“Ưm…”
Bạch Cẩm Vy choáng váng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng thân mình đau nhức dữ dội lại không cho phép. Không những đau nhức, cả người cô đều nhớp nháp vô cùng khó chịu, nhất là chỗ riêng tư kia.
Trong lòng Bạch Cẩm Vy bỗng nhiên có linh cảm không lành. Cô vô thức nhìn xuống sàn nhà, phát hiện bên dưới là một đống quần áo hỗn độn, mà trên người cô lúc này lại không có một mảnh vải che thân. Ánh mắt vừa chạm phải những dấu hôn xanh tím trên thân thể, Bạch Cẩm Vy liền hoàn toàn suy sụp. Rốt cục, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô lại ở đây? Đúng rồi, cô nhớ rõ ràng là sau khi nhận được điện thoại từ Tạ Mân, cô liền đến gặp bà ta. Tuy nhiên, hai người nói chuyện chưa bao lâu, cô liền cảm thấy đầu óc mụ mẫn, cuối cùng thì ngất xỉu. Vậy, là ai, là ai đưa cô đến đây, còn hãm hại cô bị cường bạo thế này? Chẳng lẽ là… Không, không thể nào, bà ấy sao có thể làm như vậy chứ? Nhất định là cô nghĩ lầm rồi, nghĩ lầm rồi.
“Két.”
Đang khi Bạch Cẩm Vy chìm trong nỗi dày vò cả về thể xác lẫn tâm thần thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Một đoàn ba người bước vào, dẫn đầu là một phụ nữ mang giày cao gót màu nâu sang trọng, theo sau là hai gã đàn ông tướng mạo hung ác quần áo không chỉnh tề.
“Tỉnh rồi hả, con gái yêu~”
Bạch Cẩm Vy vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, trái tim vốn đã xuất hiện vết nứt lập tức vỡ vụn. Người đứng trước mặt cô lúc này không ai khác chính là Tạ Mân, mẹ kế của cô, người mà cô luôn coi như mẹ ruột, vô cùng yêu thương và kính trọng.
“Sao vậy, con rất bất ngờ sao?”
Tạ Mân hơi cúi đầu nhìn xuống Bạch Cẩm Vy, trên môi vẫn là nét cười dịu dàng như bao ngày, cử chỉ vẫn cao quý và thanh lệ như vậy, nhưng ánh mắt đã không còn chứa sự trìu mến sủng nịnh mà cô thấy từ nhỏ đến lớn, thay vào đó là sự cay nghiệt và chế giễu sâu sắc.
Bạch Cẩm Vy bỗng có cảm giác trời đất quay cuồng. Cô cứ nghĩ chỉ có mỗi mình Bạch Cẩm Du lừa dối cô thôi, hóa ra ngay cả Tạ Mân cũng đeo mặt nạ với cô, hơn nữa còn là một chiếc mặt nạ vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức suốt hai mươi lăm năm sống chung với bà ta cô vẫn không hề nhận ra. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cho rằng Tạ Mân rất yêu thương mình, bởi vì bà ta còn cưng chìu cô hơn cả Bạch Cẩm Du, cô muốn gì bà ta đều đáp ứng, cho dù đó là thứ Bạch Cẩm Du thích đi chăng nữa.
Tạ Mân thậm chí chưa bao giờ nặng lời với cô một câu, cô phạm lỗi gì bà ta đều không hề trách mắng, thay vào đó lại rất nghiêm khắc với Bạch Cẩm Du, nhiều lần còn dùng roi đánh cô ta, quả thật là một trời một vực so với cô. Cô lúc đó còn thấy thương cho Bạch Cẩm Du không được mẹ ruột yêu thương, vì thế mà càng đối tốt với cô ta hơn, cứ có đồ chơi mới đều nhường hết cho cô ta, không bao giờ tranh giành bất cứ một thứ gì. Vậy mà, bây giờ cô mới nhận ra mình đã ngu ngốc biết bao nhiêu. Người mà Tạ Mân yêu thương thật sự chỉ có con gái ruột Bạch Cẩm Du của bà ta, còn những gì bà ta biểu hiện qua bề ngoài chỉ là để diễn trò cho cô xem mà thôi. Tình cảm mẹ ghẻ con chồng gì đó, hóa ra đều là dối trá cả. Đáng lẽ, cô không nên ngây thơ tin rằng thứ xa xỉ đó có tồn tại mới đúng!
“Bà, sao bà có thể đối xử với tôi như vậy?”
Bạch Cẩm Vy run run hỏi, nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn ra, rơi lách tách xuống lớp chăn nệm bên dưới. Nếu không phải bà ta khóc lóc van xin qua điện thoại, cô đã không đến điểm hẹn gặp bà ta, cuối cùng lại bị rơi vào bẫy như thế này. Bạch Cẩm Vy tự mắng mình quá ngu xuẩn, làm gì có người mẹ nào lại không đứng về phía con ruột của mình cơ chứ, vậy mà cô lại tin vào những gì bà ta nói, tin rằng bà ta sẽ từ bỏ Bạch Cẩm Du mà bênh vực cho mình. Thật là, quá đần độn mà!!!
“Hừ, mày còn hỏi tại sao ư? Tất cả đều do mày chuốc lấy mà thôi. Nếu không phải do mày cứng đầu cứng cổ không chịu kí vào đơn ly hôn thì tao đã không phải làm đến bước này. Bạch Cẩm Vy, có trách thì hãy trách chính bản thân mày ấy.”
Cặp mắt phượng xinh đẹp của Tạ Mân lóe lên tia chán ghét. Bà đã chịu đựng tiện chủng này rất lâu rồi, lúc nào cũng phải mang bộ mặt dịu dàng yêu chìu khiến bà ta phát ớn. Nếu không phải do hai lão bất tử kia rất coi trọng ả tiện nhân Vân Yến Hoài đã mất đó, bà ta mới không điên mà đi tìm cách lấy lòng con nhỏ ngu ngốc này. Để có thể thuận lợi bước vào cửa nhà họ Bạch, bà ta không thể không nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ đã khác rồi, hai lão bất tử kia cuối cùng cũng đã qua đời, còn ai có thể che chở cho nó nữa đây. Lúc này mà còn không trả thù thì còn phải đợi đến khi nào!
Bạch Cẩm Vy khẽ nhếch môi nở một nụ cười đắng chát. Hóa ra đây mới chính là bộ mặt thật của Tạ Mân sao, tàn nhẫn âm độc, thủ đoạn vô biên như một con cáo già. Còn cô, vẫn luôn là con cừu non bị bà ta xoay vòng vòng.
“Nói đi, bà muốn làm gì?”
Bạch Cẩm Vy hít một hơi sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình. Không sao, đợi đến lúc rời khỏi đây, cô nhất định sẽ tính rõ nợ nần với tất cả bọn họ. Cô tin, ba sẽ giành lại công đạo cho cô. Dù sao, vì có sự đồng ý của cô, ông ấy mới cưới Tạ Mân. Cô không tin, một người đến tận bây giờ vẫn còn treo ảnh của mẹ trong phòng sẽ quay lưng với đứa con ruột này! Tạ Mân, Bạch Cẩm Du, các người cứ chờ đó mà xem, tôi sẽ cho các người phải cuốn gói khỏi nhà họ Bạch!
Tạ Mân giống như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Cẩm Vy, ánh mắt khẽ lóe lên một tia châm chọc nhưng rất nhanh biến mất. Bà ta mở giỏ xách lấy đơn ly hôn mà Bạch Cẩm Du đã đưa, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Bạch Cẩm Vy, nói:
“Ký vào đi. Đừng để tao phải nói nhiều, nếu không…vẫn có hai người đang đợi mày hầu hạ tiếp đấy.”
Hai gã đàn ông đứng bên cạnh bà ta nghe vậy liền bật cười dâm tà. Bọn chúng chỉ mong Bạch Cẩm Vy không chịu ký, vì chỉ có như vậy bọn chúng mới có thể tiếp tục nếm được tư vị mất hồn kia lần nữa. Da thịt non mềm nhẵn nhụi đó, không phải lúc nào cũng có cơ hội chạm vào đâu nha.
Bạch Cẩm Vy giống như đã hoàn toàn vô cảm, hai mắt dán chặt vào đơn ly hôn, không khỏi tự giễu mình ngây thơ. Hóa ra, cái gì đã đến thì nhất định phải đến, trốn tránh cũng chẳng có ích gì. Mặc dù không muốn buông tha cho Doãn Hạo và Bạch Cẩm Du như vậy, nhưng lúc này cô cũng không còn cách nào khác. Cho dù chết, cô cũng không muốn bị làm nhục lần nữa, nhất là trước mặt của Tạ Mân.
Bạch Cẩm Vy cắn môi, cuối cùng cũng cầm bút ký vào đơn ly hôn.
Bạch Cẩm Vy choáng váng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng thân mình đau nhức dữ dội lại không cho phép. Không những đau nhức, cả người cô đều nhớp nháp vô cùng khó chịu, nhất là chỗ riêng tư kia.
Trong lòng Bạch Cẩm Vy bỗng nhiên có linh cảm không lành. Cô vô thức nhìn xuống sàn nhà, phát hiện bên dưới là một đống quần áo hỗn độn, mà trên người cô lúc này lại không có một mảnh vải che thân. Ánh mắt vừa chạm phải những dấu hôn xanh tím trên thân thể, Bạch Cẩm Vy liền hoàn toàn suy sụp. Rốt cục, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô lại ở đây? Đúng rồi, cô nhớ rõ ràng là sau khi nhận được điện thoại từ Tạ Mân, cô liền đến gặp bà ta. Tuy nhiên, hai người nói chuyện chưa bao lâu, cô liền cảm thấy đầu óc mụ mẫn, cuối cùng thì ngất xỉu. Vậy, là ai, là ai đưa cô đến đây, còn hãm hại cô bị cường bạo thế này? Chẳng lẽ là… Không, không thể nào, bà ấy sao có thể làm như vậy chứ? Nhất định là cô nghĩ lầm rồi, nghĩ lầm rồi.
“Két.”
Đang khi Bạch Cẩm Vy chìm trong nỗi dày vò cả về thể xác lẫn tâm thần thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Một đoàn ba người bước vào, dẫn đầu là một phụ nữ mang giày cao gót màu nâu sang trọng, theo sau là hai gã đàn ông tướng mạo hung ác quần áo không chỉnh tề.
“Tỉnh rồi hả, con gái yêu~”
Bạch Cẩm Vy vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, trái tim vốn đã xuất hiện vết nứt lập tức vỡ vụn. Người đứng trước mặt cô lúc này không ai khác chính là Tạ Mân, mẹ kế của cô, người mà cô luôn coi như mẹ ruột, vô cùng yêu thương và kính trọng.
“Sao vậy, con rất bất ngờ sao?”
Tạ Mân hơi cúi đầu nhìn xuống Bạch Cẩm Vy, trên môi vẫn là nét cười dịu dàng như bao ngày, cử chỉ vẫn cao quý và thanh lệ như vậy, nhưng ánh mắt đã không còn chứa sự trìu mến sủng nịnh mà cô thấy từ nhỏ đến lớn, thay vào đó là sự cay nghiệt và chế giễu sâu sắc.
Bạch Cẩm Vy bỗng có cảm giác trời đất quay cuồng. Cô cứ nghĩ chỉ có mỗi mình Bạch Cẩm Du lừa dối cô thôi, hóa ra ngay cả Tạ Mân cũng đeo mặt nạ với cô, hơn nữa còn là một chiếc mặt nạ vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức suốt hai mươi lăm năm sống chung với bà ta cô vẫn không hề nhận ra. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cho rằng Tạ Mân rất yêu thương mình, bởi vì bà ta còn cưng chìu cô hơn cả Bạch Cẩm Du, cô muốn gì bà ta đều đáp ứng, cho dù đó là thứ Bạch Cẩm Du thích đi chăng nữa.
Tạ Mân thậm chí chưa bao giờ nặng lời với cô một câu, cô phạm lỗi gì bà ta đều không hề trách mắng, thay vào đó lại rất nghiêm khắc với Bạch Cẩm Du, nhiều lần còn dùng roi đánh cô ta, quả thật là một trời một vực so với cô. Cô lúc đó còn thấy thương cho Bạch Cẩm Du không được mẹ ruột yêu thương, vì thế mà càng đối tốt với cô ta hơn, cứ có đồ chơi mới đều nhường hết cho cô ta, không bao giờ tranh giành bất cứ một thứ gì. Vậy mà, bây giờ cô mới nhận ra mình đã ngu ngốc biết bao nhiêu. Người mà Tạ Mân yêu thương thật sự chỉ có con gái ruột Bạch Cẩm Du của bà ta, còn những gì bà ta biểu hiện qua bề ngoài chỉ là để diễn trò cho cô xem mà thôi. Tình cảm mẹ ghẻ con chồng gì đó, hóa ra đều là dối trá cả. Đáng lẽ, cô không nên ngây thơ tin rằng thứ xa xỉ đó có tồn tại mới đúng!
“Bà, sao bà có thể đối xử với tôi như vậy?”
Bạch Cẩm Vy run run hỏi, nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn ra, rơi lách tách xuống lớp chăn nệm bên dưới. Nếu không phải bà ta khóc lóc van xin qua điện thoại, cô đã không đến điểm hẹn gặp bà ta, cuối cùng lại bị rơi vào bẫy như thế này. Bạch Cẩm Vy tự mắng mình quá ngu xuẩn, làm gì có người mẹ nào lại không đứng về phía con ruột của mình cơ chứ, vậy mà cô lại tin vào những gì bà ta nói, tin rằng bà ta sẽ từ bỏ Bạch Cẩm Du mà bênh vực cho mình. Thật là, quá đần độn mà!!!
“Hừ, mày còn hỏi tại sao ư? Tất cả đều do mày chuốc lấy mà thôi. Nếu không phải do mày cứng đầu cứng cổ không chịu kí vào đơn ly hôn thì tao đã không phải làm đến bước này. Bạch Cẩm Vy, có trách thì hãy trách chính bản thân mày ấy.”
Cặp mắt phượng xinh đẹp của Tạ Mân lóe lên tia chán ghét. Bà đã chịu đựng tiện chủng này rất lâu rồi, lúc nào cũng phải mang bộ mặt dịu dàng yêu chìu khiến bà ta phát ớn. Nếu không phải do hai lão bất tử kia rất coi trọng ả tiện nhân Vân Yến Hoài đã mất đó, bà ta mới không điên mà đi tìm cách lấy lòng con nhỏ ngu ngốc này. Để có thể thuận lợi bước vào cửa nhà họ Bạch, bà ta không thể không nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ đã khác rồi, hai lão bất tử kia cuối cùng cũng đã qua đời, còn ai có thể che chở cho nó nữa đây. Lúc này mà còn không trả thù thì còn phải đợi đến khi nào!
Bạch Cẩm Vy khẽ nhếch môi nở một nụ cười đắng chát. Hóa ra đây mới chính là bộ mặt thật của Tạ Mân sao, tàn nhẫn âm độc, thủ đoạn vô biên như một con cáo già. Còn cô, vẫn luôn là con cừu non bị bà ta xoay vòng vòng.
“Nói đi, bà muốn làm gì?”
Bạch Cẩm Vy hít một hơi sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình. Không sao, đợi đến lúc rời khỏi đây, cô nhất định sẽ tính rõ nợ nần với tất cả bọn họ. Cô tin, ba sẽ giành lại công đạo cho cô. Dù sao, vì có sự đồng ý của cô, ông ấy mới cưới Tạ Mân. Cô không tin, một người đến tận bây giờ vẫn còn treo ảnh của mẹ trong phòng sẽ quay lưng với đứa con ruột này! Tạ Mân, Bạch Cẩm Du, các người cứ chờ đó mà xem, tôi sẽ cho các người phải cuốn gói khỏi nhà họ Bạch!
Tạ Mân giống như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Cẩm Vy, ánh mắt khẽ lóe lên một tia châm chọc nhưng rất nhanh biến mất. Bà ta mở giỏ xách lấy đơn ly hôn mà Bạch Cẩm Du đã đưa, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Bạch Cẩm Vy, nói:
“Ký vào đi. Đừng để tao phải nói nhiều, nếu không…vẫn có hai người đang đợi mày hầu hạ tiếp đấy.”
Hai gã đàn ông đứng bên cạnh bà ta nghe vậy liền bật cười dâm tà. Bọn chúng chỉ mong Bạch Cẩm Vy không chịu ký, vì chỉ có như vậy bọn chúng mới có thể tiếp tục nếm được tư vị mất hồn kia lần nữa. Da thịt non mềm nhẵn nhụi đó, không phải lúc nào cũng có cơ hội chạm vào đâu nha.
Bạch Cẩm Vy giống như đã hoàn toàn vô cảm, hai mắt dán chặt vào đơn ly hôn, không khỏi tự giễu mình ngây thơ. Hóa ra, cái gì đã đến thì nhất định phải đến, trốn tránh cũng chẳng có ích gì. Mặc dù không muốn buông tha cho Doãn Hạo và Bạch Cẩm Du như vậy, nhưng lúc này cô cũng không còn cách nào khác. Cho dù chết, cô cũng không muốn bị làm nhục lần nữa, nhất là trước mặt của Tạ Mân.
Bạch Cẩm Vy cắn môi, cuối cùng cũng cầm bút ký vào đơn ly hôn.
Danh sách chương