- Giữa anh và cô ta thật sự chỉ có quan hệ đối tác? - Lê Nhã Phù hỏi lại Bạch Quân Diễm.
- Không thế thì còn gì nữa?
Anh ta vẫn không chịu thừa nhận, mà cũng đúng thôi, anh ta là người thông minh nên chắc sẽ chảng bao giờ chịu thú nhận với cô rằng Tô phó tổng chính là mối tình đầu của anh ta.
- Em biết cô ta là mối tình đầu của anh. Ư
Anh ta cau mày, từ trong gương cô thấy ánh mắt anh ta có sự thay đổi rõ ràng, trong đó bắt đầu xen sự ác liệt, tàn khốc. Có thể đây là tâm tình thực sự của anh ta nhưng nét mặt anh ta vẫn duy trì như cũ, hầu như không có thay đổi gì.
Anh ta gật đầu:
- Ừ, anh với cô ấy từng có thời gian ở bên nhau.
Anh ta thản nhiên thừa nhận, không hề có chút lúng túng nào khi bị cô bóc trần sự thật. Hơn nữa anh ta cũng chẳng thèm hỏi vì sao cô biết chuyện này, thật giống như anh ta cũng chẳng quá để tâm tới chuyện này. Nhìn anh ta rộng lượng như vậy cô cũng thấy thật bất ngờ.
Ngừng một lát rồi anh ta nói tiếp:
- Nhưng giờ quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là đối tác, anh mời đối tác tới dự đám cưới của mình cũng là theo lẽ thường, chẳng có gì không thích hợp cả.
Lê Nhã Phù đáp lại:
- Em nhớ em đã từng thấy anh vẽ một bức tranh, trên đó vẽ một cô gái. Nếu em đoán không lầm thì đó chính là Tô Cẩm Tuyết? Còn có khúc nhạc Cavatina, đó chẳng phải là khúc nhạc đính ước của hai người sao? Trong lòng anh vẫn luôn có cô ấy, anh vẫn còn yêu cô ấy có phải không?
Từ trong gương anh ta nhìn thẳng vào mắt cô:
- Chuyện của anh và cô ấy đã là quá khứ. Anh chỉ biết rằng bây giờ em là vợ chưa cưới của anh, lễ đính hôn của chúng ta sắp diễn ra. Cuộc sống quan trọng nhất là hiện tại là tương lai chúng ta không nên để quá khứ quấy rầy mình. Bên ngoài còn rất nhiều tân khách đang đợi chúng ta, mình không nên vì những chuyện không đâu mà lãng phí thời gian.
Anh ta nói thật kiên định, đem quá khứ giữa anh ta và Tô Cẩm Tuyết thành chuyện không quan trọng. Nếu như mấy ngày trước cô không tận mắt thấy anh ta ôm hôn thắm thiết Tô Cẩm Tuyết chắc chắn cô sẽ tin những lời này của anh ta.
Giờ đây cô đang thầm cười nhạt trong lòng, chuyện đã qua, quá khứ sao? Thật sự đã qua sao? Trong điện thoại của cô vẫn đang lưu đoạn video hai người họ hôn nhau. Đại khái cô đã đoán được rằng tại sao anh ta lại không chịu chia tay với mình.
Chuyện đính hôn giữa cô và anh không chỉ là chuyện giữa hai gia đình mà còn là chuyện giữa hai công ty. Hôm nay có nhiều khách tới như vậy mà còn toàn là những người không giàu thì cũng sang, thiếp mời đã sớm được phát ra ngoài nếu như giờ hủy lễ đính hôn thì chắc chắn sẽ dẫn thiệt hại vô cùng lớn. Cô không gánh nổi cái trách nhiệm này mà anh ta cũng chẳng muốn tự đẩy mình vào vũng bùn.
Cho nên với kiểu người luôn tỉnh táo như anh ta chắc chắn đã xác định rõ lễ đính hôn giữa hai người phải diễn ra như bình thường, chuyện hủy bỏ tuyệt đối không thể xảy ra. Cô không biết anh ta đã dùng cách gì để thuyết phục Tô Cẩm Tuyết, nhưng việc cô ta tới đây tham dự lễ đính hôn chứng tỏ cô ta đã chấp nhận cách làm của anh ta.
Do đó cô ta đến đây cũng chẳng vấn đề gì hết. Bởi vì cho dù sau này có thể nào dù lễ đính hôn có diễn ra cũng chẳng ảnh hưởng tới việc anh ta hẹn hò, lưu luyến nối lại tình xưa với Tô Cẩm Tuyết. Có lẽ quá trình chung đụng với Lê Nhã Phù suốt mấy qua đã khiến anh ta đưa ra nhận định rằng cô là người khôn khéo hiểu chuyện biết ép mình vì đại cục. Hơn nữa anh ta cũng thấy so với Tô Cẩm Tuyết cô tốt hơn, ổn định hơn.
Liệu có phải Bạch Quân Diễm thấy cô là người hiểu chuyện nên tự cho rằng cô cũng chỉ là quả hồng mềm để mặc người nắn bóp chèn ép? Dù đính hôn với cô nhưng cũng vẫn sẽ qua lại với người yêu cũ, rồi dùng vài ba lời đường mật để xoa dịu, dụ dỗ cô ngoan ngoãn sao? Để mặc cô bị người ngoài cười nhạo rằng cô là kẻ đại ngu đần? Vốn cô còn muốn nhường anh ta thế chủ động trong chuyện chia tay bởi dẫu sao mấy năm qua anh ta đối với cô cũng không quá tệ. Nhưng anh ta không nên khi dễ cô, không nên biến cô thành người đần để mặc sức nhào nặn cô theo ý mình. Lê Nhã Phù cô không phải là không có móng vuốt, nếu ngươi mang ý tấn công cô thì cô sẽ không ngại giơ móng vuốt của mình ra.
Lê Nhã Phù nhìn người đàn ông ở trong gương, nở nụ cười dịu dàng:
- Được giờ anh giúp em gọi người ở bên ngoài vào, thời gian không còn nhiều em phải nhanh chóng chuẩn bị.
Cô vẫn luôn thân thiện như vậy, chưa từng truy cứu anh ta bất cứ chuyện gì. Anh ta hôn lên má cô một cái rồi xoay người đi ra cửa để cho nhân viên trang điểm với stylist đi vào.
Do thời gian eo hẹp nên mọi người đều tập trung làm việc. Không quá nửa giờ sau cô đã chuẩn bị xong xuôi, có thể ra cửa tiếp khách. Bạch Quân Diễm cũng đang chờ sẵn ở ngoài cửa, thấy cô ra anh ta ga lăng chìa tay mình ra đón cô, còn cô cũng thoải mái đặt tay mình vào tay anh ta.
Hai người chậm rãi dắt nhau vào hội trường, đường đi lên bục có trải thảm, quan khách ngồi ở hai bên. Cô đưa mắt nhìn qua toàn bộ hội trường, rất nhanh cô đã nhìn thấy Tô Cẩm Tuyết, cô ta cũng đang nhìn chằm chằm cô và Bạch Quân Diễm.
Cô không thể hình dung được ánh mắt của Tô Cẩm Tuyết ở thời điểm này, mặc dù Bạch Quân Diễm đã trấn an cô ta, nhưng khi nhìn người đàn ông mình yêu đính hôn với người phụ nữ khác chắc chắn trong lòng cô ta rất khó chịu.
Lê Nhã Phù nhìn về phía Bạch Quân Diễm, cô phát hiện hai người bọn họ đang nhìn nhau say đắm, nhưng anh ta cũng không dám nhìn người kia quá lâu, chốc lát đã vội vàng rời ánh mắt đi.
Cô và anh ta tay trong tay đi trên thảm, chỉ còn vài bước nữa là tới bục, sau đó hai người sẽ trao nhẫn cho nhau và nhận lời chúc phúc của mọi người.
Nhưng bỗng nhiên cô rút tay mình khỏi tay anh ta, bị bất ngờ trước hành động của cô, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được. Cô cười với anh ta một tiếng nhưng đây không phải nụ cười của tiểu bạch thỏ mà hàng ngày cô vẫn dành cho anh ta, giờ đây trong tiếng cười của cô ẩn chưa lãnh ý.
Cô nói:
- Bạch Quân Diễm giờ đây chúng ta cũng nên chấm dứt thôi.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô, còn cô cũng không cho anh ta cơ hội hỏi dò, cô bước nhanh tới bục, nói với tất cả quan khách:
- Thật sự tôi rất vinh hạnh khi thấy mọi người trong lúc bận rộn vẫn dành chút thời gian tới tham dự lễ đính hôn của tôi với Bạch tiên sinh. Nhưng trước khi lễ đính hôn chính thức bắt đầu tôi có cái này muốn mời mọi người xem qua.
Trong phòng có chuẩn bị sẵn máy chiếu, vốn dùng để chạy hình cưới của hai người nhưng giờ cô đi tới kết nối máy chiếu với điện thoại của mình.
Mọi người đều không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì, tiếng bàn tán thảo luận nổi lên.
Cô mở điện thoại rồi chọn mở video bằng chứng, rất nhanh trên màn ảnh đã xuất hiện hình ảnh rõ ràng của Bạch Quân Diễm.
Trong video anh ta đang gây gổ với một người phụ nữ, nhưng cuộc gây gổ đã chấm dứt rất nhanh, hai người họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau đắm đuối.
Mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình trước mặt. Trên video cũng hiện rõ ngày tháng, là mấy ngày trước. Hóa ra trước lễ đính hôn của mình mà Bạch tổng vẫn có tâm tình đi hẹn hò với người phụ nữ khác, thậm trí còn trao cho người đó nụ hôn nóng bỏng. Toàn bộ hội trường đều xôn xao trước những gì họ vừa thấy, anh ta nhìn cô còn cô cũng nhìn về phía anh ta. Hiển nhiên anh ta chưa bao giờ ngờ tới tình huống này. Nhưng ta là dạng người nào cơ chứ, có tình huống nguy hiểm nào mà anh ta chưa từng trải qua, sau những khoảnh khắc khiếp sợ anh ta đã nhanh chóng phục hồi tinh thần rảo bước về phía sân khấu.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thù hận:
- Em theo dõi anh?
- Thật xin lỗi đúng là tôi đã theo dõi anh. Nhưng vậy thì sao chứ?
- Tại sao?
Cô nhìn ra được là anh ta đang cố kìm nén cơn giận.
- Tại sao em phải làm như vậy?
Anh ta hỏi đến thản nhiên tựa như anh ta vô cùng có lý vậy. Cũng giống như kẻ sai trong chuyện này là cô chứ không phải anh ta.
- Tôi đã cho anh cơ hội nói lời chia tay, chính anh đã bỏ qua nó.
Thật sự cô không hề muốn mọi chuyện thành thế này, cô quay video là để nếu cần cô lấy nó bảo vệ mình khi lật bài với anh ta. Trước tới nay cô chưa từng có suy nghĩ đem video này rêu rao khắp nơi. Nhưng anh ta lại coi cô là kẻ ngu, đã vậy sao cô phải giữ thể diện cho anh ta? Anh ta đã yêu người phụ nữ kia như vậy cô sẽ cho anh ta cơ hội quang minh chính đại nối lại tình xưa với cô ta, để cho mọi biết hai người họ yêu nhau tới nhường nào. Để khiến sau này mỗi lần hai người họ xuất hiện cùng nhau sẽ phải chịu những áp lực to lớn những dè bỉu từ mọi người xung quanh. Bởi vì ai ai cũng biết vì người đàn bà đó mà anh ta sẵn sàng bỏ mặc hôn thê của mình, lén lút qua lại với cô ta.
Cô còn muốn biết tình yêu của bọn họ vì đại tới nhường nào, để họ sẵn sàng biến cô thành vật hi sinh cho cuộc tình của mình. Tình yêu vụng trộm đó vĩ đại như thế nhưng liệu có thể bỏ qua những ánh mắt xỉa xói của thế tục, bỏ qua những lời dè bỉu chê bai từ mọi người xung quanh.
Cô rút nhẫn đính hôn ra khỏi ngón tay của mình, trong quá khứ cô từng vô số lần muốn nói lời chia tay với anh ta nhưng bởi quá nhiều gánh nặng cô chưa từng dám nói những lời đó ra miệng. Nhiều năm qua đi nó cứ tích tụ quanh quẩn trong lòng cô giờ đây cô đã có thể nói ra cô cảm nhận được tim mình đang đập mạnh mẽ.
Rốt cuộc cô cũng được nói những lời mà mình khổ sở đè nén suốt bao năm qua, cô đem chiếc nhẫn nhét vào tay anh ta miệng nở nụ cười thư thái đối diện với anh ta.
- Bạch Quân Diễm chúng ta kết thúc.
Còn cục diện rối rắm này có giải quyết ra sao cũng chẳng phải chuyện của cô nữa rồi. Cô cầm điện thoại di động, xách váy chạy khỏi hội trường, chạy về phía cửa. Giờ cô có thể vứt bỏ mọi liên quan tới Bạch Quân Diễm ra sau lưng.
Tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ, hồi lâu anh ta cũng không thể lấy lại tinh thần. Anh ta cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tai mình bên tai vẫn quanh quẩn lời cô vừa nói.
- Bạch Quân Diễm chúng ta chia tay đi.
Anh ta nhìn xuống dưới đài, cô đã sớm đi khỏi đây. Tiếng bàn tán nổi lên bống phía, đường đường là chủ tịch Tập đoàn Vạn Hào nhưng giờ đây lại bị mọi người cười nhạo. Anh ta xiết chặt nắm tay như muốn khảm chiếc nhẫn kia vào lòng bàn tay mình.
Ở dưới đài Tô Cẩm Tuyết cũng bị khiếp sợ, nhưng tiếng bàn tán đã kéo lý trí cô trở về.
- Trong video chính là cô ta mà.
- Sao cô ta còn dám tới đây nhỉ?
- Người ta đã có hôn thê mà còn cố tình quấn lấy, đúng là không biết xấu hổ.
- Ai nói xem không phải vậy sao?
Mọi người đều chỉ chỏ Tô Cẩm Tuyết trong nháy mắt cô ta thấy hốt hoảng thật sự. Cô ta nhớ tới thời đi học, tình cảnh của cô ta cũng như thế này, một đám người xúm vào nghị luận về cô ta, mọi người cũng bắt đầu cười nhạo cô ta có cha là tội phạm giết người.
Cô ta điều chỉnh hơi thở để bình tĩnh lại, tự nhủ không thèm để ý, không thèm để ý bất cứ ai. Chỉ cần cô ta không thèm để ý mọi chuyện sẽ tốt thôi, nếu cô ta càng chật vật mọi người sẽ càng được nước lấn tới. Một người đang đi về phía cô ta, có vẻ đây là quản lý của nhà hàng này:
- Tô tiểu thư, phiền cô tạm thời đi khỏi đây được không?
Cô ta nhìn người đứng trước mặt mình, cô ta không hề biết người này, cô ta hỏi lại:
- Là Bạch Quân Diễm kêu anh bảo tôi rời khỏi đây sao?
- Đây là ý của Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân chính là mẹ của Bạch Quân Diễm.
Cô ta hít sâu một hơi, cố giữ nụ cười trên mặt:
- Tôi cũng đang muốn đi ra ngoài đây, vừa vặn lại được Bạch phu nhân mời gặp.
Thật ra ý của Bạch phu nhân là mời cô ta ra ngoài chính là đuổi cô ta đi khỏi đây. Nhưng cô ta lại tự ý cho thành bà muốn mời gặp cô ta, chỉ như vậy cô ta mới tự tìm bậc thang cho mình xuống.
Nói xong cô ta đưa mắt nhìn Bạch Quân Diễm vẫn đang đang đứng trên sân khấu, nét mặt của anh ta không tốt lắm. Cô ta hiểu rõ còn rất nhiều khó khăn mà anh ta bắt buộc phải đối diện, anh ta đang cố tình bỏ qua mình.
Cô ta xoay người đi thẳng sống lưng thẳng tắp, bỏ lại những lời nghị luận ở sau lưng.
- Bạch gia đối với cô ta quả thực không khách khí, vậy mà lại cho người trực tiếp tới mời cô ta đi khỏi đây. Xem ra Bạch gia không hề để cô ta trong mắt.
- Loại đàn bà này nha, cả ngày chỉ biết mơ bay lên cao biến thành phượng hoàng, nhưng lại không nhìn xem mình có bao nhiêu phân loại.
Cô ta cố gắng đi khỏi hội trường, lúc này mới cảm nhận được mình vừa bỏ gánh nặng ngàn cân xuống khỏi vai. Cô ta tựa vào tường thở hổn hển.
Bạch Quân Diễm xuống sân khấu, trợ lý Trương Sách đi tới nói với anh ta:
- Bạch tổng Tô tiểu thư được mời đi, có cần cho người đưa cô ấy về.
- Không cần. – Sắc mặt Bạch Quân Diễm âm trầm đến đáng sợ:
- Cho người đi tìm đưa Lê Nhã Phù trở lại. Bất kể dùng cách gì cũng phải đưa cô ấy trở lại đây.
- Không thế thì còn gì nữa?
Anh ta vẫn không chịu thừa nhận, mà cũng đúng thôi, anh ta là người thông minh nên chắc sẽ chảng bao giờ chịu thú nhận với cô rằng Tô phó tổng chính là mối tình đầu của anh ta.
- Em biết cô ta là mối tình đầu của anh. Ư
Anh ta cau mày, từ trong gương cô thấy ánh mắt anh ta có sự thay đổi rõ ràng, trong đó bắt đầu xen sự ác liệt, tàn khốc. Có thể đây là tâm tình thực sự của anh ta nhưng nét mặt anh ta vẫn duy trì như cũ, hầu như không có thay đổi gì.
Anh ta gật đầu:
- Ừ, anh với cô ấy từng có thời gian ở bên nhau.
Anh ta thản nhiên thừa nhận, không hề có chút lúng túng nào khi bị cô bóc trần sự thật. Hơn nữa anh ta cũng chẳng thèm hỏi vì sao cô biết chuyện này, thật giống như anh ta cũng chẳng quá để tâm tới chuyện này. Nhìn anh ta rộng lượng như vậy cô cũng thấy thật bất ngờ.
Ngừng một lát rồi anh ta nói tiếp:
- Nhưng giờ quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là đối tác, anh mời đối tác tới dự đám cưới của mình cũng là theo lẽ thường, chẳng có gì không thích hợp cả.
Lê Nhã Phù đáp lại:
- Em nhớ em đã từng thấy anh vẽ một bức tranh, trên đó vẽ một cô gái. Nếu em đoán không lầm thì đó chính là Tô Cẩm Tuyết? Còn có khúc nhạc Cavatina, đó chẳng phải là khúc nhạc đính ước của hai người sao? Trong lòng anh vẫn luôn có cô ấy, anh vẫn còn yêu cô ấy có phải không?
Từ trong gương anh ta nhìn thẳng vào mắt cô:
- Chuyện của anh và cô ấy đã là quá khứ. Anh chỉ biết rằng bây giờ em là vợ chưa cưới của anh, lễ đính hôn của chúng ta sắp diễn ra. Cuộc sống quan trọng nhất là hiện tại là tương lai chúng ta không nên để quá khứ quấy rầy mình. Bên ngoài còn rất nhiều tân khách đang đợi chúng ta, mình không nên vì những chuyện không đâu mà lãng phí thời gian.
Anh ta nói thật kiên định, đem quá khứ giữa anh ta và Tô Cẩm Tuyết thành chuyện không quan trọng. Nếu như mấy ngày trước cô không tận mắt thấy anh ta ôm hôn thắm thiết Tô Cẩm Tuyết chắc chắn cô sẽ tin những lời này của anh ta.
Giờ đây cô đang thầm cười nhạt trong lòng, chuyện đã qua, quá khứ sao? Thật sự đã qua sao? Trong điện thoại của cô vẫn đang lưu đoạn video hai người họ hôn nhau. Đại khái cô đã đoán được rằng tại sao anh ta lại không chịu chia tay với mình.
Chuyện đính hôn giữa cô và anh không chỉ là chuyện giữa hai gia đình mà còn là chuyện giữa hai công ty. Hôm nay có nhiều khách tới như vậy mà còn toàn là những người không giàu thì cũng sang, thiếp mời đã sớm được phát ra ngoài nếu như giờ hủy lễ đính hôn thì chắc chắn sẽ dẫn thiệt hại vô cùng lớn. Cô không gánh nổi cái trách nhiệm này mà anh ta cũng chẳng muốn tự đẩy mình vào vũng bùn.
Cho nên với kiểu người luôn tỉnh táo như anh ta chắc chắn đã xác định rõ lễ đính hôn giữa hai người phải diễn ra như bình thường, chuyện hủy bỏ tuyệt đối không thể xảy ra. Cô không biết anh ta đã dùng cách gì để thuyết phục Tô Cẩm Tuyết, nhưng việc cô ta tới đây tham dự lễ đính hôn chứng tỏ cô ta đã chấp nhận cách làm của anh ta.
Do đó cô ta đến đây cũng chẳng vấn đề gì hết. Bởi vì cho dù sau này có thể nào dù lễ đính hôn có diễn ra cũng chẳng ảnh hưởng tới việc anh ta hẹn hò, lưu luyến nối lại tình xưa với Tô Cẩm Tuyết. Có lẽ quá trình chung đụng với Lê Nhã Phù suốt mấy qua đã khiến anh ta đưa ra nhận định rằng cô là người khôn khéo hiểu chuyện biết ép mình vì đại cục. Hơn nữa anh ta cũng thấy so với Tô Cẩm Tuyết cô tốt hơn, ổn định hơn.
Liệu có phải Bạch Quân Diễm thấy cô là người hiểu chuyện nên tự cho rằng cô cũng chỉ là quả hồng mềm để mặc người nắn bóp chèn ép? Dù đính hôn với cô nhưng cũng vẫn sẽ qua lại với người yêu cũ, rồi dùng vài ba lời đường mật để xoa dịu, dụ dỗ cô ngoan ngoãn sao? Để mặc cô bị người ngoài cười nhạo rằng cô là kẻ đại ngu đần? Vốn cô còn muốn nhường anh ta thế chủ động trong chuyện chia tay bởi dẫu sao mấy năm qua anh ta đối với cô cũng không quá tệ. Nhưng anh ta không nên khi dễ cô, không nên biến cô thành người đần để mặc sức nhào nặn cô theo ý mình. Lê Nhã Phù cô không phải là không có móng vuốt, nếu ngươi mang ý tấn công cô thì cô sẽ không ngại giơ móng vuốt của mình ra.
Lê Nhã Phù nhìn người đàn ông ở trong gương, nở nụ cười dịu dàng:
- Được giờ anh giúp em gọi người ở bên ngoài vào, thời gian không còn nhiều em phải nhanh chóng chuẩn bị.
Cô vẫn luôn thân thiện như vậy, chưa từng truy cứu anh ta bất cứ chuyện gì. Anh ta hôn lên má cô một cái rồi xoay người đi ra cửa để cho nhân viên trang điểm với stylist đi vào.
Do thời gian eo hẹp nên mọi người đều tập trung làm việc. Không quá nửa giờ sau cô đã chuẩn bị xong xuôi, có thể ra cửa tiếp khách. Bạch Quân Diễm cũng đang chờ sẵn ở ngoài cửa, thấy cô ra anh ta ga lăng chìa tay mình ra đón cô, còn cô cũng thoải mái đặt tay mình vào tay anh ta.
Hai người chậm rãi dắt nhau vào hội trường, đường đi lên bục có trải thảm, quan khách ngồi ở hai bên. Cô đưa mắt nhìn qua toàn bộ hội trường, rất nhanh cô đã nhìn thấy Tô Cẩm Tuyết, cô ta cũng đang nhìn chằm chằm cô và Bạch Quân Diễm.
Cô không thể hình dung được ánh mắt của Tô Cẩm Tuyết ở thời điểm này, mặc dù Bạch Quân Diễm đã trấn an cô ta, nhưng khi nhìn người đàn ông mình yêu đính hôn với người phụ nữ khác chắc chắn trong lòng cô ta rất khó chịu.
Lê Nhã Phù nhìn về phía Bạch Quân Diễm, cô phát hiện hai người bọn họ đang nhìn nhau say đắm, nhưng anh ta cũng không dám nhìn người kia quá lâu, chốc lát đã vội vàng rời ánh mắt đi.
Cô và anh ta tay trong tay đi trên thảm, chỉ còn vài bước nữa là tới bục, sau đó hai người sẽ trao nhẫn cho nhau và nhận lời chúc phúc của mọi người.
Nhưng bỗng nhiên cô rút tay mình khỏi tay anh ta, bị bất ngờ trước hành động của cô, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được. Cô cười với anh ta một tiếng nhưng đây không phải nụ cười của tiểu bạch thỏ mà hàng ngày cô vẫn dành cho anh ta, giờ đây trong tiếng cười của cô ẩn chưa lãnh ý.
Cô nói:
- Bạch Quân Diễm giờ đây chúng ta cũng nên chấm dứt thôi.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô, còn cô cũng không cho anh ta cơ hội hỏi dò, cô bước nhanh tới bục, nói với tất cả quan khách:
- Thật sự tôi rất vinh hạnh khi thấy mọi người trong lúc bận rộn vẫn dành chút thời gian tới tham dự lễ đính hôn của tôi với Bạch tiên sinh. Nhưng trước khi lễ đính hôn chính thức bắt đầu tôi có cái này muốn mời mọi người xem qua.
Trong phòng có chuẩn bị sẵn máy chiếu, vốn dùng để chạy hình cưới của hai người nhưng giờ cô đi tới kết nối máy chiếu với điện thoại của mình.
Mọi người đều không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì, tiếng bàn tán thảo luận nổi lên.
Cô mở điện thoại rồi chọn mở video bằng chứng, rất nhanh trên màn ảnh đã xuất hiện hình ảnh rõ ràng của Bạch Quân Diễm.
Trong video anh ta đang gây gổ với một người phụ nữ, nhưng cuộc gây gổ đã chấm dứt rất nhanh, hai người họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau đắm đuối.
Mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình trước mặt. Trên video cũng hiện rõ ngày tháng, là mấy ngày trước. Hóa ra trước lễ đính hôn của mình mà Bạch tổng vẫn có tâm tình đi hẹn hò với người phụ nữ khác, thậm trí còn trao cho người đó nụ hôn nóng bỏng. Toàn bộ hội trường đều xôn xao trước những gì họ vừa thấy, anh ta nhìn cô còn cô cũng nhìn về phía anh ta. Hiển nhiên anh ta chưa bao giờ ngờ tới tình huống này. Nhưng ta là dạng người nào cơ chứ, có tình huống nguy hiểm nào mà anh ta chưa từng trải qua, sau những khoảnh khắc khiếp sợ anh ta đã nhanh chóng phục hồi tinh thần rảo bước về phía sân khấu.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thù hận:
- Em theo dõi anh?
- Thật xin lỗi đúng là tôi đã theo dõi anh. Nhưng vậy thì sao chứ?
- Tại sao?
Cô nhìn ra được là anh ta đang cố kìm nén cơn giận.
- Tại sao em phải làm như vậy?
Anh ta hỏi đến thản nhiên tựa như anh ta vô cùng có lý vậy. Cũng giống như kẻ sai trong chuyện này là cô chứ không phải anh ta.
- Tôi đã cho anh cơ hội nói lời chia tay, chính anh đã bỏ qua nó.
Thật sự cô không hề muốn mọi chuyện thành thế này, cô quay video là để nếu cần cô lấy nó bảo vệ mình khi lật bài với anh ta. Trước tới nay cô chưa từng có suy nghĩ đem video này rêu rao khắp nơi. Nhưng anh ta lại coi cô là kẻ ngu, đã vậy sao cô phải giữ thể diện cho anh ta? Anh ta đã yêu người phụ nữ kia như vậy cô sẽ cho anh ta cơ hội quang minh chính đại nối lại tình xưa với cô ta, để cho mọi biết hai người họ yêu nhau tới nhường nào. Để khiến sau này mỗi lần hai người họ xuất hiện cùng nhau sẽ phải chịu những áp lực to lớn những dè bỉu từ mọi người xung quanh. Bởi vì ai ai cũng biết vì người đàn bà đó mà anh ta sẵn sàng bỏ mặc hôn thê của mình, lén lút qua lại với cô ta.
Cô còn muốn biết tình yêu của bọn họ vì đại tới nhường nào, để họ sẵn sàng biến cô thành vật hi sinh cho cuộc tình của mình. Tình yêu vụng trộm đó vĩ đại như thế nhưng liệu có thể bỏ qua những ánh mắt xỉa xói của thế tục, bỏ qua những lời dè bỉu chê bai từ mọi người xung quanh.
Cô rút nhẫn đính hôn ra khỏi ngón tay của mình, trong quá khứ cô từng vô số lần muốn nói lời chia tay với anh ta nhưng bởi quá nhiều gánh nặng cô chưa từng dám nói những lời đó ra miệng. Nhiều năm qua đi nó cứ tích tụ quanh quẩn trong lòng cô giờ đây cô đã có thể nói ra cô cảm nhận được tim mình đang đập mạnh mẽ.
Rốt cuộc cô cũng được nói những lời mà mình khổ sở đè nén suốt bao năm qua, cô đem chiếc nhẫn nhét vào tay anh ta miệng nở nụ cười thư thái đối diện với anh ta.
- Bạch Quân Diễm chúng ta kết thúc.
Còn cục diện rối rắm này có giải quyết ra sao cũng chẳng phải chuyện của cô nữa rồi. Cô cầm điện thoại di động, xách váy chạy khỏi hội trường, chạy về phía cửa. Giờ cô có thể vứt bỏ mọi liên quan tới Bạch Quân Diễm ra sau lưng.
Tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ, hồi lâu anh ta cũng không thể lấy lại tinh thần. Anh ta cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tai mình bên tai vẫn quanh quẩn lời cô vừa nói.
- Bạch Quân Diễm chúng ta chia tay đi.
Anh ta nhìn xuống dưới đài, cô đã sớm đi khỏi đây. Tiếng bàn tán nổi lên bống phía, đường đường là chủ tịch Tập đoàn Vạn Hào nhưng giờ đây lại bị mọi người cười nhạo. Anh ta xiết chặt nắm tay như muốn khảm chiếc nhẫn kia vào lòng bàn tay mình.
Ở dưới đài Tô Cẩm Tuyết cũng bị khiếp sợ, nhưng tiếng bàn tán đã kéo lý trí cô trở về.
- Trong video chính là cô ta mà.
- Sao cô ta còn dám tới đây nhỉ?
- Người ta đã có hôn thê mà còn cố tình quấn lấy, đúng là không biết xấu hổ.
- Ai nói xem không phải vậy sao?
Mọi người đều chỉ chỏ Tô Cẩm Tuyết trong nháy mắt cô ta thấy hốt hoảng thật sự. Cô ta nhớ tới thời đi học, tình cảnh của cô ta cũng như thế này, một đám người xúm vào nghị luận về cô ta, mọi người cũng bắt đầu cười nhạo cô ta có cha là tội phạm giết người.
Cô ta điều chỉnh hơi thở để bình tĩnh lại, tự nhủ không thèm để ý, không thèm để ý bất cứ ai. Chỉ cần cô ta không thèm để ý mọi chuyện sẽ tốt thôi, nếu cô ta càng chật vật mọi người sẽ càng được nước lấn tới. Một người đang đi về phía cô ta, có vẻ đây là quản lý của nhà hàng này:
- Tô tiểu thư, phiền cô tạm thời đi khỏi đây được không?
Cô ta nhìn người đứng trước mặt mình, cô ta không hề biết người này, cô ta hỏi lại:
- Là Bạch Quân Diễm kêu anh bảo tôi rời khỏi đây sao?
- Đây là ý của Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân chính là mẹ của Bạch Quân Diễm.
Cô ta hít sâu một hơi, cố giữ nụ cười trên mặt:
- Tôi cũng đang muốn đi ra ngoài đây, vừa vặn lại được Bạch phu nhân mời gặp.
Thật ra ý của Bạch phu nhân là mời cô ta ra ngoài chính là đuổi cô ta đi khỏi đây. Nhưng cô ta lại tự ý cho thành bà muốn mời gặp cô ta, chỉ như vậy cô ta mới tự tìm bậc thang cho mình xuống.
Nói xong cô ta đưa mắt nhìn Bạch Quân Diễm vẫn đang đang đứng trên sân khấu, nét mặt của anh ta không tốt lắm. Cô ta hiểu rõ còn rất nhiều khó khăn mà anh ta bắt buộc phải đối diện, anh ta đang cố tình bỏ qua mình.
Cô ta xoay người đi thẳng sống lưng thẳng tắp, bỏ lại những lời nghị luận ở sau lưng.
- Bạch gia đối với cô ta quả thực không khách khí, vậy mà lại cho người trực tiếp tới mời cô ta đi khỏi đây. Xem ra Bạch gia không hề để cô ta trong mắt.
- Loại đàn bà này nha, cả ngày chỉ biết mơ bay lên cao biến thành phượng hoàng, nhưng lại không nhìn xem mình có bao nhiêu phân loại.
Cô ta cố gắng đi khỏi hội trường, lúc này mới cảm nhận được mình vừa bỏ gánh nặng ngàn cân xuống khỏi vai. Cô ta tựa vào tường thở hổn hển.
Bạch Quân Diễm xuống sân khấu, trợ lý Trương Sách đi tới nói với anh ta:
- Bạch tổng Tô tiểu thư được mời đi, có cần cho người đưa cô ấy về.
- Không cần. – Sắc mặt Bạch Quân Diễm âm trầm đến đáng sợ:
- Cho người đi tìm đưa Lê Nhã Phù trở lại. Bất kể dùng cách gì cũng phải đưa cô ấy trở lại đây.
Danh sách chương