Lê Nhã Phù chạy ra tới cửa nhà hàng thì bỗng nhiên có người gọi cô đứng lại.

- Lê Nhã Phù, cô mau đứng lại cho tôi.

Cô đứng sững người, từ từ quay đầu lại nhìn về phía đó thì thấy mẹ kế của cô – Trình Bình Bình đang đuổi theo mình.

- Cô muốn đi đâu? – Sắc mặt của bà ta không tốt lắm.

- Mời vừa rồi mẹ cũng thấy đó, chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ đính hôn với con mà Bạch Quân Diễm, anh ta vẫn đi ôm hôn người phụ nữ khác. Cho nên lễ đính hôn này không có lý do để tiếp tục.

- Cô không phải giở thói đại tiểu thư với tôi, lập tức trở lại hội trường, tiếp tục lễ đính hôn.

Lê Nhã Phù cảm giác không dám tin vào những điều cô vừa nghe thấy:

- Tại sao con phải tiếp tục lễ đín hôn này? Bạch Quân Diễm đã có gan làm loại chuyện như này rồi cớ sao con phải cố ép mình tiếp tục ở bên cạnh anh ta?

- Đây là thời điểm để cô hành xử cảm tính sao? Có chuyện gì sao không âm thầm giải quyết, tại sao cô lại chọn thời điểm này để phơi bày tất cả khiến cho mọi người đều biết? Cô làm như vậy cô để mặt mũi của Trình gia ở đâu, để thể diện Bạch gia ở đâu hả?

- Con sẽ không trở lại đó đâu. Chuyện giữa con và anh ta không thể nào tiếp tục.

Đây cũng là lần đầu tiên Lê Nhã Phù dùng giọng điệu cứng rắn khi nói chuyện với Trình Bình Bình. Bà ta cũng bị kinh ngạc bởi thái độ của cô, một lúc sau bà ta mới quát cô:

- Cô là cậy cash cứng cáp rồi nên không coi lời tôi ra gì phải không? Cô mau chóng trở lại hội trường xin lỗi chú Bạch, dì Bạch và còn phải xin lỗi Bạch Quân Diễm nữa. Sau đó xin lỗi các vị tân khách đã tới dự lễ đính hôn đã phải mất công chờ đợi nãy giờ.

Lê Nhã Phù sợ ngây người:

- Tại sao con phải nói lời xin lỗi? Bạch Quân Diễm đối xử với con tệ như vậy tại sao mẹ còn muốn con phải xin lỗi anh ta?

"Bốp." Trình Bình Bình tát vào mặt cô.

- Sao cô vẫn chưa chịu tỉnh táo lại cho tôi? Cô đã lớn như vậy rồi sao lại có thể hành động tùy hứng như thế? Tôi vất vả nuôi cô lớn để rồi cô báo đáp tôi như vậy sao?

Một cái tát này khiến Lê Nhã Phù sững người, cô không hiểu tại sao cô lại bị đánh. Rõ ràng người làm sai không phải là cô, tại sao lại đánh cô?

Trong chớp mắt bao nhiêu ấm áp trong lòng cô đều biến mất không dấu vết, giờ cô chỉ cảm thấy cõi lòng mình tê tái, giá lạnh. Đúng vậy, cô lớn lên ở Trình gia cho nên khi bà ta muốn cô tiếp cận Bạch Quân Diễm cô cũng làm theo ý bà ta. Dù sau này khi cô luôn ấp ủ ý định chia tay với anh ta, cô vẫn không dám dứt khoát, cô luôn boăn khoăn không dám nói lời chia tay thành tiếng. Mà mấy năm qua, khi cô đi biểu diễn nhận mỗi khi nhận được thù lao cô đều nhất nhất giao gần như toàn bộ số tiền ấy vào tay bà ta. Bởi vì cô nghĩ rằng cô có được ngày hôm nay là do bà ta tạo điều kiện cho cô tiếp tục học đàn, cho nên cô phải báo đáp bà ta, phải nghe lời bà ta.

Nhưng cô không phải một cỗ máy, tại sao ai ai cũng cho rằng cô phải làm một kẻ ngốc, không có ý kiến của mình? Tại sao khi cô bị người khi dễ cô lại không được phép phản kích, cô chỉ được phép im lặng chịu đựng? Dựa vào đâu mà họ muốn ép cô trở thành người như thế?

Cô hít sâu một hơi, rồi cố gắng giữ bình tĩnh nói chậm rãi từng lời từng chữ với Trình Bình Bình:

- Con sẽ không quay lại đó. Con với Bạch Quân Diễm đã kết thúc rồi, giữa con và anh ta không có khả năng để tiếp tục như cũ.

Trình Bình Bình vung tay nhưng cô đã kịp tóm lấy tay bà ta.

- Tôi gọi bà một tiếng mẹ là do con có lòng tôn trọng bà. Nhưng điều này không hề có ý nghĩa rằng bà được quyền chà đạp tôi hay khi bà chà đạp tôi thì tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho bà. Tôi cũng là một con người bằng xương bằng thịt, tôi không phải là một súc sinh.

Dứt lời, cô hất tay bà ta xuống rồi xoay người chạy khỏi nhà hàng.

- Lê Nhã Phù cô đứng lại cho tôi. Cô có nghe tôi bảo cô đứng lại hay không?

Lê Nhã Phù đón một chiếc taxi, cô bỏ lại sau lưng những lời kêu gào bắt cô đứng lại của Trình Bình Bình. Cô biết rõ buổi đính hôn lúc này sẽ vô cùng nhộn nhạo, rối loạn, nhưng giờ đó không phải chuyện cần cô suy tính xem phải xử lý tình hình như thế nào cho phù hợp. Và cô cũng chắc chắn rằng từ giờ Bạch Quân Diễm sẽ vô cùng bận rộn.

- Tiểu cô nương chúng ta đã đi loanh quanh mấy vòng rồi, cô vẫn chưa nghĩ ra mình cần tới đâu sao?

Đi đâu bây giờ? Thật ra giờ cô cũng không biết mình nên đi nơi nào. Cô nhìn ra bên ngoài, trời đã tối dần, đèn đường, đèn neon tỏa ra những tia sáng xuyên thủng màn đêm. Những cái bóng đèn giống như vô số viên thủy tinh nối tiếp nhau tạo thành một mảnh sáng vô tận.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói với tài xế:

- Đi Osukei.

Tại sao lại đến Osukei, đó là bởi vì nơi ấy có người giống anh.

Cô tưởng tượng, nếu hôm nay người nhà của cô là anh, chắc chắc anh sẽ không cho cô lấy Bạch Quân Diễm, anh cũng sẽ không đánh cô. Và anh cũng không bao giờ khuyên cô hãy cố chịu đựng, hãy cố làm kẻ ngu bỏ qua tất cả, tất nhiên anh còn đòi công đaọ cho cô nữa.

Nhưng là cô đã bỏ mặc anh, chính cô đã từ bỏ người yêu thương mình nhất trên cõi đời này.

Trong biệt thự ở Vịnh Thiện Thủy, Bạch Quân Diễm vừa bước vào phòng vừa cởi áo khoác, anh ta tiện tay ném áo khoác sang một bên rồi đưa tay lên gỡ cà vạt khỏi cổ. Anh ta đi thẳng tới tủ rượu, sau vài động tác giằng xé cà vạt ra khỏi cổ anh ta cũng tiện tay ném nó vào một xó rồi đi rót cho mình một ly rượu mạnh.

Sắc mắt của anh ta thực sự rất khó coi, mặt mày anh ta thể hiện rõ anh ta đang ở trong tình huống rất nghiêm trọng và mệt mỏi. Sau khi uống một mạch nửa ly rượu mạnh, anh ta nhắm mắt lại chìm trong suy nghĩ của chính mình. Đột nhiên, anh ta nghe được tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Người đi vào là Trương Sách, thân là trợ lý nên Trương Sách hiểu rõ tâm tình của sếp lúc này chắc chắn là cực tệ. Bởi vì sự việc ngày hôm nay xử lý không được tốt lắm cho nên trong lúc nói chuyện Trương Sách cũng đành phải cố gắng thận trọng từng chút một:

- Bạch tổng, Tô tiểu thư gọi điện tới.

Bạch Quân Diễm đưa tay bóp trán:

- Nói với cô ấy rằng hai ngày tới tôi sẽ rất bận, sau đó tôi sẽ chủ động gọi cho cô ấy,

Trương Sách đi ra ngoài, Bạch Quân Diễm cũng đứng lên rót thêm một ly rượu rồi đi tới ghế salon và ngồi xuống. Lúc này có vẻ anh ta đã bình tĩnh lại rồi. Anh ta chậm rãi lắc ly rượu trong tay mình, trong đầu thì đang tua lại những việc đã xảy ra trong buổi lễ đính hôn ngày hôm nay.

Anh ta đã từng thật sự xem thường Lê Nhã Phù. Trong suy nghĩ của anh ta, cô luôn luôn giữ vẻ mặt khôn khéo nhu thuận, dù anh ta nói gì cô cũng đều nhất nhất đáp ứng một cách khéo léo vô cùng.

- Anh sắp xếp thế là được rồi.

- Mọi thứ em đều nghe theo anh.

- Ừ, em nhớ rồi, em sẽ làm theo lời anh dặn.

Cho tới bây giờ dường như cô chưa từng đưa ra ý kiến của mình, cô luôn rất ngoan ngoãn, giống như một con mèo nhỏ ôn thuận (ôn hòa + thuận theo, vâng lời). Lúc đầu anh ta chọn cô không phải chỉ bởi vì cô có gia thế hay tài năng của cô khiến Bạch gia được hãnh diện mà còn vì cô rất nhu thuận biết điều, cô sẽ không gây khó dễ hay gây bất lợi cho anh ta.

Nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới cô – con mèo nhu thuận cũng lại biết cắn người.

Trong chốc lát Trương Sách quay trở lại:

- Bạch tổng chuyện ngài phân phó tôi đã làm xong.

- Tô tiểu thư trả lời thế nào?

- Cô ấy không nói gì nhiều, chỉ bảo đã biết rồi cúp máy.

Bạch Quân Diễm gật đầu tỏ ý đã biết, Trương Sách cũng biết ý nên anh ta định đi khỏi biệt thự nhưng Bạch Quân Diễm lại hỏi:

- Nhà họ Lê bên kia có tin tức gì mới không? Lê Nhã Phù đã trở lại đó chưa?

- Từ sau buổi lễ đính hôn cô ấy chưa từng trở lại đó.

- Không phải tôi đã bảo cậu cho người đi tìm cô ấy sao, đã tìm được chưa?

Trương Sách nhìn sắc mặt của Bạch Quân Diễm:

- Vẫn chưa tìm được.

- Tiếp tục tìm. - Bạch Quân Diễm cầm ly rượu, anh ta nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hổ phách, ra lệnh bằng giọng nói lạnh lẽo.

Ở quầy bar Lê Nhã phù gọi một ly rượu, uống hết cô lại gọi thêm ly nữa. Uống đến khi đầu óc choáng váng, cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy hình bóng quen thuộc.

Lê Nhã Phù mơ mơ màng màng hỏi người pha chế:

- Ông chủ của các anh không ở đây sao?

Nhân viên pha chế hỏi lại:

- Cô hỏi quản lý Vương à?

- Không phải quản lý Vương, là Giang Hàn cơ.

- Giang tổng? Giang tổng là đại boss, bộn bề công việc nên rất ít khi tới đây.

- Anh có điện thoại của anh ấy không?

- Tiểu thư thật biết nói đùa, tôi sao mà có được điện thoại của Giang tổng cơ chứ.

Cô thấy có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó cô lại cười tự giễu. Tại sao cô lại cần số điện thoại của Giang Hàn chứ, cô đâu có thân quen với anh. Chẳng qua anh giống với người ấy, chỉ như vậy mà thôi.

- Tiểu cô nương sao lại ngồi uống rượu một mình thế này?

Nghe được tiếng nói cô quay đầu lại nhìn, thấy đứng bên cạnh mình là một người đàn ông có râu quai nón, mặc áo sơ mi nền hoa. Trên người hắn ta mùi nước hoa rất nồng, cô nhíu mày lại. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô rồi lại nói tiếp:

- Có muốn anh đây uống cùng cô em một ly hay không?

- Không cần.

- Uống một mình thì nhàm chán lắm. – Hắn ta cầm ly rượu đưa tới bên mép của Lê Nhã Phù:

- Em gái uống thử một chút nào.

Hắn nhích người tới gần cô hơn, mùi nước hoa càng lúc càng nồng nặc. Cô thấy khó chịu nên đưa tay đẩy hắn ra khiến ly rượu trên tay hắn bị sánh ra ngoài hơn nửa.

Người đàn ông đó phát cáu:

- Ngươi, tiểu cô nương này thật quá không hiểu chuyện.

Do đã uống khá nhiều nên giờ cô cũng hơi mơ màng, cô không phản ứng lại lời của hắn ta.

- Anh đây đang nói chuyện mà em gái không đáp lời gì thế.

Hắn ta định đẩy cô nhưng mà tay hắn còn chưa chạm vào người cô thì đã có người túm chặt lấy cổ tay hắn. Hắn ta quay đầu nhìn, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một người đàn ông đứng bên cạnh hắn. Đồng thời lúc này cổ tay hắn cũng đang bị vặn xoắn.

- Mẹ nó, mày là ai?

Giang Hàn hất tay hắn ra, cùng lúc anh nói với người đứng sau mình:

- Mang hắn tới chỗ khác rồi nói cho hắn biết tôi là ai. Còn nữa cho hãy cho hắn biết cái giá của việc trêu chọc khách nữ ở đây.

Dứt lời, hai người luôn im lặng đi theo anh lập tức bước lên túm lấy người đàn ông kia, động tác của bọn họ không hề khách khí.

Lê Nhã Phù chống đầu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, trong quán đèn điện lập lòe nên khiến mặt anh lúc ẩn lúc hiện. Ánh sáng không rõ khiến ngũ quan của anh sâu hơn, gương mặt này của anh sao giống Lê Hướng Dương như vậy?

Nhưng dù anh giống người đó nhưng hết lần này đến lần khác trên người anh không hề có sự ấm áp, vây quanh anh luôn là tầng khí lạnh lẽo khiến người xung quanh thấy sợ hãi.

Giang Hàn đem ly rượu cô uống còn một nửa đẩy sang một bên:

- Tửu lượng không tốt thì uống ít một chút.

- Giang tổng sao lại ở chỗ này? Tôi thấy người phục vụ bảo lão đại rất ít khi tới nơi này.

- Tại sao Lê tiểu thư ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay là lễ đính hôn của cô mà.

- À.. sao Giang tổng biết? Tôi không nhớ là mình đã đưa thiệp mời cho anh.

- Tôi nghe Vệ Nhất Lăng nói.

Cô gật đầu một cái:

- Ừ, tôi có mời Vệ tổng.

Cô lấy ly rượu đã bị anh đẩy ra xa, cô nâng ly nói với anh:

- Ở đây mà gặp được Giang tổng cũng là một loại duyên phận, anh có muốn cùng tôi uống một ly hay không?

Cô nhìn anh bằng anh mắt mê ly, giọng nói chuyện cũng có chút hàm hồ, chắc hẳn cô đã say. Anh đoạt lấy ly rượu trong tay cô:

- Lê tiểu thư cô uống nhiều rồi. – giọng anh có phần chìm xuống.

Trong mơ hồ cô ngẩng đầu nhìn anh:

- Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ của quán rượu khuyên khách hàng chớ uống nhiều, anh ngại nhiều tiền rồi nên không muốn kiếm thêm à?

- Con gái đi uống rượu một mình không an toàn.

- Tôi đâu có uống một mình, còn có anh ở cạnh tôi mà.

- Lê tiểu thư cô tin tôi nhiều như vậy sao? Cộng thêm lần này nữa chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần.

- Vậy thì có sao, mới gặp nhau ba lần thì không thể uống rượu với nhau sao?

Cô lại tiếp tục uống rượu, nhưng ly còn chưa kịp chạm môi thì đã bị cướp mất. Anh đem rượu trong ly đổ vào thùng rác, rồi nói với cô:

- Uống có mức độ thôi, cô uống nhiều như vậy để làm gì?

- Giang tiên sinh anh thân với tôi lắm à? Mới gặp tôi mấy lần mà giờ đã quan tâm xem tôi đã uống bao nhiêu rượu.

Thế nhưng anh lại đáp một nẻo:

- Hôn phu của cô có người phụ nữ khác, cô có vì hắn mà đau lòng thì cũng chỉ là đang tự làm khổ mình mà thôi. Cõi đời này đàn ông nhiều như vậy, cô không nên như thế không cần phải nếu không là hắn thì không thể.

Anh nghĩ rằng cô tìm tới rượu là vì Bạch Quân Diễm sao? Thật ra không phải vậy, cô uống rượu là vì cái người cô đã gọi là mẹ suốt bao năm qua lại chà đạp cô một cách tàn nhẫn như vậy. Cô hy sinh nhiều như thế, nhưng bà ta vẫn thấy chưa đủ.

Mặc dù cô đã uống nhiều đến mức choáng váng nhưng vẫn chưa tới độ bị rượu che mờ lý trí. Khi nghe tới Giang Hàn nói Bạch Quân Diễm có người phụ nữ khác, cô giật mình kinh ngạc, sao anh lại biết chuyện này.

Cô suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười ẩn ý hỏi lại anh:

- Giang tiên sinh không tới lễ đính hôn của tôi cớ sao lại biết rõ những chuyện đã xảy ra ở đó thế? Đây cũng là Vệ tiên sinh kể cho anh nghe à? Hóa ra Vệ tiên sinh lại nhiều chuyện như vậy? Mới không bao lâu là anh ta đã kể cho anh ngọn ngành mọi chuyện bát quái?

Giang Hàn: "..."

Cô có chút không gượng được nữa nên dứt khoát gục hẳn xuống bàn, rồi lại hỏi anh:

- Giang tiên sinh có muốn uống rượu cùng tôi?

- Lê tiểu thư cô uống nhiều rồi, tôi bảo người đưa cô về.

- Về đâu, về đâu được?

- Về nhà cô,

Cô bật cười:

- Tôi đã sớm là kẻ không nhà.

Anh bỗng nhiên trầm mặc hẳn. Cô nhìn anh nhưng do rượu đã có tác dụng nên ánh mắt cô có phần mơ hồ, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, tựa hồ như trên mặt anh cũng không có biểu hiện bất thường nào.

- Tôi bảo người đưa cô về. – Anh nói xong thì quay người rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng của anh thấy thật khó hiểu.

Cô uống không nhiều, nhưng do tửu lượng của cô quá kém mà trong lòng cô giờ như đang bị cái gì đó chặn ngang, dạ dày nóng rát, cô che ngực vì khó chịu mà nhăn mày.

- Tôi thấy rất khó chịu. – Cô nói với bóng lưng của anh.

- Anh mang tôi đi đi.

Người lạnh băng giống như Giang Hàn sẽ quan tâm cô sao, anh sẽ giống người đó quan tâm tới cô chứ?

Ánh mắt cô lại thêm phần mơ hồ, long lanh, cô thấy anh đứng trước mặt mình. Thấy anh quay lại đầu cô càng lúc càng nặng. Trong mơ màng cô thấy anh cởi áo rồi vứt áo cho người luôn đứng cạnh anh.

Anh tới bên cạnh cô không nói lời nào liền đưa tay bế cô lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện