Edit: Phạmnhi
Đường Tử Hoa mặc quần áo thể thao, nhìn qua thật giống như rất quen thuộc đường bên này, vừa nhìn không phải là lần đầu tiên tới.
Kiều Hồng Diệp trợn to hai mắt, nhất thời nhịn không được, vẫn là kêu to một tiếng: "Đường Tử Hoa?"
Đường Tử Hoa ngạc nhiên xoay người, l nhìn trong màn đêm, một ánh mắt mông lung nhìn chăm chú vào mình, nữ sinh xinh xắn mặc quần cụt màu hồng , tóc dài xõa qua vai, mặt mũi có chút tiều tụy, thật giống như bị uất ức.
"Làm sao ngươi tới đây?" Đường Tử Hoa có chút không hiểu hỏi, trong lòng hơi phòng bị.
Thời gian hắn chuyển trường không lâu, nhưng mà bây giờ biết Cảnh Vân Chiêu không đối phó với Kiều Hồng Diệp, hai người này cũng không phải là chị em ruột, Kiều Hồng Diệp xuất hiện ở tiểu khu này không khó làm cho người ta kiêng kỵ.
Hôm nay trong trường học hầu hết tất cả bạn học không quá thích Kiều Hồng Diệp, hắn thậm chí nghe người khác nói cuộc sống riêng của Kiều Hồng Diệp rất hỗn loạn, mặc dù nói như vậy đối với một cô gái như Kiều Hồng Diệp mà nói có chút nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác Kiều Hồng Diệp làm cho người ta rất không thoải mái.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, trong nháy mắt khóc như hoa lê đẫm mưa: "Tớ...tớ là thay cha tớ tới xin lỗi chị."
Đường Tử Hoa nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Hắn đột nhiên biết tại sao không thích nhìn người dịu dàng như Kiều Hồng Diệp rồi.
Làm ra vẻ.
Nữ sinh như vậy hắn gặp qua rất nhiều, nhà họ Đường hàng năm tổ chức bữa tiệc hay là bị mời đến bữa tiệc, không bao giờ thiếu các cô gái khóc như hoa lê đẫm mưa như vậy, rõ ràng các cô ta có thân thể khỏe mạnh, dung mạo xinh đẹp được người nhà thương yêu, chung quy lại làm bộ dạng như bị uất ức lớn lắm.
Giống như nói cho mọi người, cuộc sống của cô ta trôi qua thật đáng buồn đáng thương, giống như tất cả mọi người đang khi dễ cô ta, nhưng sự thật thì sao? Đều sẽ lợi dụng thái độ như vậy để được người khác đồng tình và che chở.
Cho nên so sánh với những nữ sinh như vậy, ngược lại hắn càng cảm thấy tự nhiên hơn với những nữ sinh khoe khoang một chút.
Giống như Cảnh Vân Chiêu còn có người bên cạnh cô Tiêu Hải Thanh.
Trực tiếp, dứt khoát, không nói chuyện với các nàng thì sẽ không cần suy tính trong lời của đối phương có ý tứ gì khác hay không.
Ánh mắt Đường Tử Hoa trầm xuống: "Tôi nghĩ cậu ấy cũng không cần cô nói xin lỗi."
Nói xong, nhìn Kiều Hồng Diệp một cái, âm thầm lắc đầu một cái, tiếp tục đi lên lầu.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp không cam lòng, lấy dũng khí đi theo sau, khi Tô Sở mở cửa ra, cũng vội vàng bước vào phòng.
Chỉ là vừa vào cửa, trong lòng Kiều Hồng Diệp thoáng qua mấy phần ghen tỵ, phòng này rất rộng rãi, ba phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ vô cùng, trong nhà có chút mùi thơm thoang thoảng, còn trưng bày sách vở phong phú.
Cảnh Vân Chiêu may mắn đến mức nào, có quan hệ tốt với Đường Tử Hoa , lại kết giao làm bạn bè tốt với bạn cùng phòng Tô Sở và Cam Cẩn Thần .
Cuộc sống của Cảnh Vân Chiêu bây giờ là cuộc sống cô ta đã từng tưởng tượng qua.
Tô Sở nhìn thấy Kiều Hồng Diệp, lập tức kêu lên một tiếng: "Kiều Hồng Diệp ngươi làm cái gì ở đây! Chúng ta nơi này không hoan nghênh ngươi!"
Kiều Hồng Diệp cúi đầu, hốc mắt đỏ một chút, cắn môi, thận trọng nhìn Tô Sở: "Tớ làm sai gì sao các cậu hung dữ với tớ như vậy, Tử Hoa có thể tới tại sao tớ không thể tới đây? Hơn nữa tớ thật sự thành tâm thành ý muốn tìm chị nói xin lỗi, sau này sẽ không đoạt danh tiếng của chị nữa, sẽ không làm cho chị mất hứng. . . . . ."
Hôm nay kiều Hồng Diệp so với bình thường uất ức gấp vạn lần, nhất là mới vừa chịu qua sự tàn phá trong thân thể và tâm hồn, khóc cực kỳ chân thực, nước mắt giống như thành chuỗi rơi xuống, quả thật làm Tô Sở sợ ngây người.
Cam Cẩn Thần nhíu mày một cái, nhìn Đường Tử Hoa, ánh mắt có chút trách cứ.
Đường Tử Hoa rất vô tội, ai biết da mặt Kiều Hồng Diệp lại dày như vậy, thế mà thật sự đi theo cậu vào xông tới?!
Đường Tử Hoa mặc quần áo thể thao, nhìn qua thật giống như rất quen thuộc đường bên này, vừa nhìn không phải là lần đầu tiên tới.
Kiều Hồng Diệp trợn to hai mắt, nhất thời nhịn không được, vẫn là kêu to một tiếng: "Đường Tử Hoa?"
Đường Tử Hoa ngạc nhiên xoay người, l nhìn trong màn đêm, một ánh mắt mông lung nhìn chăm chú vào mình, nữ sinh xinh xắn mặc quần cụt màu hồng , tóc dài xõa qua vai, mặt mũi có chút tiều tụy, thật giống như bị uất ức.
"Làm sao ngươi tới đây?" Đường Tử Hoa có chút không hiểu hỏi, trong lòng hơi phòng bị.
Thời gian hắn chuyển trường không lâu, nhưng mà bây giờ biết Cảnh Vân Chiêu không đối phó với Kiều Hồng Diệp, hai người này cũng không phải là chị em ruột, Kiều Hồng Diệp xuất hiện ở tiểu khu này không khó làm cho người ta kiêng kỵ.
Hôm nay trong trường học hầu hết tất cả bạn học không quá thích Kiều Hồng Diệp, hắn thậm chí nghe người khác nói cuộc sống riêng của Kiều Hồng Diệp rất hỗn loạn, mặc dù nói như vậy đối với một cô gái như Kiều Hồng Diệp mà nói có chút nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác Kiều Hồng Diệp làm cho người ta rất không thoải mái.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, trong nháy mắt khóc như hoa lê đẫm mưa: "Tớ...tớ là thay cha tớ tới xin lỗi chị."
Đường Tử Hoa nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Hắn đột nhiên biết tại sao không thích nhìn người dịu dàng như Kiều Hồng Diệp rồi.
Làm ra vẻ.
Nữ sinh như vậy hắn gặp qua rất nhiều, nhà họ Đường hàng năm tổ chức bữa tiệc hay là bị mời đến bữa tiệc, không bao giờ thiếu các cô gái khóc như hoa lê đẫm mưa như vậy, rõ ràng các cô ta có thân thể khỏe mạnh, dung mạo xinh đẹp được người nhà thương yêu, chung quy lại làm bộ dạng như bị uất ức lớn lắm.
Giống như nói cho mọi người, cuộc sống của cô ta trôi qua thật đáng buồn đáng thương, giống như tất cả mọi người đang khi dễ cô ta, nhưng sự thật thì sao? Đều sẽ lợi dụng thái độ như vậy để được người khác đồng tình và che chở.
Cho nên so sánh với những nữ sinh như vậy, ngược lại hắn càng cảm thấy tự nhiên hơn với những nữ sinh khoe khoang một chút.
Giống như Cảnh Vân Chiêu còn có người bên cạnh cô Tiêu Hải Thanh.
Trực tiếp, dứt khoát, không nói chuyện với các nàng thì sẽ không cần suy tính trong lời của đối phương có ý tứ gì khác hay không.
Ánh mắt Đường Tử Hoa trầm xuống: "Tôi nghĩ cậu ấy cũng không cần cô nói xin lỗi."
Nói xong, nhìn Kiều Hồng Diệp một cái, âm thầm lắc đầu một cái, tiếp tục đi lên lầu.
Trong lòng Kiều Hồng Diệp không cam lòng, lấy dũng khí đi theo sau, khi Tô Sở mở cửa ra, cũng vội vàng bước vào phòng.
Chỉ là vừa vào cửa, trong lòng Kiều Hồng Diệp thoáng qua mấy phần ghen tỵ, phòng này rất rộng rãi, ba phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ vô cùng, trong nhà có chút mùi thơm thoang thoảng, còn trưng bày sách vở phong phú.
Cảnh Vân Chiêu may mắn đến mức nào, có quan hệ tốt với Đường Tử Hoa , lại kết giao làm bạn bè tốt với bạn cùng phòng Tô Sở và Cam Cẩn Thần .
Cuộc sống của Cảnh Vân Chiêu bây giờ là cuộc sống cô ta đã từng tưởng tượng qua.
Tô Sở nhìn thấy Kiều Hồng Diệp, lập tức kêu lên một tiếng: "Kiều Hồng Diệp ngươi làm cái gì ở đây! Chúng ta nơi này không hoan nghênh ngươi!"
Kiều Hồng Diệp cúi đầu, hốc mắt đỏ một chút, cắn môi, thận trọng nhìn Tô Sở: "Tớ làm sai gì sao các cậu hung dữ với tớ như vậy, Tử Hoa có thể tới tại sao tớ không thể tới đây? Hơn nữa tớ thật sự thành tâm thành ý muốn tìm chị nói xin lỗi, sau này sẽ không đoạt danh tiếng của chị nữa, sẽ không làm cho chị mất hứng. . . . . ."
Hôm nay kiều Hồng Diệp so với bình thường uất ức gấp vạn lần, nhất là mới vừa chịu qua sự tàn phá trong thân thể và tâm hồn, khóc cực kỳ chân thực, nước mắt giống như thành chuỗi rơi xuống, quả thật làm Tô Sở sợ ngây người.
Cam Cẩn Thần nhíu mày một cái, nhìn Đường Tử Hoa, ánh mắt có chút trách cứ.
Đường Tử Hoa rất vô tội, ai biết da mặt Kiều Hồng Diệp lại dày như vậy, thế mà thật sự đi theo cậu vào xông tới?!
Danh sách chương