Đối với bất kì quan hệ nào thì giữa người với người đều có sự phân chia rõ ràng, bao gồm cả quan hệ huyết thống trong gia đình.
Mỗi người đều sẽ yêu thích một người cậu hay một người chú hoặc ghét một cô, một dì nào đó.
Quan hệ giữa người và người vốn dĩ là thứ quan hệ phức tạp, nếu bản thân thấy ưng ý người nào đó thì sẽ tạo nên quan hệ gắn kết hơn
Chí ít đối với Diệp Hoan mà nói, hắn không thích người gọi là chú ba đang đứng ở trước mặt này lắm. Hắn luôn cảm thấy chú ba nhìn hắn với ánh mắt âm độc và lạnh lẽo, đặc biệt là thời điểm mắt ông ta hơi nheo lại. Trong đôi mắt đó phóng xạ ra thứ ánh sáng tựa như một con rắn độc tập trung vào con mồi vậy, làm người ta không khỏi rét run. Loại ánh mắt này khiến Diệp Hoan cảm thấy rất không thoải mái, có lúc kích động thật muốn ném cái gạt tàn thuốc vào giữa mặt ông ta.
Đồng thời hắn cũng mơ hồ hiểu được vì sao cha hắn không hợp với người anh em này. Thẩm Đốc Lễ cho người ta cảm giác ôn hòa như nước, điềm tĩnh trầm ổn, mà Thẩm Đốc Nghĩa lại như một kẻ đến từ hỏa ngục, nhưng ngọn lửa địa ngục của ông ta không nóng rực mà lại lạnh lẽo thấu xương.
Nước và lửa sao có thẻ dung hòa? Cho nên anh em xa cách, trở mặt cũng phải thôi.
Bữa cơm này thật sự khó ăn, thật sự nửa câu không hợp. Hai chú cháu ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn bày các loại thức ăn phong phú, ngon mắt nhưng Diệp Hoan lại không muốn đụng đến, chắc hẳn cảm giác của Thẩm Đốc Nghĩa đang ngồi ở đối diện cũng là không sai biệt lắm. Diệp Hoan phát hiện từ đầu tới cuối ông ta cũng không nâng đũa, hắn thấy ngứa mắt đối tượng ngồi ở trên bàn ăn cơm với mình, trong lòng Diệp Hoan cảm thấy bức bối.
"Diệp Hoan, cậu đã đã trở về Thẩm gia, không bằng tìm thời gian đổi lại họ Thẩm đi." Chú ba nhàn nhạt nói.
Diệp Hoan nhíu mày: "Tại sao phải đổi họ?"
Thẩm Đốc Nghĩa ngẩn ngơ, có chút bất ngờ với câu trả lời của hắn.
"Tại sao không thay đổi? Cậu vốn nên mang họ Thẩm, không phải sao?."
Diệp Hoan mỉm cười nhưng trong mắt không hề hiện lên ý cười: "Trên đời này có chuyện gì là cần phải, chuyện gì là không cần phải? Cháu trở về Thẩm gia thì nhất định phải đổi họ Thẩm sao?"
Mắt Thẩm Đốc Nghĩa bắn ra một đạo hàn quang sắc bén, hàn quang như kiếm, trực thấu lòng người.
Diệp Hoan ngẩng đầu, ánh mắt không chút yếu thế nhìn thẳng Thẩm Đốc Nghĩa.
Khi chưa đặt lòng tin vào Thẩm gia thì Diệp Hoan sẽ không đổi họ. Hắn vẫn kiên trì giữ ý niệm này, tuy rằng họ Diệp không có xuất xứ nào, cũng không mang ý nghĩa gì nhưng nó đã đi theo hắn hai mươi năm. Diệp Hoan gìn giữ nó tựa như một loại chấp niệm. Nếu hắn đổi họ thì Diệp Hoan cũng không còn là Diệp Hoan nữa rồi.
Hai chú cháu cứ thế nhìn nhau trừng trừng, dường như còn ngửi thấy được mùi khét trong không khí, nghe thấy được âm thanh tóe lửa.
Rất lâu sau, Thẩm Đốc Nghĩa thở phào một hơi, chậm rãi nói: "Diệp Hoan, cậu và cha cậu thật sự không giống nhau."
Diệp Hoan cười nói: "Đúng vậy, cháu cũng mừng vì mình không giống ông ấy!"
"Anh trai ta rất khác cậu. Khi bằng tuổi cậu, anh ấy đã có phong thái của người chủ gia đình, khí thế trầm ổn kiên nghị, dũng cảm quả quyết, thận trọng như núi, bao dung như nước, không giống cậu nghĩ gì nói nấy, quả thật rất khác biệt."
Nụ cười Diệp Hoan vẫn nhạt nhẽo treo trên miệng: "Bao dung chưa hẳn đã là tính cách tốt, ông ấy nhân từ nên người nhằm vào ông ấy càng nhiều, thủ đoạn càng ngày càng độc ác hơn. Con trai của ông ấy một mình lăn lộn ở bên ngoài, người khác cũng không buông tha lại nhiều lần phái người ám sát, nhân từ như vậy đã biến thành dung túng. Nếu đã như thế thì thà rằng làm người hà khắc một chút, chú ba cảm thấy thế nào?"
Thẩm Đốc Nghĩa nhướng lông mày: "Chuyện cậu bị ám sát ở Ninh Hải ta đã nghe qua nhưng trong lời nói của cậu có ý như là nói ta đã sai người làm việc này?"
Diệp Hoan cười nói: "Cháu không nói như vậy, chú ba cả nghĩ quá rồi. Cháu trai ở bên ngoài nhiều năm chịu khổ cũng không muốn nhắc lại nhưng trong lòng vẫn còn kinh hãi lắm. Chú ba nói vậy thật oan uổng, cháu chỉ muốn kể khổ một chút cũng không được sao?"
Thẩm Đốc Nghĩa sâu sắc nhìn kỹ Diệp Hoan, rất lâu, cười nhạt, như có thâm ý nói: "Chỉ cần trong lòng luôn giữ ý nghĩ không màng danh lợi thì cậu sẽ khổ tận cam lai."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, thế nhưng trong lời nói là đao qua kiếm lại, lời nói sắc bén vô cùng, dường như là hai lão hòa thượng ngồi thiền nhưng lại âm thầm đấu đá nhau. Chỉ có Hầu Tử cùng Trương Tam vùi đầu ăn uống, căn bản không để ý tới tới hai chú cháu đang đối chiến quyết liệt.
Ngồi đối diện, Thẩm Đốc Nghĩa cùng Diệp Hoan rất ăn ý tạm thời tránh đi đề tài nhạy cảm.
Có một số việc chưa đến thời điểm nói toạc ra thì nên đặt ở trong miệng mà suy ngẫm, vì vậy một tầng giấy mỏng này không ai muốn xé rách.
"Chú ba cố ý mời cháu ăn cơm, có thể cùng đứa cháu này uống vài chén không?" Diệp Hoan bỗng nhiên cười rất xán lạn.
Thẩm Đốc Nghĩa nhìn kỹ Diệp Hoan, mặt ông ta cũng giãn ra cười nói: "Tửu lượng của ta không kém, nếu như cậu bị ta chuốc say, anh ấy sẽ trách ta đó."
"Chú ba, chú nói quá rồi, tửu lượng của chú e rằng không hạ nổi cháu." Diệp Hoan không sợ cười nói.
Hầu Tử cùng Trương Tam ăn uống thả cửa, đến lúc này động tác nhất thời dừng lại, có chút giật mình liếc nhìn Diệp Hoan.
Người khác không biết được nội tình bên trong của Diệp Hoan, nhưng bọn họ hiểu rất rõ, tửu lượng của anh Hoan mà cũng dám khiêu chiến người chú ba kia sao? Đầu óc có vấn đề rồi sao? Thẩm Đốc Nghĩa trầm mặc một chút, tiếp theo cười ha ha: "Được, hiếm khi cùng cháu trai ăn bữa cơm, chúng ta uống không say không về."
Diệp Hoan cười đứng dậy, ra ngoài dặn dò người phục vụ mang rượu vào.
Rất nhanh, phục vụ cầm bình rượu đi vào, nghiêm chỉnh đem bình Mao Đài rót vào trong ly cho Thẩm Đốc Nghĩa và Diệp Hoan.
Thế là hai người bắt đầu uống, mấy chén vào bụng, bầu không khí ngưng đọng nặng nề lúc trước cũng không còn nữa, bình rượu trên bàn dần dần cạn xuống.
Liên tục nâng ly cạn chén, không biết làm sao hôm nay Diệp Hoan đại phát thần uy, một chén tiếp một chén, hắn uống thẳng đến khi hai mắt Thẩm Đốc Nghĩa mờ mịt. Hai bình Mao Đài vào bụng, Thẩm Đốc Nghĩa mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào thì ông ta lại không nói lên được. Thẩm Đốc Nghĩa nhìn Diệp Hoan, tiểu tử này cũng uống không ít nhưng mặt không đỏ một chút nào, hắn vẫn cứ bày ra bộ mặt tươi cười, nửa điểm say cũng chẳng thấy.
Hầu Tử, Trương Tam trợn mắt ngoác mồm, cho tới hôm nay bọn họ mới phát hiện thì ra tửu lượng của anh Hoan lại cao đến vậy, trước đây lại giả mù sa mưa, bây giờ chịu lộ chân tướng rồi.
Uống đến bình thứ ba, thân thể Thẩm Đốc Nghĩa bắt đầu nghiêng ngả, hai mắt tan rã vô thần, ông ta thấy Diệp Hoan vẫn cứ tỉnh táo như thường, Thẩm Đốc Nghĩa không khỏi ngầm cười khổ. Cuộc khảo nghiệm bằng cồn này ông ta thua ở trên tay hậu bối rồi, xem như hôm nay thuyền lật trong mương.
"Chú ba, chén rượu này cháu trai mời chú, chúc chú một bước lên mây, mọi sự thành công." Diệp Hoan đứng lên cạn ly với Thẩm Đốc Nghĩa, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Đốc Nghĩa ngơ ngác nhìn ly rượu tràn đầy trước mặt mình, dùng sức lắc đầu rồi cắn răng uống sạch.
Người phục lại rót đầy rượu, Diệp Hoan lần nữa đứng lên, giơ chén rượu nói: "Chú ba, cháu trai trước đây có chỗ đắc tội ngài, xem như ly rượu này là để..."
Trên mặt Thẩm Đốc Nghĩa mang theo mấy phần sợ hãi, vội vàng khoát tay nói: "Thôi thôi, ngày hôm nay xem như ta chỉ uống đến đây..."
Nói còn chưa dứt lời, Diệp Hoan lộ ra dáng dấp ủy khuất, nói: "Xem ra chú ba không chịu tha thứ cho đứa chau trai này rồi, nếu như chú vẫn không chịu tha thứ thì đừng đụng đến ly rượu đó, dù sao ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cháu."
Nói xong Diệp Hoan lại cạn một chén.
Thẩm Đốc Nghĩa: "... ..."
Lời đã nói đến nước này, làm sao bây giờ?
Uống đi!
Diệp Hoan oai phong lẫm liệt, Thẩm Đốc Nghĩa ngã trái ngã phải, không biết qua bao lâu, Thẩm Đốc Nghĩa rốt cục bị Diệp Hoan làm cho nằm thẳng cẳng trên đất
Chẳng được bao lâu sau thư ký riêng đi vào phòng dìu Thẩm Đốc Nghĩa đang say mềm rời đi, nửa vịn nửa ôm kéo ông ta ra ngoài. Trước khi đi, Thẩm Đốc Nghĩa lẩm bẩm không ngớt: "Ta thực sự là nhìn không thấu được cậu, nhìn không thấu được cậu rồi..."
Cho tới tận lúc này, Hầu Tử và Trương Tam mới lấy lại tinh thần, hai người dùng ánh mắt y hệt như nhìn quái vật để nhìn Diệp Hoan, dường như bọn họ không quen biết hắn.
"Anh Hoan. . . Ẩn giấu đủ sâu đó, không nghĩ tới tửu lượng của anh lại ngàn chén không say, mẹ nó! Lại giả bộ trước mặt các anh em nhiều năm như vậy, thật quá đáng mà?" Trương Tam bất mãn hùng hùng hổ hổ.
Diệp Hoan ha ha cười nói: "Lúc trước tao đã từng uống trước mặt hai đứa mày. Hai đứa không tin, ngược lại còn trách anh mày sao"
Hầu Tử thông minh hơn Trương Tam, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa: "Anh Hoan, rượu này... chẳng lẽ có gì ư?"
Diệp Hoan gật đầu: "Vẫn là Hầu Tử thông minh, ở trong bình rượu đúng là có vấn đề!"
"Bình rượu làm sao vậy?" Hai người cùng kêu lên.
Diệp Hoan xấu xa nở nụ cười, nói: "Phàm là mấy nhà hàng cao cấp thế này đều sẽ thiết kế một cái cơ quan để giúp cho khách.Phía trong tay cầm của nó có một cái nút, khi ấn vào thì rượu sẽ được rót ra, không ấn vào thì chính là nước sôi..."
Hầu Tử cùng Trương Tam bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chú ba cứ như vậy bị anh hạ gục sao?"
Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ nói: "Tao cũng không dễ dàng gì, uống ba lít nước sôi để nguội, hiện tại cái bụng cũng no đến mức khó chịu rồi đây."
Hầu Tử mắng: "Anh quá thâm hiểm rồi, chú ba kia có loại cháu trai như anh thực sự là gia môn bất hạnh. . .Nhưng làm sao anh biết trong bình rượu có loại cơ quan này?"
"Vừa rồi ăn được một nửa tao liền đi vệ sinh, trên hành lang đụng phải người phục vụ, tao hàn huyên với cô ấy vài câu. Tao nói muốn uống rượu lại không muốn uống say, hỏi cô ấy có biện pháp nào không, thế là cô ấy nói cho tao biết. Tao đưa cho cô ấy một chút tiền boa rồi nhờ đem rượu vào phòng riêng này”
Hầu Tử hiểu ra, cười nói: "Chú ba của anh quyền cao chức trọng, chắc hẳn không rõ ở nhà hàng lại có thứ này, lão già kia thật là oan, bị người ta hãm hại.."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Ngày thứ hai, Triệu Dương lại đánh tiếng muốn hẹn Diệp Hoan ra ngoài đi xem tận mắt tòa nhà ba tầng cách tỉnh Vương Phủ không xa mà Diệp Hoan muốn thuê
Diệp Hoan không hiểu mấy chuyện kinh doanh này nên báo cho Liễu Mi, để Liễu Mi đích thân đi khảo sát.
Mấy tiếng sau, Liễu Mi gọi điện thoại lại, ngữ khí rất hưng phấn, gần như thét lên
"Diệp Hoan! tôi muốn, tôi muốn!"
Diệp Hoan ngẩn người, tiếp theo xấu hổ mà nói: "Đồ lưu manh . . . Không cho!"
"Phi! Khốn nạn, nghĩ đi đâu rồi hả, tôi muốn tòa nhà ba tầng kia! Bất luận vị trí hay diện tích đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng thích hợp để xây dựng câu lạc bộ tư nhân. Diệp Hoan, chúng ta chọn nó đi."
Diệp Hoan thở dài, tòa nhà đó càng hoàn mỹ hơn thì dụ hoặc lại càng lớn. Triệu Dương có ý gì, Diệp Hoan hiểu rõ ràng. Nếu như chọn tòa nhà này thì tương lai sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức. Diệp Hoan đăt, đối với hắn dụ mão hoặc lại càng lớn.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Diệp Hoan đắng chát nói "Liễu Mi, chúng ta... Nếu không chúng ta đi xem chỗ khác đi?"
Liễu Mi bất mãn nói: "Đây đã là nơi hoàn mỹ nhất, anh cho rằng thời đại này ở tại Bắc Kinh tìm được một tầng lầu bán hoặc cho thuê rất dễ dàng sao? Mấy ngày nay chân của lão nương đều rã rời cả rồi, tìm tới mấy nơi nhưng không hài lòng, trong mấy cái thì cái ngày hôm nay tôi thấy hài lòng nhất.
"Nhà thì tốt. . .nhưng chủ nhà trọ nhân phẩm không tốt" . . ." Diệp Hoan nghĩ nát óc kiếm cớ.
"Anh nói Triệu Dương kia á? Hôm qua chị đây đi xem nhà với hắn. Hắn ta vô cùng ân cần, tận tình thì sao nhân phẩm lại không tốt? Dù nhân phẩm hắn ta xấu thì cũng tốt hơn anh."
Diệp Hoan mở mắt bắt đầu vừa biên vừa diễn: "Có một lần tôi cùng hắn ta đi bơi ở hồ bơi, tên đó lại lén lút tiểu tiện ở trong nước, miệng còn lẩm nhẩm 'Ta đứng trước sông Trường Giang, các người đứng ở cuối sông Trường Giang, ta đi tiểu một lần, các người uống một ngụm', cô nói xem nhân phẩm như vậy có phải là đồ bại hoại không?”
Liễu Mi ngây cả người, tiếp theo cười mắng: "Anh, cái tên này vừa diễn vừa nói dối hay thật đấy. Tôi không cần biết nhân phẩm hắn thế nào, ngược lại tôi muốn tòa nhà kia, anh nhanh chóng nghĩ biện pháp đi. Nó đã vào tay tôi thì không thể lọt lưới ra ngoài được.
Diệp Hoan sầu mi khổ não nói: "Để tôi nghĩ biện pháp đã, aizz..."
Liễu Mi cao hứng nói: "Quá tốt rồi! Vậy là tôi yên tâm rồi, giảm được một ít mệt mỏi" . . . Ông chủ Diệp muốn tôi cảm tạ thế nào mới xứng đây?"
"Tôi đang nghèo kiết xác, hay là cô cho tôi mấy vạn chống đói đi." Diệp Hoan không chút nghỉ ngợi liền nói.
Liễu Mi không tin Diệp Hoan lại thảm đến vậy, cô hì hì nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: "Nếu không thì tôi gả cho anh nhé!."
Nghe xong lời này, Diệp Hoan trầm mặc một hồi, sâu xa nói: "Cô làm sao có thể lấy oán báo ơn như vậy chứ?"
Liễu Mi sững sờ, giận tím mặt: "Tên họ Diệp kia, đừng để cho tôi thấy anh lần nữa, không tôi sẽ giẫm nát trứng anh, hừ!"
Diệp Hoan còn đang suy nghĩ biện làm thế nào để vừa có được tòa nhà kia vừa không gây phiền phức cho Thẩm gia. Đề tài liên quan đến Diệp Hoan và con cháu quan lại càng ngày càng được nói nhiều, sức đồn đại cũng càng ngày càng rộng, tuy rằng Diệp Hoan một mực không xuất hiện, chưa từng ra mặt trong các cuộc gặp mặt nhưng hắn không xuất hiện càng làm người khác có hứng thú.
Cháu đích tôn của Thẩm gia danh gia vọng tộc lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, gần đây mới trở về nhận tổ quy tông, vì thế ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hắn. Một thanh niên sống ngoài đường phố suốt hai mươi năm, sống ở tầng đáy xã hội đột ngột trở thành vị thiếu gia tôn quý. Những câu chuyện tam sao thất bản càng làm cho thân thế Diệp Hoan trở nên thần bí.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Đốc Lễ gọi điện thoại cho Diệp Hoan bảo hắn đi theo ông tới tham gia một bữa tiệc mừng thọ của vị trưởng bối có địa vị ở Bắc Kinh.
Có thể khiến Thẩm Đốc Lễ đích thân đến tham gia tiệc mừng thọ, lai lịch quả nhiên không nhỏ.
Sự thực danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh này không chỉ có mình Thẩm gia. Tần gia tuy hơi yếu thế hơn Thẩm gia nhưng cũng được xem là một gia tộc lớn. Lão thái gia của Tần gia -Tần Sở Lĩnh năm nay đã chín mươi tuổi. Sau thời kỳ khai quốc, ông từng là thường ủy trung ương, ủy viên cục chính trị, cũng coi là nhân vật hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh này. Tần gia giống như Thẩm gia, con cháu Tần gia cũng có tiếng từ kinh doanh đến chính trị, ở Bắc Kinh không ai dám khinh thường, danh tiếng vang xa.
Thẩm gia cùng Tần gia có giao tình nhiều năm, Tần lão gia làm đại thọ, Thẩm Đốc Lễ thân là gia chủ Thẩm gia, lại là vãn bối của Tần lão gia, nhất định phải tham gia nhưng ông ấy lại gọi Diệp Hoan đi cùng, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Danh không chính tất ngôn không thuận, Thẩm Đốc Lễ muốn nhờ vào bữa tiệc này để công khai giới thiệu Diệp Hoan.
Buổi tối, chiếc xe Audi đặt chế chống đạn được bảo vệ hộ tống chậm rãi lái vào Tần gia,.
Lối kiến trúc của Tần gia được xây theo lối kiến trúc cổ cũng khá giống Thẩm gia, kiểu cách sân nhà trạch viện, diện tích mấy chục mẫu. Chỗ ở phía trước là một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng, nền lót đá xanh, trước cửa trồng mấy chục cây mai vàng. Thời tiết ngày đông, mai vàng đón gió lạnh tỏa ra màu tím vô cùng rạng rỡ.
Lúc này khách khứa đã tới đông đủ, khoảng sân phía trước đỗ đầy các loại xe đắt tiền, trong nhà tiếng người cười nói huyên náo.
Xe của Thẩm Đốc Lễ không thu hút như những chiếc xe khác nhưng khi xe của ông vừa dừng lại thì tiếng cười nói của khách khứa bỗng im lặng. Bọn họ bước ra cổng chính, cung kính nghênh đón Thẩm Đốc Lễ.
Trưởng tôn của Tần gia vội vã chạy ra cửa lớn, tự mình mở cửa xe cho Thẩm Đốc Lễ. Chờ Thẩm Đốc Lễ xuống xe, trưởng tôn Tần gia hơi cúi người chào hỏi: "Chú Thẩm đích thân đến đây thật là vinh hạnh cho Tần gia, cháu đã sai người báo với ông nội rồi."
Thẩm Đốc Lễ 'ừ' một tiếng, khẽ vỗ vai trưởng tôn Tần gia một cái, trách cứ: "Thẩm - Tần hai nhà chúng ta qua lại bao nhiêu năm rồi, xưa nay chưa từng có ai nói những lời như thế, sau này cháu cũng đừng nói mấy lời khách sáo này nữa"
Trưởng tôn Tần gia khiêm tốn cười cười, đưa mắt thoáng nhìn Diệp Hoan , cười nói: "Người bên cạnh chú Thẩm phải chăng là thiếu gia Diệp Hoan?
Tối nay Diệp Hoan mặc một thân lễ phục màu đen cao quý, tóc chải ra phía sau, toát ra dáng vẻ phong lưu tuấn lãng. Diệp Hoan nháy mắt, cười nói: "Anh có nghe đến tôi sao?"
"Cậu vừa đến Bắc Kinh nhưng mọi người đã bàn tán rất nhiều về cậu đó. Trong các buổi gặp mặt của Thẩm gia cậu đều không đến, đêm nay thái tử Thẩm gia xuất hiện thế này xem ra lễ mừng thọ của ông nội tôi sẽ có đề tài đáng giá để viết rồi, tôi nghĩ ngày mai tin tức này sẽ được truyền khắp Bắc Kinh."
Thẩm Đốc Lễ lắc đầu than thở: "Đám trẻ các con sống phải khiêm tốn, phải tránh gây thị phi, cái gì mà thái tử chứ, nói ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ đấy. Người này chính là trưởng tôn của Tần gia - Tần Dật, lớn hơn con năm tuổi, con nên gọi cậu ấy là anh. Tần Dật có tiền đồ hơn con nhiều, tuổi còn trẻ đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn, tài sản có đến mấy trăm triệu. Tất cả những thứ đó là do chính bản thân cậu ấy không ngừng cố gắng, chưa bao giờ phải nhờ vào thanh thế dòng họ."
Diệp Hoan hai mắt sáng ngời, cái tên này thật biết kiếm tiền, nhất định phải kết giao cùng gã mới được.
Thế là Diệp Hoan vội vàng móc trong túi ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu đưa cho Tần Dật, dùng một loại ngữ khí như là anh em thân thiết nói "Anh Tần, tôi thật là ngưỡng mộ anh! Gần đây có chỗ nào kiếm được tiền không? Anh có thể tiết lộ cho tiểu đệ biết một ít không?"
Tần Dật mắt choáng váng: “Hả... . . ."
Thẩm Đốc Lễ xạm mặt, thầm than một tiếng, lôi Diệp Hoan vào trong, thấp giọng trách mắng: "Câm miệng, theo ta vào chúc thọ."
Diệp Hoan lảo đảo đi vào trong, vẫn chưa từ bỏ ý định nên vẫn ngoái cổ hô với lại: "Anh Tần, chờ một lúc nữa hai anh em ta làm một cân sủi cảo, cùng uống mấy chén, không say không về. Thuận tiện thảo luận một chút về phương pháp kiếm tiền... Ai nha, cha lôi kéo con làm gì? . . ."
Thẩm Đốc Lễ mạnh mẽ kéo một cái, nghiến răng nói: "Đi mau! Không thấy mất mặt à?"
Hai bóng người đi như chạy, loáng một cái liền không thấy đâu nữa.
Tần Dật xoa xoa mồ hôi trán, lộ ra nụ cười khổ.
Thái tử Thẩm gia trong truyền thuyết này có vẻ rất đặc biệt
Không chờ hắn hoàn hồn, Diệp Hoan không biết sao lại lén lút trốn ra từ trong cửa, thân thiết ôm lấy vai Tần Dật, nịnh nọt cười nói: "Tần ca, hoa thơm mỗi người hưởng một tí, trăm hoa đua nở mới là xuân mà", . . . Anh còn chưa đưa em danh thiếp đấy”
Hai tên cảnh vệ Thẩm gia tựa hồ nhận lệnh của Thẩm Đốc Lễ, một trái một phải khênh Diệp Hoan tiến vào cửa lớn Tần gia.
Mỗi người đều sẽ yêu thích một người cậu hay một người chú hoặc ghét một cô, một dì nào đó.
Quan hệ giữa người và người vốn dĩ là thứ quan hệ phức tạp, nếu bản thân thấy ưng ý người nào đó thì sẽ tạo nên quan hệ gắn kết hơn
Chí ít đối với Diệp Hoan mà nói, hắn không thích người gọi là chú ba đang đứng ở trước mặt này lắm. Hắn luôn cảm thấy chú ba nhìn hắn với ánh mắt âm độc và lạnh lẽo, đặc biệt là thời điểm mắt ông ta hơi nheo lại. Trong đôi mắt đó phóng xạ ra thứ ánh sáng tựa như một con rắn độc tập trung vào con mồi vậy, làm người ta không khỏi rét run. Loại ánh mắt này khiến Diệp Hoan cảm thấy rất không thoải mái, có lúc kích động thật muốn ném cái gạt tàn thuốc vào giữa mặt ông ta.
Đồng thời hắn cũng mơ hồ hiểu được vì sao cha hắn không hợp với người anh em này. Thẩm Đốc Lễ cho người ta cảm giác ôn hòa như nước, điềm tĩnh trầm ổn, mà Thẩm Đốc Nghĩa lại như một kẻ đến từ hỏa ngục, nhưng ngọn lửa địa ngục của ông ta không nóng rực mà lại lạnh lẽo thấu xương.
Nước và lửa sao có thẻ dung hòa? Cho nên anh em xa cách, trở mặt cũng phải thôi.
Bữa cơm này thật sự khó ăn, thật sự nửa câu không hợp. Hai chú cháu ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn bày các loại thức ăn phong phú, ngon mắt nhưng Diệp Hoan lại không muốn đụng đến, chắc hẳn cảm giác của Thẩm Đốc Nghĩa đang ngồi ở đối diện cũng là không sai biệt lắm. Diệp Hoan phát hiện từ đầu tới cuối ông ta cũng không nâng đũa, hắn thấy ngứa mắt đối tượng ngồi ở trên bàn ăn cơm với mình, trong lòng Diệp Hoan cảm thấy bức bối.
"Diệp Hoan, cậu đã đã trở về Thẩm gia, không bằng tìm thời gian đổi lại họ Thẩm đi." Chú ba nhàn nhạt nói.
Diệp Hoan nhíu mày: "Tại sao phải đổi họ?"
Thẩm Đốc Nghĩa ngẩn ngơ, có chút bất ngờ với câu trả lời của hắn.
"Tại sao không thay đổi? Cậu vốn nên mang họ Thẩm, không phải sao?."
Diệp Hoan mỉm cười nhưng trong mắt không hề hiện lên ý cười: "Trên đời này có chuyện gì là cần phải, chuyện gì là không cần phải? Cháu trở về Thẩm gia thì nhất định phải đổi họ Thẩm sao?"
Mắt Thẩm Đốc Nghĩa bắn ra một đạo hàn quang sắc bén, hàn quang như kiếm, trực thấu lòng người.
Diệp Hoan ngẩng đầu, ánh mắt không chút yếu thế nhìn thẳng Thẩm Đốc Nghĩa.
Khi chưa đặt lòng tin vào Thẩm gia thì Diệp Hoan sẽ không đổi họ. Hắn vẫn kiên trì giữ ý niệm này, tuy rằng họ Diệp không có xuất xứ nào, cũng không mang ý nghĩa gì nhưng nó đã đi theo hắn hai mươi năm. Diệp Hoan gìn giữ nó tựa như một loại chấp niệm. Nếu hắn đổi họ thì Diệp Hoan cũng không còn là Diệp Hoan nữa rồi.
Hai chú cháu cứ thế nhìn nhau trừng trừng, dường như còn ngửi thấy được mùi khét trong không khí, nghe thấy được âm thanh tóe lửa.
Rất lâu sau, Thẩm Đốc Nghĩa thở phào một hơi, chậm rãi nói: "Diệp Hoan, cậu và cha cậu thật sự không giống nhau."
Diệp Hoan cười nói: "Đúng vậy, cháu cũng mừng vì mình không giống ông ấy!"
"Anh trai ta rất khác cậu. Khi bằng tuổi cậu, anh ấy đã có phong thái của người chủ gia đình, khí thế trầm ổn kiên nghị, dũng cảm quả quyết, thận trọng như núi, bao dung như nước, không giống cậu nghĩ gì nói nấy, quả thật rất khác biệt."
Nụ cười Diệp Hoan vẫn nhạt nhẽo treo trên miệng: "Bao dung chưa hẳn đã là tính cách tốt, ông ấy nhân từ nên người nhằm vào ông ấy càng nhiều, thủ đoạn càng ngày càng độc ác hơn. Con trai của ông ấy một mình lăn lộn ở bên ngoài, người khác cũng không buông tha lại nhiều lần phái người ám sát, nhân từ như vậy đã biến thành dung túng. Nếu đã như thế thì thà rằng làm người hà khắc một chút, chú ba cảm thấy thế nào?"
Thẩm Đốc Nghĩa nhướng lông mày: "Chuyện cậu bị ám sát ở Ninh Hải ta đã nghe qua nhưng trong lời nói của cậu có ý như là nói ta đã sai người làm việc này?"
Diệp Hoan cười nói: "Cháu không nói như vậy, chú ba cả nghĩ quá rồi. Cháu trai ở bên ngoài nhiều năm chịu khổ cũng không muốn nhắc lại nhưng trong lòng vẫn còn kinh hãi lắm. Chú ba nói vậy thật oan uổng, cháu chỉ muốn kể khổ một chút cũng không được sao?"
Thẩm Đốc Nghĩa sâu sắc nhìn kỹ Diệp Hoan, rất lâu, cười nhạt, như có thâm ý nói: "Chỉ cần trong lòng luôn giữ ý nghĩ không màng danh lợi thì cậu sẽ khổ tận cam lai."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, thế nhưng trong lời nói là đao qua kiếm lại, lời nói sắc bén vô cùng, dường như là hai lão hòa thượng ngồi thiền nhưng lại âm thầm đấu đá nhau. Chỉ có Hầu Tử cùng Trương Tam vùi đầu ăn uống, căn bản không để ý tới tới hai chú cháu đang đối chiến quyết liệt.
Ngồi đối diện, Thẩm Đốc Nghĩa cùng Diệp Hoan rất ăn ý tạm thời tránh đi đề tài nhạy cảm.
Có một số việc chưa đến thời điểm nói toạc ra thì nên đặt ở trong miệng mà suy ngẫm, vì vậy một tầng giấy mỏng này không ai muốn xé rách.
"Chú ba cố ý mời cháu ăn cơm, có thể cùng đứa cháu này uống vài chén không?" Diệp Hoan bỗng nhiên cười rất xán lạn.
Thẩm Đốc Nghĩa nhìn kỹ Diệp Hoan, mặt ông ta cũng giãn ra cười nói: "Tửu lượng của ta không kém, nếu như cậu bị ta chuốc say, anh ấy sẽ trách ta đó."
"Chú ba, chú nói quá rồi, tửu lượng của chú e rằng không hạ nổi cháu." Diệp Hoan không sợ cười nói.
Hầu Tử cùng Trương Tam ăn uống thả cửa, đến lúc này động tác nhất thời dừng lại, có chút giật mình liếc nhìn Diệp Hoan.
Người khác không biết được nội tình bên trong của Diệp Hoan, nhưng bọn họ hiểu rất rõ, tửu lượng của anh Hoan mà cũng dám khiêu chiến người chú ba kia sao? Đầu óc có vấn đề rồi sao? Thẩm Đốc Nghĩa trầm mặc một chút, tiếp theo cười ha ha: "Được, hiếm khi cùng cháu trai ăn bữa cơm, chúng ta uống không say không về."
Diệp Hoan cười đứng dậy, ra ngoài dặn dò người phục vụ mang rượu vào.
Rất nhanh, phục vụ cầm bình rượu đi vào, nghiêm chỉnh đem bình Mao Đài rót vào trong ly cho Thẩm Đốc Nghĩa và Diệp Hoan.
Thế là hai người bắt đầu uống, mấy chén vào bụng, bầu không khí ngưng đọng nặng nề lúc trước cũng không còn nữa, bình rượu trên bàn dần dần cạn xuống.
Liên tục nâng ly cạn chén, không biết làm sao hôm nay Diệp Hoan đại phát thần uy, một chén tiếp một chén, hắn uống thẳng đến khi hai mắt Thẩm Đốc Nghĩa mờ mịt. Hai bình Mao Đài vào bụng, Thẩm Đốc Nghĩa mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào thì ông ta lại không nói lên được. Thẩm Đốc Nghĩa nhìn Diệp Hoan, tiểu tử này cũng uống không ít nhưng mặt không đỏ một chút nào, hắn vẫn cứ bày ra bộ mặt tươi cười, nửa điểm say cũng chẳng thấy.
Hầu Tử, Trương Tam trợn mắt ngoác mồm, cho tới hôm nay bọn họ mới phát hiện thì ra tửu lượng của anh Hoan lại cao đến vậy, trước đây lại giả mù sa mưa, bây giờ chịu lộ chân tướng rồi.
Uống đến bình thứ ba, thân thể Thẩm Đốc Nghĩa bắt đầu nghiêng ngả, hai mắt tan rã vô thần, ông ta thấy Diệp Hoan vẫn cứ tỉnh táo như thường, Thẩm Đốc Nghĩa không khỏi ngầm cười khổ. Cuộc khảo nghiệm bằng cồn này ông ta thua ở trên tay hậu bối rồi, xem như hôm nay thuyền lật trong mương.
"Chú ba, chén rượu này cháu trai mời chú, chúc chú một bước lên mây, mọi sự thành công." Diệp Hoan đứng lên cạn ly với Thẩm Đốc Nghĩa, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Đốc Nghĩa ngơ ngác nhìn ly rượu tràn đầy trước mặt mình, dùng sức lắc đầu rồi cắn răng uống sạch.
Người phục lại rót đầy rượu, Diệp Hoan lần nữa đứng lên, giơ chén rượu nói: "Chú ba, cháu trai trước đây có chỗ đắc tội ngài, xem như ly rượu này là để..."
Trên mặt Thẩm Đốc Nghĩa mang theo mấy phần sợ hãi, vội vàng khoát tay nói: "Thôi thôi, ngày hôm nay xem như ta chỉ uống đến đây..."
Nói còn chưa dứt lời, Diệp Hoan lộ ra dáng dấp ủy khuất, nói: "Xem ra chú ba không chịu tha thứ cho đứa chau trai này rồi, nếu như chú vẫn không chịu tha thứ thì đừng đụng đến ly rượu đó, dù sao ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cháu."
Nói xong Diệp Hoan lại cạn một chén.
Thẩm Đốc Nghĩa: "... ..."
Lời đã nói đến nước này, làm sao bây giờ?
Uống đi!
Diệp Hoan oai phong lẫm liệt, Thẩm Đốc Nghĩa ngã trái ngã phải, không biết qua bao lâu, Thẩm Đốc Nghĩa rốt cục bị Diệp Hoan làm cho nằm thẳng cẳng trên đất
Chẳng được bao lâu sau thư ký riêng đi vào phòng dìu Thẩm Đốc Nghĩa đang say mềm rời đi, nửa vịn nửa ôm kéo ông ta ra ngoài. Trước khi đi, Thẩm Đốc Nghĩa lẩm bẩm không ngớt: "Ta thực sự là nhìn không thấu được cậu, nhìn không thấu được cậu rồi..."
Cho tới tận lúc này, Hầu Tử và Trương Tam mới lấy lại tinh thần, hai người dùng ánh mắt y hệt như nhìn quái vật để nhìn Diệp Hoan, dường như bọn họ không quen biết hắn.
"Anh Hoan. . . Ẩn giấu đủ sâu đó, không nghĩ tới tửu lượng của anh lại ngàn chén không say, mẹ nó! Lại giả bộ trước mặt các anh em nhiều năm như vậy, thật quá đáng mà?" Trương Tam bất mãn hùng hùng hổ hổ.
Diệp Hoan ha ha cười nói: "Lúc trước tao đã từng uống trước mặt hai đứa mày. Hai đứa không tin, ngược lại còn trách anh mày sao"
Hầu Tử thông minh hơn Trương Tam, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa: "Anh Hoan, rượu này... chẳng lẽ có gì ư?"
Diệp Hoan gật đầu: "Vẫn là Hầu Tử thông minh, ở trong bình rượu đúng là có vấn đề!"
"Bình rượu làm sao vậy?" Hai người cùng kêu lên.
Diệp Hoan xấu xa nở nụ cười, nói: "Phàm là mấy nhà hàng cao cấp thế này đều sẽ thiết kế một cái cơ quan để giúp cho khách.Phía trong tay cầm của nó có một cái nút, khi ấn vào thì rượu sẽ được rót ra, không ấn vào thì chính là nước sôi..."
Hầu Tử cùng Trương Tam bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chú ba cứ như vậy bị anh hạ gục sao?"
Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ nói: "Tao cũng không dễ dàng gì, uống ba lít nước sôi để nguội, hiện tại cái bụng cũng no đến mức khó chịu rồi đây."
Hầu Tử mắng: "Anh quá thâm hiểm rồi, chú ba kia có loại cháu trai như anh thực sự là gia môn bất hạnh. . .Nhưng làm sao anh biết trong bình rượu có loại cơ quan này?"
"Vừa rồi ăn được một nửa tao liền đi vệ sinh, trên hành lang đụng phải người phục vụ, tao hàn huyên với cô ấy vài câu. Tao nói muốn uống rượu lại không muốn uống say, hỏi cô ấy có biện pháp nào không, thế là cô ấy nói cho tao biết. Tao đưa cho cô ấy một chút tiền boa rồi nhờ đem rượu vào phòng riêng này”
Hầu Tử hiểu ra, cười nói: "Chú ba của anh quyền cao chức trọng, chắc hẳn không rõ ở nhà hàng lại có thứ này, lão già kia thật là oan, bị người ta hãm hại.."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Ngày thứ hai, Triệu Dương lại đánh tiếng muốn hẹn Diệp Hoan ra ngoài đi xem tận mắt tòa nhà ba tầng cách tỉnh Vương Phủ không xa mà Diệp Hoan muốn thuê
Diệp Hoan không hiểu mấy chuyện kinh doanh này nên báo cho Liễu Mi, để Liễu Mi đích thân đi khảo sát.
Mấy tiếng sau, Liễu Mi gọi điện thoại lại, ngữ khí rất hưng phấn, gần như thét lên
"Diệp Hoan! tôi muốn, tôi muốn!"
Diệp Hoan ngẩn người, tiếp theo xấu hổ mà nói: "Đồ lưu manh . . . Không cho!"
"Phi! Khốn nạn, nghĩ đi đâu rồi hả, tôi muốn tòa nhà ba tầng kia! Bất luận vị trí hay diện tích đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng thích hợp để xây dựng câu lạc bộ tư nhân. Diệp Hoan, chúng ta chọn nó đi."
Diệp Hoan thở dài, tòa nhà đó càng hoàn mỹ hơn thì dụ hoặc lại càng lớn. Triệu Dương có ý gì, Diệp Hoan hiểu rõ ràng. Nếu như chọn tòa nhà này thì tương lai sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức. Diệp Hoan đăt, đối với hắn dụ mão hoặc lại càng lớn.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Diệp Hoan đắng chát nói "Liễu Mi, chúng ta... Nếu không chúng ta đi xem chỗ khác đi?"
Liễu Mi bất mãn nói: "Đây đã là nơi hoàn mỹ nhất, anh cho rằng thời đại này ở tại Bắc Kinh tìm được một tầng lầu bán hoặc cho thuê rất dễ dàng sao? Mấy ngày nay chân của lão nương đều rã rời cả rồi, tìm tới mấy nơi nhưng không hài lòng, trong mấy cái thì cái ngày hôm nay tôi thấy hài lòng nhất.
"Nhà thì tốt. . .nhưng chủ nhà trọ nhân phẩm không tốt" . . ." Diệp Hoan nghĩ nát óc kiếm cớ.
"Anh nói Triệu Dương kia á? Hôm qua chị đây đi xem nhà với hắn. Hắn ta vô cùng ân cần, tận tình thì sao nhân phẩm lại không tốt? Dù nhân phẩm hắn ta xấu thì cũng tốt hơn anh."
Diệp Hoan mở mắt bắt đầu vừa biên vừa diễn: "Có một lần tôi cùng hắn ta đi bơi ở hồ bơi, tên đó lại lén lút tiểu tiện ở trong nước, miệng còn lẩm nhẩm 'Ta đứng trước sông Trường Giang, các người đứng ở cuối sông Trường Giang, ta đi tiểu một lần, các người uống một ngụm', cô nói xem nhân phẩm như vậy có phải là đồ bại hoại không?”
Liễu Mi ngây cả người, tiếp theo cười mắng: "Anh, cái tên này vừa diễn vừa nói dối hay thật đấy. Tôi không cần biết nhân phẩm hắn thế nào, ngược lại tôi muốn tòa nhà kia, anh nhanh chóng nghĩ biện pháp đi. Nó đã vào tay tôi thì không thể lọt lưới ra ngoài được.
Diệp Hoan sầu mi khổ não nói: "Để tôi nghĩ biện pháp đã, aizz..."
Liễu Mi cao hứng nói: "Quá tốt rồi! Vậy là tôi yên tâm rồi, giảm được một ít mệt mỏi" . . . Ông chủ Diệp muốn tôi cảm tạ thế nào mới xứng đây?"
"Tôi đang nghèo kiết xác, hay là cô cho tôi mấy vạn chống đói đi." Diệp Hoan không chút nghỉ ngợi liền nói.
Liễu Mi không tin Diệp Hoan lại thảm đến vậy, cô hì hì nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói: "Nếu không thì tôi gả cho anh nhé!."
Nghe xong lời này, Diệp Hoan trầm mặc một hồi, sâu xa nói: "Cô làm sao có thể lấy oán báo ơn như vậy chứ?"
Liễu Mi sững sờ, giận tím mặt: "Tên họ Diệp kia, đừng để cho tôi thấy anh lần nữa, không tôi sẽ giẫm nát trứng anh, hừ!"
Diệp Hoan còn đang suy nghĩ biện làm thế nào để vừa có được tòa nhà kia vừa không gây phiền phức cho Thẩm gia. Đề tài liên quan đến Diệp Hoan và con cháu quan lại càng ngày càng được nói nhiều, sức đồn đại cũng càng ngày càng rộng, tuy rằng Diệp Hoan một mực không xuất hiện, chưa từng ra mặt trong các cuộc gặp mặt nhưng hắn không xuất hiện càng làm người khác có hứng thú.
Cháu đích tôn của Thẩm gia danh gia vọng tộc lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, gần đây mới trở về nhận tổ quy tông, vì thế ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hắn. Một thanh niên sống ngoài đường phố suốt hai mươi năm, sống ở tầng đáy xã hội đột ngột trở thành vị thiếu gia tôn quý. Những câu chuyện tam sao thất bản càng làm cho thân thế Diệp Hoan trở nên thần bí.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Đốc Lễ gọi điện thoại cho Diệp Hoan bảo hắn đi theo ông tới tham gia một bữa tiệc mừng thọ của vị trưởng bối có địa vị ở Bắc Kinh.
Có thể khiến Thẩm Đốc Lễ đích thân đến tham gia tiệc mừng thọ, lai lịch quả nhiên không nhỏ.
Sự thực danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh này không chỉ có mình Thẩm gia. Tần gia tuy hơi yếu thế hơn Thẩm gia nhưng cũng được xem là một gia tộc lớn. Lão thái gia của Tần gia -Tần Sở Lĩnh năm nay đã chín mươi tuổi. Sau thời kỳ khai quốc, ông từng là thường ủy trung ương, ủy viên cục chính trị, cũng coi là nhân vật hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh này. Tần gia giống như Thẩm gia, con cháu Tần gia cũng có tiếng từ kinh doanh đến chính trị, ở Bắc Kinh không ai dám khinh thường, danh tiếng vang xa.
Thẩm gia cùng Tần gia có giao tình nhiều năm, Tần lão gia làm đại thọ, Thẩm Đốc Lễ thân là gia chủ Thẩm gia, lại là vãn bối của Tần lão gia, nhất định phải tham gia nhưng ông ấy lại gọi Diệp Hoan đi cùng, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Danh không chính tất ngôn không thuận, Thẩm Đốc Lễ muốn nhờ vào bữa tiệc này để công khai giới thiệu Diệp Hoan.
Buổi tối, chiếc xe Audi đặt chế chống đạn được bảo vệ hộ tống chậm rãi lái vào Tần gia,.
Lối kiến trúc của Tần gia được xây theo lối kiến trúc cổ cũng khá giống Thẩm gia, kiểu cách sân nhà trạch viện, diện tích mấy chục mẫu. Chỗ ở phía trước là một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng, nền lót đá xanh, trước cửa trồng mấy chục cây mai vàng. Thời tiết ngày đông, mai vàng đón gió lạnh tỏa ra màu tím vô cùng rạng rỡ.
Lúc này khách khứa đã tới đông đủ, khoảng sân phía trước đỗ đầy các loại xe đắt tiền, trong nhà tiếng người cười nói huyên náo.
Xe của Thẩm Đốc Lễ không thu hút như những chiếc xe khác nhưng khi xe của ông vừa dừng lại thì tiếng cười nói của khách khứa bỗng im lặng. Bọn họ bước ra cổng chính, cung kính nghênh đón Thẩm Đốc Lễ.
Trưởng tôn của Tần gia vội vã chạy ra cửa lớn, tự mình mở cửa xe cho Thẩm Đốc Lễ. Chờ Thẩm Đốc Lễ xuống xe, trưởng tôn Tần gia hơi cúi người chào hỏi: "Chú Thẩm đích thân đến đây thật là vinh hạnh cho Tần gia, cháu đã sai người báo với ông nội rồi."
Thẩm Đốc Lễ 'ừ' một tiếng, khẽ vỗ vai trưởng tôn Tần gia một cái, trách cứ: "Thẩm - Tần hai nhà chúng ta qua lại bao nhiêu năm rồi, xưa nay chưa từng có ai nói những lời như thế, sau này cháu cũng đừng nói mấy lời khách sáo này nữa"
Trưởng tôn Tần gia khiêm tốn cười cười, đưa mắt thoáng nhìn Diệp Hoan , cười nói: "Người bên cạnh chú Thẩm phải chăng là thiếu gia Diệp Hoan?
Tối nay Diệp Hoan mặc một thân lễ phục màu đen cao quý, tóc chải ra phía sau, toát ra dáng vẻ phong lưu tuấn lãng. Diệp Hoan nháy mắt, cười nói: "Anh có nghe đến tôi sao?"
"Cậu vừa đến Bắc Kinh nhưng mọi người đã bàn tán rất nhiều về cậu đó. Trong các buổi gặp mặt của Thẩm gia cậu đều không đến, đêm nay thái tử Thẩm gia xuất hiện thế này xem ra lễ mừng thọ của ông nội tôi sẽ có đề tài đáng giá để viết rồi, tôi nghĩ ngày mai tin tức này sẽ được truyền khắp Bắc Kinh."
Thẩm Đốc Lễ lắc đầu than thở: "Đám trẻ các con sống phải khiêm tốn, phải tránh gây thị phi, cái gì mà thái tử chứ, nói ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ đấy. Người này chính là trưởng tôn của Tần gia - Tần Dật, lớn hơn con năm tuổi, con nên gọi cậu ấy là anh. Tần Dật có tiền đồ hơn con nhiều, tuổi còn trẻ đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn, tài sản có đến mấy trăm triệu. Tất cả những thứ đó là do chính bản thân cậu ấy không ngừng cố gắng, chưa bao giờ phải nhờ vào thanh thế dòng họ."
Diệp Hoan hai mắt sáng ngời, cái tên này thật biết kiếm tiền, nhất định phải kết giao cùng gã mới được.
Thế là Diệp Hoan vội vàng móc trong túi ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu đưa cho Tần Dật, dùng một loại ngữ khí như là anh em thân thiết nói "Anh Tần, tôi thật là ngưỡng mộ anh! Gần đây có chỗ nào kiếm được tiền không? Anh có thể tiết lộ cho tiểu đệ biết một ít không?"
Tần Dật mắt choáng váng: “Hả... . . ."
Thẩm Đốc Lễ xạm mặt, thầm than một tiếng, lôi Diệp Hoan vào trong, thấp giọng trách mắng: "Câm miệng, theo ta vào chúc thọ."
Diệp Hoan lảo đảo đi vào trong, vẫn chưa từ bỏ ý định nên vẫn ngoái cổ hô với lại: "Anh Tần, chờ một lúc nữa hai anh em ta làm một cân sủi cảo, cùng uống mấy chén, không say không về. Thuận tiện thảo luận một chút về phương pháp kiếm tiền... Ai nha, cha lôi kéo con làm gì? . . ."
Thẩm Đốc Lễ mạnh mẽ kéo một cái, nghiến răng nói: "Đi mau! Không thấy mất mặt à?"
Hai bóng người đi như chạy, loáng một cái liền không thấy đâu nữa.
Tần Dật xoa xoa mồ hôi trán, lộ ra nụ cười khổ.
Thái tử Thẩm gia trong truyền thuyết này có vẻ rất đặc biệt
Không chờ hắn hoàn hồn, Diệp Hoan không biết sao lại lén lút trốn ra từ trong cửa, thân thiết ôm lấy vai Tần Dật, nịnh nọt cười nói: "Tần ca, hoa thơm mỗi người hưởng một tí, trăm hoa đua nở mới là xuân mà", . . . Anh còn chưa đưa em danh thiếp đấy”
Hai tên cảnh vệ Thẩm gia tựa hồ nhận lệnh của Thẩm Đốc Lễ, một trái một phải khênh Diệp Hoan tiến vào cửa lớn Tần gia.
Danh sách chương