cáo cho Hoàng thái hậu biết.
Đường Kính Chi từ đầu chẳng định dấu diếm gì, hoàng đế chưa chín chắn, có nhiều việc có thể dấu hắn, song với Hoàng thái hậu tuyệt đối không thể che dấu điều gì, còn nhờ bọn họ dâng tấu về kinh thành mong Hoàng thái hậu bảo hoàng đế trì hoãn việc này để có thêm thời gian cậy miệng Quý Trường Phong.
Nếu như có thể từ miệng Quý Trường Phong tìm hiểu được mưu đồ của Thuận vương càng tốt, mặt dù không thể bắt ngay Thuận vương, nhưng nắm được chủ động tuyệt đối sau này hạ thủ.
Dù sao là huynh đệ trong nhà, nếu hoàng đế muốn hạ đệ đệ của mình phải có lý do chính đáng, bằng cứ rõ ràng, nếu không mang tiếng lãnh huyết vô tình, tài hại thủ tục, kinh thành thì đã ổn, nhưng phía Phúc Thọ vương lại có lý do đàng hoàng để tạo phản.
Đường Kính Chi bắt đầu suy nghĩ cách trình báo sự việc này lên trên ra sao, Hoàng thái hậu có hơi động tình với mình, có nên viết tình cảnh của mình thê thảm một chút, chuyện tối qua càng nguy hiểm một chút, khiến Hoàng thái hậu càng thêm lo sợ cho mình.
Nhắc tới sự kiện hành thích này, Đường Kính Chi nhớ tới sự quan tâm của Hoàng thái hậu với mình, nếu không có nàng phái Lý Cường tới, e hiện giờ y không còn mạng nữa.
Nghĩ thế, Đường Kính Chi xấu hổ vì tính mưu kế với nàng.
Y chưa bao giờ nói mình là quân tử hay người tốt, đa phần việc y làm vì bản thân vì Đường gia, là kẻ địch, y sẵn sàng bất chấp thủ đoạn dồn tới đường chết. Nhưng Hoàng thái hậu là nữ nhân, hơn nữa lại rất tốt với y, Đường Kính Chi liền trở nên do dự.
Danh sách chương