Bạch Cẩm Vy vừa ký xong, Tạ Mân liền vươn tay lấy tờ đơn. Bà ta hài lòng nở nụ cười, sau đó gật đầu với hai tên thuộc hạ bên cạnh.
Hai tên thuộc hạ nhận được sự cho phép của Tạ Mân, lập tức bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt dâm dục dán chặt vào người Bạch Cẩm Vy. Bạch Cẩm Vy lúc này mới phát hiện ra ý định xấu xa của bà ta, hoảng hốt hét lên:
“Tạ Mân, bà muốn làm gì? Chẳng phải bà nói nếu tôi ký vào đơn ly hôn rồi thì bà sẽ tha cho tôi sao?!!”
Tạ Mân xách chiếc túi Hermes lên, trào phúng nhìn Bạch Cẩm Vy rồi nói:
“Con gái ngoan à, con vẫn còn ngây thơ quá đấy. Yên tâm, kỹ thuật của bọn chúng rất tốt, nhất định sẽ làm con hài lòng.”
Bạch Cẩm Vy một lần nữa bị Tạ Mân đẩy xuống địa ngục. Cô không ngờ bà ta lại có thể máu lạnh và tuyệt tình đến mức này, dù sao suốt thời gian qua cô cũng đã coi bà ta như mẹ ruột mà yêu thương, sao bà ta có thể làm thế này với cô chứ! Tại sao, rốt cục là tại sao? Mắt thấy hai gã đàn ông trần truồng kia càng ngày càng đến gần, Bạch Cẩm Vy liền bất chấp tất cả, vội vàng ôm chăn đứng dậy muốn chạy trốn. Tuy nhiên, sức phụ nữ như cô làm sao có thể sánh bằng đàn ông, rất nhanh, cô đã bị bắt lại.
“Buông ra, buông tôi ra! Lũ khốn kiếp!!!”
Bạch Cẩm Vy tuyệt vọng nhìn mình bị kéo xa khỏi tay nắm cửa, ánh mắt đỏ đậm. Cô thật sự, không thể tránh thoát được sao?
Hai gã đàn ông ném mạnh Bạc Cẩm Vy lên giường rồi nhào tới. Trên mặt tên nào cũng mang nụ cười dâm tà ghê tởm, bàn tay thô kệch xấu xí không ngừng sờ soạng cơ thể cô.
“Em yêu à, ngoan ngoãn một chút đi. Dù sao em cũng chạy không thoát đâu, cứ từ từ hưởng thụ thôi~”
--- ------ ------ ---
Sáng sớm ngày hôm sau, trời đổ mưa rất lớn. Bạch Cẩm Vy đờ đẫn bước đi, ánh mắt dường như đã mất đi tiêu cự. Mặc dù cơ thể đau đớn vô cùng, cô vẫn không hề để lộ một chút cảm xúc nào. Trên người cô vẫn là bộ váy màu xanh nhạt của ngày hôm qua, tuy nhiên nhiều chỗ đã không còn lành lặn, hơn nữa còn bị nước mưa thấm ướt dính bết vào cơ thể trông càng thảm hại.
Người đi đường nhìn thấy cô đều nhỏ giọng bàn tán rồi đi qua, không một ai muốn ra tay giúp đỡ. Bạch Cẩm Vy cũng không quan tâm đến xung quanh, cô cứ như một con rối gỗ tiếp tục cuộc hành trình đơn độc của mình, cuối cùng một lúc sau cũng đến đích.
Bạch Cẩm Vy đứng trước cửa lớn Bạch gia, ánh mắt thoáng lóe lên một tia hy vọng. Cô cố nén cảm giác vô lực ở cánh tay, run run nhấn chuông. Tuy nhiên, dù tiếng chuông đã vang lên đến tận lần thứ sáu, bên trong vẫn không hề có một chút động tĩnh gì. Lồng ngực Bạch Cẩm Vy nôn nao dữ dội. Vậy là, hy vọng khó khăn lắm cô mới có được lại đang dần dần mất đi.
“Két.”
Đang khi Bạch Cẩm Vy sắp ngã quỵ vì kiệt sức, cánh cổng cuối cùng cũng mở ra. Người mở cổng là Dì Lý, giúp việc lâu năm của Bạch gia. Lúc này, trên mặt bà ta đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ. Bà ta liếc Bạch Cẩm Vy một cái rồi nói:
“Mau vào đi. Lão gia đang đợi.”
Bạch Cẩm Vy không hiểu sao bắt đầu cảm thấy bất an. Thái độ của Dì Lý hôm nay rất lạ, trước đây khi cô vẫn còn sống ở Bạch gia, chưa từng thấy được vẻ mặt này của bà ta bao giờ. Bình thường, bà ta rất nịnh nọt và cung kính với cô, lúc nào cũng một tiếng “đại tiểu thư”, hai tiếng “đại tiểu thư”. Vậy mà, bây giờ bà ta lại giống như chẳng để cô vào mắt, đến giọng nói cũng cay nghiệt vô cùng. Không lẽ, Tạ Mân đã làm gì đó rồi sao?
Bạch Cẩm Vy mất rất nhiều sức mới có thể bước vào phòng khách. Đêm qua, hai gã khốn kia không ngừng hành hạ cô, nếu không phải do khát vọng lấy lại công bằng quá mức mãnh liệt, e rằng cô cũng không thể đi một quãng đường xa như thế để đến đây. Thậm chí, Bạch Cẩm Vy còn bắt đầu có cảm giác hoa mắt chóng mặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bạch Cẩm Vy vừa khó khăn lắm mới đứng vững được, đột nhiên từ bên trong bay ra một ly trà sứ, chuẩn xác phang vào trán cô. Bạch Cẩm Vy lập tức ôm đầu ngã xuống, không còn sức lực để đứng dậy nữa.
“Ba…” Cô run giọng gọi một tiếng, trong lòng vô cùng sợ hãi. Người ném ly trà cư nhiên lại là ba cô???
Bạch Thế Hiển ngồi trên ghế sopha cao cấp giữa phòng, vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn Bạch Cẩm Vy. Ông ta tuy đã gần sáu mươi nhưng trông vẫn còn rất khỏe mạnh, bộ dạng nộ khí sung thiên vô cùng đáng sợ. Mặc dù Bạch Cẩm Vy từ nhỏ đến lớn đã quen với sự đối xử lạnh nhạt và bất công của ông, nhưng chứng kiến cảnh này cũng không khỏi cảm thấy kinh hoảng. Cô căm hận nhìn qua Tạ Mân đang mang bộ mặt dối trá ngồi bên cạnh, nhất định là do bà ta đã nói gì đó rồi. Mụ đàn bà rắn độc này!
“Nghịch nữ, mày cư nhiên còn dám vác mặt về đây! Mày muốn làm ô danh cả nhà họ Bạch mới hài lòng hay sao?!!” Bạch Thế Hiển quát lớn, hai mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Vy.
Bạch Cẩm Vy hơi ngây người ra. Làm ô danh Bạch gia, cô đâu có làm chuyện gì ô danh Bạch gia chứ?
“Ba, ba đừng tin những lời người đàn bà kia nói, bà ta vu oan cho con đó ba. Hôm qua bà ta còn thông đồng với con tiện nhân Bạch Cẩm Du kia làm nhục con, ép con phải…”
Bạch Cẩm Vy còn chưa kịp nói xong, Bạch Thế Hiển đã quăng thêm một ly trà nữa đến. Trán cô lập tức xuất hiện thêm một vết rách mới, máu chảy càng lúc càng nhiều.
“Ba?” Bạch Cẩm Vy trừng lớn mắt nhìn Bạch Thể Hiển, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin.
Bạch Thể Hiển giống như vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn quăng thêm một ly trà nữa nhưng liền bị Tạ Mân ngăn lại. Bà ta giả bộ lo lắng và xót xa, dịu dàng khuyên bảo:
“Thế Hiển, sao ông có thể làm như vậy với con bé chứ. Có gì từ từ nói, trán nó chảy máu rồi kìa.”
Hai tên thuộc hạ nhận được sự cho phép của Tạ Mân, lập tức bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt dâm dục dán chặt vào người Bạch Cẩm Vy. Bạch Cẩm Vy lúc này mới phát hiện ra ý định xấu xa của bà ta, hoảng hốt hét lên:
“Tạ Mân, bà muốn làm gì? Chẳng phải bà nói nếu tôi ký vào đơn ly hôn rồi thì bà sẽ tha cho tôi sao?!!”
Tạ Mân xách chiếc túi Hermes lên, trào phúng nhìn Bạch Cẩm Vy rồi nói:
“Con gái ngoan à, con vẫn còn ngây thơ quá đấy. Yên tâm, kỹ thuật của bọn chúng rất tốt, nhất định sẽ làm con hài lòng.”
Bạch Cẩm Vy một lần nữa bị Tạ Mân đẩy xuống địa ngục. Cô không ngờ bà ta lại có thể máu lạnh và tuyệt tình đến mức này, dù sao suốt thời gian qua cô cũng đã coi bà ta như mẹ ruột mà yêu thương, sao bà ta có thể làm thế này với cô chứ! Tại sao, rốt cục là tại sao? Mắt thấy hai gã đàn ông trần truồng kia càng ngày càng đến gần, Bạch Cẩm Vy liền bất chấp tất cả, vội vàng ôm chăn đứng dậy muốn chạy trốn. Tuy nhiên, sức phụ nữ như cô làm sao có thể sánh bằng đàn ông, rất nhanh, cô đã bị bắt lại.
“Buông ra, buông tôi ra! Lũ khốn kiếp!!!”
Bạch Cẩm Vy tuyệt vọng nhìn mình bị kéo xa khỏi tay nắm cửa, ánh mắt đỏ đậm. Cô thật sự, không thể tránh thoát được sao?
Hai gã đàn ông ném mạnh Bạc Cẩm Vy lên giường rồi nhào tới. Trên mặt tên nào cũng mang nụ cười dâm tà ghê tởm, bàn tay thô kệch xấu xí không ngừng sờ soạng cơ thể cô.
“Em yêu à, ngoan ngoãn một chút đi. Dù sao em cũng chạy không thoát đâu, cứ từ từ hưởng thụ thôi~”
--- ------ ------ ---
Sáng sớm ngày hôm sau, trời đổ mưa rất lớn. Bạch Cẩm Vy đờ đẫn bước đi, ánh mắt dường như đã mất đi tiêu cự. Mặc dù cơ thể đau đớn vô cùng, cô vẫn không hề để lộ một chút cảm xúc nào. Trên người cô vẫn là bộ váy màu xanh nhạt của ngày hôm qua, tuy nhiên nhiều chỗ đã không còn lành lặn, hơn nữa còn bị nước mưa thấm ướt dính bết vào cơ thể trông càng thảm hại.
Người đi đường nhìn thấy cô đều nhỏ giọng bàn tán rồi đi qua, không một ai muốn ra tay giúp đỡ. Bạch Cẩm Vy cũng không quan tâm đến xung quanh, cô cứ như một con rối gỗ tiếp tục cuộc hành trình đơn độc của mình, cuối cùng một lúc sau cũng đến đích.
Bạch Cẩm Vy đứng trước cửa lớn Bạch gia, ánh mắt thoáng lóe lên một tia hy vọng. Cô cố nén cảm giác vô lực ở cánh tay, run run nhấn chuông. Tuy nhiên, dù tiếng chuông đã vang lên đến tận lần thứ sáu, bên trong vẫn không hề có một chút động tĩnh gì. Lồng ngực Bạch Cẩm Vy nôn nao dữ dội. Vậy là, hy vọng khó khăn lắm cô mới có được lại đang dần dần mất đi.
“Két.”
Đang khi Bạch Cẩm Vy sắp ngã quỵ vì kiệt sức, cánh cổng cuối cùng cũng mở ra. Người mở cổng là Dì Lý, giúp việc lâu năm của Bạch gia. Lúc này, trên mặt bà ta đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ. Bà ta liếc Bạch Cẩm Vy một cái rồi nói:
“Mau vào đi. Lão gia đang đợi.”
Bạch Cẩm Vy không hiểu sao bắt đầu cảm thấy bất an. Thái độ của Dì Lý hôm nay rất lạ, trước đây khi cô vẫn còn sống ở Bạch gia, chưa từng thấy được vẻ mặt này của bà ta bao giờ. Bình thường, bà ta rất nịnh nọt và cung kính với cô, lúc nào cũng một tiếng “đại tiểu thư”, hai tiếng “đại tiểu thư”. Vậy mà, bây giờ bà ta lại giống như chẳng để cô vào mắt, đến giọng nói cũng cay nghiệt vô cùng. Không lẽ, Tạ Mân đã làm gì đó rồi sao?
Bạch Cẩm Vy mất rất nhiều sức mới có thể bước vào phòng khách. Đêm qua, hai gã khốn kia không ngừng hành hạ cô, nếu không phải do khát vọng lấy lại công bằng quá mức mãnh liệt, e rằng cô cũng không thể đi một quãng đường xa như thế để đến đây. Thậm chí, Bạch Cẩm Vy còn bắt đầu có cảm giác hoa mắt chóng mặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bạch Cẩm Vy vừa khó khăn lắm mới đứng vững được, đột nhiên từ bên trong bay ra một ly trà sứ, chuẩn xác phang vào trán cô. Bạch Cẩm Vy lập tức ôm đầu ngã xuống, không còn sức lực để đứng dậy nữa.
“Ba…” Cô run giọng gọi một tiếng, trong lòng vô cùng sợ hãi. Người ném ly trà cư nhiên lại là ba cô???
Bạch Thế Hiển ngồi trên ghế sopha cao cấp giữa phòng, vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn Bạch Cẩm Vy. Ông ta tuy đã gần sáu mươi nhưng trông vẫn còn rất khỏe mạnh, bộ dạng nộ khí sung thiên vô cùng đáng sợ. Mặc dù Bạch Cẩm Vy từ nhỏ đến lớn đã quen với sự đối xử lạnh nhạt và bất công của ông, nhưng chứng kiến cảnh này cũng không khỏi cảm thấy kinh hoảng. Cô căm hận nhìn qua Tạ Mân đang mang bộ mặt dối trá ngồi bên cạnh, nhất định là do bà ta đã nói gì đó rồi. Mụ đàn bà rắn độc này!
“Nghịch nữ, mày cư nhiên còn dám vác mặt về đây! Mày muốn làm ô danh cả nhà họ Bạch mới hài lòng hay sao?!!” Bạch Thế Hiển quát lớn, hai mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Vy.
Bạch Cẩm Vy hơi ngây người ra. Làm ô danh Bạch gia, cô đâu có làm chuyện gì ô danh Bạch gia chứ?
“Ba, ba đừng tin những lời người đàn bà kia nói, bà ta vu oan cho con đó ba. Hôm qua bà ta còn thông đồng với con tiện nhân Bạch Cẩm Du kia làm nhục con, ép con phải…”
Bạch Cẩm Vy còn chưa kịp nói xong, Bạch Thế Hiển đã quăng thêm một ly trà nữa đến. Trán cô lập tức xuất hiện thêm một vết rách mới, máu chảy càng lúc càng nhiều.
“Ba?” Bạch Cẩm Vy trừng lớn mắt nhìn Bạch Thể Hiển, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin.
Bạch Thể Hiển giống như vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn quăng thêm một ly trà nữa nhưng liền bị Tạ Mân ngăn lại. Bà ta giả bộ lo lắng và xót xa, dịu dàng khuyên bảo:
“Thế Hiển, sao ông có thể làm như vậy với con bé chứ. Có gì từ từ nói, trán nó chảy máu rồi kìa.”
Danh sách chương