Trên đời có những sự tình phức tạp, cũng có những việc rất giản đơn
Diệp Hoan yêu thích một cuộc sống nhàn tản, có ăn có uống, chỉ như thế mà thôi
Một người luôn hướng tới cuộc sống giản đơn lại đưa thân vào một thế giới lộng lẫy hỗn tạp, hắn sẽ biến thành cái dạng gì? Diệp Hoan không biết người khác sẽ thế nào, còn hắn, hắn luôn cố gắng duy trì bộ dạng lúc trước
Thế giới có quá nhiều đổi thay, tiền tài làm người ta trở nên sa ngã hoặc vì mưu sinh mà thỏa hiệp, thỏa hiệp về vật chất, thỏa hiệp trong bản tính
Những kẻ nhà giàu mới nổi, hễ có tiền là mua nhà mua xe, mua du thuyền. Nếu xuất thân kém cỏi, sẽ dùng tiền để xây nên một cái cầu vồng hoa mỹ rồi đứng dưới cầu vồng tự coi mình là quý tộc trăm năm truyền thừa.
Diệp Hoan xuất thân là quý tộc chân chính nhưng hắn hết lần này đến lần khác đặt mình ở địa vị một người dân bình thường, ngậm điếu thuốc rẻ tiền, ngồi xổm bên lề đường nhìn xe cộ ngược xuôi, ngắm mấy em gái ngực to chân dài rồi thỏa mãn thở dài.
Khó mà tin được đây lại là cách sống của cháu đích tôn một dòng họ thế gia bậc nhất
Diệp Hoan là một dị số bên trong tầng lớp thượng lưu. Hắn không quan tâm cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ, cũng không quan tâm người bên ngoài nhìn hắn như thế nào. Cả đời này hắn chỉ sống vì mình và những người thân yêu.
Diệp Hoan trở lại căn phòng đầy đủ tiện nghi trong khách sạn, còn chưa ngồi nóng mông liền nhận được một cú điện thoại.
Người gọi tới là chú ba Thẩm gia
Thẩm Đốc Nghĩa khách khí hàn huyên với Diệp Hoan vài câu sau đó hẹn Diệp Hoan ăn bữa cơm gia đình. Diệp Hoan cũng không từ chối
Không đề cập tới lần gặp mặt đầu tiên khó xử trước đây, Thẩm Đốc Nghĩa dù sao cũng là chú ba ruột của Diệp Hoan. Cho dù lập trường của ông ta là gì, thù hận hắn thế nào thì hắn vẫn phải chu toàn cấp bậc lễ nghĩa.
Trưởng bối chủ động mời vãn bối ăn cơm là việc tương đối ít gặp, nhất là ở một đất nước ngàn năm lễ nghi như Trung Quốc, thế nhưng Thẩm Đốc Nghĩa quả thật là bất đắc dĩ
Lần trước ở nhà tổ Thẩm gia, Thẩm lão gia không nặng không nhẹ nói ông vài câu. Mấy câu nói như sấm sét giữa trời quang, khắc sâu vào tâm trí Thẩm Đốc Nghĩa. Thẩm lão gia tuổi tác đã cao, ít hỏi đến thế sự nhưng lấy thân phận và địa vị của ông, ngay cả chủ tịch nước còn phải kính Thẩm lão gia ba phần. Thẩm Đốc Nghĩa làm sao dám coi lời ông như gió thoảng qua tai.
Cho dù ông bất mãn với anh cả Thẩm Đốc Lễ thế nào, nhưng về lễ nghĩa vẫn phải chu toàn. Diệp Hoan và ông lần đầu tiên gặp nhau đã náo loạn một trận vì vậy không có bất cứ cảm tình gì với nhau. Diệp Hoan tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người khác sẽ không nói gì nhưng ông ta là chú, nếu không bỏ qua được, người ta sẽ nói ông khí lượng hẹp hòi
Đây là lý do ông ta mời Diệp Hoan dùng bữa cơm. Bữa cơm này chẳng có mục đích gì, nếu nhất định phải nói ra động cơ thì chính là muốn diễn cho người bên ngoài xem, đặc biệt là cho Thẩm lão gia xem
Diệp Hoan nhận được điện thoại, hớn hở quay đầu hô một tiếng: “Các anh em, lại có kẻ coi tiền như rác mời tao ăn cơm này”
Trương Tam không vui nói: “Buổi trưa mới đóng gói mấy con vịt nướng mang về, hắn không thể chờ chúng ta ăn hết chỗ thịt nướng đó rồi hãy mời sao?”
Hầu Tử khôn khéo hơn, mưu tính sâu xa: “Hôm nay có rượu hôm nay say, chúng ta cứ đi ăn trước đã rồi hãy nói”
Vì vậy, ba người lại sửa sang quần áo rồi ra cửa.
Nhà hàng Thụy Thành ở khu Đông Thành, phía tây Sùng Văn, Thẩm Đốc Nghĩa mở tiệc chiêu đãi Diệp Hoan ở chỗ này
Diệp Hoan mặc kệ bữa tiệc này có phải Hồng Môn Yến hay không, có người mời hắn ăn thì hắn liền đi. Ở thời điểm này, hắn chẳng quan tâm người nào mời hắn, cứ ăn vào trong bụng mới là vương đạo.
Thẩm Đốc Nghĩa ngồi trong gian phòng riêng, tay bưng một ly trà thơm, đôi mắt khép hờ, lẳng lặng chờ Diệp Hoan
Từ khi Diệp Hoan đến Bắc Kinh, Thẩm Đốc Nghĩa luôn luôn suy tính về tình thế Thẩm gia trong tương lai.
Một đứa cháu bình thường đương nhiên không thể nào ảnh hưởng đến cục diện cân bằng của Thẩm gia nhưng Diệp Hoan là cháu đích tôn, là con trai độc nhất của gia chủ. Hắn đến Thẩm gia không khác nào một quả bom tấn thả vào mặt hồ đang yên ả. Sự cân bằng bị phá vỡ, Thẩm Đốc Nghĩa luôn suy tính xem làm thế nào có lợi nhất trong tình huống hỗn loạn này.
Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam bừng bừng khí thế bước vào phòng, đập vào mắt là gương mặt không biểu tình của Thẩm Đốc Nghĩa.
Bầu không khí hào hứng của ba người lập tức trầm xuống. Hầu Tử khẽ huých Diệp Hoan, nói nhỏ: “Anh Hoan, tình huống có vẻ bất thường. Người chú ba này của anh mặt mày nghiêm nghị như thế, hình như không thật tâm muốn mời chúng ta ăn cơm. Chúng ta nên hỏi trước xem bữa cơm này ai thanh toán, bằng không nửa đường lão gia hỏa này trốn mất thì chúng ta oan uổng lắm đó…”
Lông mày Diệp Hoan xoắn lại: “Có lý, ‘Trước tiểu nhân sau quân tử’ trước khi ăn phải hỏi cho rõ ràng mới được”
Diệp Hoan nặn ra một nụ cười, bước lên phía trước: “Chú ba, chú đích thân mời cháu trai ăn cơm thế này, thật ngại quá. Đáng ra phải là cháu mời chú trước mới phải. Cháu tuổi trẻ không hiểu chuyện, chưa tròn lễ nghĩa, mong chú thông cảm”
Thẩm Đốc Nghĩa mở mắt, nhìn Diệp Hoan chăm chú. Đây là lần đầu tiên ông thực sự quan sát thằng cháu trai truyền kỳ này.
Mặt mũi sáng sủa, ánh mắt trong suốt, ngũ quan đoan chính mơ hồ lộ ra nét tà mị. Hắn đã từng gây ra khá nhiều việc náo động cả Ninh Hải, là một nhân vật không thể khinh thường
Thẩm Đốc Nghĩa trầm ngâm nửa ngày mới nở ra một nụ cười: “Diệp Hoan, không tệ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Cậu sớm muộn cũng trở thành anh hùng một phương”
Sắc mặt Diệp Hoan cứng lại, suy tư nửa ngày mới chần chờ nói: “Chú ba, cháu đầu óc đần độn, lời này của chú là đang khen cháu sao?”
“Đương nhiên, con cháu Thẩm gia đa số giàu sang phú quý, tâm cao khí ngạo, mặc dù vài người cũng có chút thành tựu song cũng chỉ dừng ở mức nào đấy. Mà cậu thì không giống, cậu xuất thân bình dân, hiểu rõ khó khăn của cuộc sống. Nếu như cậu đi lên con đường quan trường tất nhiên sẽ thuận lợi hơn bọn hắn nhiều. Bởi vì kinh nghiệm mà cậu có là sự tích lũy qua nhiều năm tháng, là những thứ không thể học được từ trong sách vở”
Diệp Hoan nheo mắt, lập tức biết Thẩm Đốc Nghĩa đang thăm dò xem hắn có hứng thú với con đường làm quan không?
Diệp Hoan im lặng một lát rồi ngửa mặt lên trời cười hặc hặc: “Chú ba nói chuyện thật thâm ảo, quả thực có nhiều chỗ khó hiểu, nhưng mà không sao, cháu nhất định sẽ nhớ kỹ lời chú ba nói. Tuy rằng cháu không có hứng thú với quan trường nhưng lời của chú ứng dụng vào ngành nào cũng là khuôn vàng thước ngọc. Sau này cháu còn lăn lộn ở Bắc Kinh, kính xin chú ba chiếu cố nhiều hơn”
Thẩm Đốc Nghĩa đánh giá Diệp Hoan nửa ngày, cuối cùng nhếch miệng cười: “Đó là đương nhiên, cậu là cháu ruột ta, ta không chiếu cố cậu thì chiếu cố ai?”
Diệp Hoan yêu thích một cuộc sống nhàn tản, có ăn có uống, chỉ như thế mà thôi
Một người luôn hướng tới cuộc sống giản đơn lại đưa thân vào một thế giới lộng lẫy hỗn tạp, hắn sẽ biến thành cái dạng gì? Diệp Hoan không biết người khác sẽ thế nào, còn hắn, hắn luôn cố gắng duy trì bộ dạng lúc trước
Thế giới có quá nhiều đổi thay, tiền tài làm người ta trở nên sa ngã hoặc vì mưu sinh mà thỏa hiệp, thỏa hiệp về vật chất, thỏa hiệp trong bản tính
Những kẻ nhà giàu mới nổi, hễ có tiền là mua nhà mua xe, mua du thuyền. Nếu xuất thân kém cỏi, sẽ dùng tiền để xây nên một cái cầu vồng hoa mỹ rồi đứng dưới cầu vồng tự coi mình là quý tộc trăm năm truyền thừa.
Diệp Hoan xuất thân là quý tộc chân chính nhưng hắn hết lần này đến lần khác đặt mình ở địa vị một người dân bình thường, ngậm điếu thuốc rẻ tiền, ngồi xổm bên lề đường nhìn xe cộ ngược xuôi, ngắm mấy em gái ngực to chân dài rồi thỏa mãn thở dài.
Khó mà tin được đây lại là cách sống của cháu đích tôn một dòng họ thế gia bậc nhất
Diệp Hoan là một dị số bên trong tầng lớp thượng lưu. Hắn không quan tâm cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ, cũng không quan tâm người bên ngoài nhìn hắn như thế nào. Cả đời này hắn chỉ sống vì mình và những người thân yêu.
Diệp Hoan trở lại căn phòng đầy đủ tiện nghi trong khách sạn, còn chưa ngồi nóng mông liền nhận được một cú điện thoại.
Người gọi tới là chú ba Thẩm gia
Thẩm Đốc Nghĩa khách khí hàn huyên với Diệp Hoan vài câu sau đó hẹn Diệp Hoan ăn bữa cơm gia đình. Diệp Hoan cũng không từ chối
Không đề cập tới lần gặp mặt đầu tiên khó xử trước đây, Thẩm Đốc Nghĩa dù sao cũng là chú ba ruột của Diệp Hoan. Cho dù lập trường của ông ta là gì, thù hận hắn thế nào thì hắn vẫn phải chu toàn cấp bậc lễ nghĩa.
Trưởng bối chủ động mời vãn bối ăn cơm là việc tương đối ít gặp, nhất là ở một đất nước ngàn năm lễ nghi như Trung Quốc, thế nhưng Thẩm Đốc Nghĩa quả thật là bất đắc dĩ
Lần trước ở nhà tổ Thẩm gia, Thẩm lão gia không nặng không nhẹ nói ông vài câu. Mấy câu nói như sấm sét giữa trời quang, khắc sâu vào tâm trí Thẩm Đốc Nghĩa. Thẩm lão gia tuổi tác đã cao, ít hỏi đến thế sự nhưng lấy thân phận và địa vị của ông, ngay cả chủ tịch nước còn phải kính Thẩm lão gia ba phần. Thẩm Đốc Nghĩa làm sao dám coi lời ông như gió thoảng qua tai.
Cho dù ông bất mãn với anh cả Thẩm Đốc Lễ thế nào, nhưng về lễ nghĩa vẫn phải chu toàn. Diệp Hoan và ông lần đầu tiên gặp nhau đã náo loạn một trận vì vậy không có bất cứ cảm tình gì với nhau. Diệp Hoan tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người khác sẽ không nói gì nhưng ông ta là chú, nếu không bỏ qua được, người ta sẽ nói ông khí lượng hẹp hòi
Đây là lý do ông ta mời Diệp Hoan dùng bữa cơm. Bữa cơm này chẳng có mục đích gì, nếu nhất định phải nói ra động cơ thì chính là muốn diễn cho người bên ngoài xem, đặc biệt là cho Thẩm lão gia xem
Diệp Hoan nhận được điện thoại, hớn hở quay đầu hô một tiếng: “Các anh em, lại có kẻ coi tiền như rác mời tao ăn cơm này”
Trương Tam không vui nói: “Buổi trưa mới đóng gói mấy con vịt nướng mang về, hắn không thể chờ chúng ta ăn hết chỗ thịt nướng đó rồi hãy mời sao?”
Hầu Tử khôn khéo hơn, mưu tính sâu xa: “Hôm nay có rượu hôm nay say, chúng ta cứ đi ăn trước đã rồi hãy nói”
Vì vậy, ba người lại sửa sang quần áo rồi ra cửa.
Nhà hàng Thụy Thành ở khu Đông Thành, phía tây Sùng Văn, Thẩm Đốc Nghĩa mở tiệc chiêu đãi Diệp Hoan ở chỗ này
Diệp Hoan mặc kệ bữa tiệc này có phải Hồng Môn Yến hay không, có người mời hắn ăn thì hắn liền đi. Ở thời điểm này, hắn chẳng quan tâm người nào mời hắn, cứ ăn vào trong bụng mới là vương đạo.
Thẩm Đốc Nghĩa ngồi trong gian phòng riêng, tay bưng một ly trà thơm, đôi mắt khép hờ, lẳng lặng chờ Diệp Hoan
Từ khi Diệp Hoan đến Bắc Kinh, Thẩm Đốc Nghĩa luôn luôn suy tính về tình thế Thẩm gia trong tương lai.
Một đứa cháu bình thường đương nhiên không thể nào ảnh hưởng đến cục diện cân bằng của Thẩm gia nhưng Diệp Hoan là cháu đích tôn, là con trai độc nhất của gia chủ. Hắn đến Thẩm gia không khác nào một quả bom tấn thả vào mặt hồ đang yên ả. Sự cân bằng bị phá vỡ, Thẩm Đốc Nghĩa luôn suy tính xem làm thế nào có lợi nhất trong tình huống hỗn loạn này.
Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam bừng bừng khí thế bước vào phòng, đập vào mắt là gương mặt không biểu tình của Thẩm Đốc Nghĩa.
Bầu không khí hào hứng của ba người lập tức trầm xuống. Hầu Tử khẽ huých Diệp Hoan, nói nhỏ: “Anh Hoan, tình huống có vẻ bất thường. Người chú ba này của anh mặt mày nghiêm nghị như thế, hình như không thật tâm muốn mời chúng ta ăn cơm. Chúng ta nên hỏi trước xem bữa cơm này ai thanh toán, bằng không nửa đường lão gia hỏa này trốn mất thì chúng ta oan uổng lắm đó…”
Lông mày Diệp Hoan xoắn lại: “Có lý, ‘Trước tiểu nhân sau quân tử’ trước khi ăn phải hỏi cho rõ ràng mới được”
Diệp Hoan nặn ra một nụ cười, bước lên phía trước: “Chú ba, chú đích thân mời cháu trai ăn cơm thế này, thật ngại quá. Đáng ra phải là cháu mời chú trước mới phải. Cháu tuổi trẻ không hiểu chuyện, chưa tròn lễ nghĩa, mong chú thông cảm”
Thẩm Đốc Nghĩa mở mắt, nhìn Diệp Hoan chăm chú. Đây là lần đầu tiên ông thực sự quan sát thằng cháu trai truyền kỳ này.
Mặt mũi sáng sủa, ánh mắt trong suốt, ngũ quan đoan chính mơ hồ lộ ra nét tà mị. Hắn đã từng gây ra khá nhiều việc náo động cả Ninh Hải, là một nhân vật không thể khinh thường
Thẩm Đốc Nghĩa trầm ngâm nửa ngày mới nở ra một nụ cười: “Diệp Hoan, không tệ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Cậu sớm muộn cũng trở thành anh hùng một phương”
Sắc mặt Diệp Hoan cứng lại, suy tư nửa ngày mới chần chờ nói: “Chú ba, cháu đầu óc đần độn, lời này của chú là đang khen cháu sao?”
“Đương nhiên, con cháu Thẩm gia đa số giàu sang phú quý, tâm cao khí ngạo, mặc dù vài người cũng có chút thành tựu song cũng chỉ dừng ở mức nào đấy. Mà cậu thì không giống, cậu xuất thân bình dân, hiểu rõ khó khăn của cuộc sống. Nếu như cậu đi lên con đường quan trường tất nhiên sẽ thuận lợi hơn bọn hắn nhiều. Bởi vì kinh nghiệm mà cậu có là sự tích lũy qua nhiều năm tháng, là những thứ không thể học được từ trong sách vở”
Diệp Hoan nheo mắt, lập tức biết Thẩm Đốc Nghĩa đang thăm dò xem hắn có hứng thú với con đường làm quan không?
Diệp Hoan im lặng một lát rồi ngửa mặt lên trời cười hặc hặc: “Chú ba nói chuyện thật thâm ảo, quả thực có nhiều chỗ khó hiểu, nhưng mà không sao, cháu nhất định sẽ nhớ kỹ lời chú ba nói. Tuy rằng cháu không có hứng thú với quan trường nhưng lời của chú ứng dụng vào ngành nào cũng là khuôn vàng thước ngọc. Sau này cháu còn lăn lộn ở Bắc Kinh, kính xin chú ba chiếu cố nhiều hơn”
Thẩm Đốc Nghĩa đánh giá Diệp Hoan nửa ngày, cuối cùng nhếch miệng cười: “Đó là đương nhiên, cậu là cháu ruột ta, ta không chiếu cố cậu thì chiếu cố ai?”
Danh sách chương