Bạch Quân Diễm có hai người cậu. Con gái của cậu cả tên là Mạnh Duyệt. Con gái của cậu hai chính là Mạnh Giai Giai. Từ nhỏ, Mạnh Duyệt với Mạnh Giai Giai đã không vừa ý nhau.

Gia cảnh Mạnh Giai Giai có chút phức tạp. Mẹ hiện giờ của Mạnh Giai Giai chỉ là mẹ kế của cô ấy. Khi bà ta lấy ba của cô ấy thì có dẫn theo một đứa con riêng tên là Chu Thiến.

Quan hệ giữa Mạnh Duyệt với Mạnh Giai Giai không tốt, nhưng Mạnh Duyệt lại khá thân với Chu Thiến. Thực tế, từ nhỏ Mạnh Duyệt đã tự cho là mình hơn người khác, lại được gia đình chiều chuộng thái quá nên tính cách cô ta rất không tốt. Cô ta khinh thường Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân vì hai cô không phải tiểu thư hào môn chính cống. Cô ta cũng không quá quan tâm Chu Thiến vì năm đó Chu Thiến trở thành tiểu thư bằng cách không tự hào lắm, nhưng vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của ta nên cô ta mới chơi cùng Chu Thiến. Bởi vì cô ta không hợp Mạnh Giai Giai, và Mạnh Giai Giai cũng không ưa Chu Thiến. Cho nên Mạnh Duyệt và Chu Thiến trở thành bạn của nhau.

Do liên quan đến Mạnh Giai Giai nên quan hệ giữa Lê Nhã Phù và Mạnh Duyệt, Chu Thiến cũng không vui vẻ gì. Cho nên vừa mới tỉnh dậy đã phải gặp hai người đó, điều này khiến tâm tình Lê Nhã Phù tuột dốc nhanh chóng.

Vốn đã không vừa mắt nhau nên một lúc sau cô đã nghe được bọn họ xì xào.

Mạnh Duyệt nói:

- Chưa tổ chức lễ đính hôn đã vội vàng ở lại nhà người ta qua đêm, đây chính là có ý đeo bám nhà người ta mà. Đúng là khiến người ngoài cười chết mất. Quả nhiên, cô ta sinh ra và lớn lên ở thị trấn nhỏ nên không được dạy bảo đầy đủ, không biết thế nào mới đúng lễ nghĩa.

Mạnh Duyệt nói lời này chính là bỏ qua cảm nhận của Chu Thiến. Có lẽ cô ta đã quên rằng năm đó mẹ Chu Thiến cũng cố tình không biết xấu hổ đeo bám đàn ông để được thành vợ kế nhà giàu. Cho nên Chu Thiến không tiếp lời câu này của cô ta.

Chu Thiến đáp lại:

- Thật ra Lê Nhã Phù cũng rất đáng thương. Anh họ không thích cô ta, bởi vì trong nhà thúc giục nên mới đồng ý kết hôn, tớ thật muốn xem ngày tháng sau này của cô ta sẽ như thế nào. – Cô ta lắc đầu, ra vẻ tiếc hận:

- Nhất định sẽ là rất bi thảm.

Mạnh Duyệt phản bác:

- Cô ta được gả vào Bạch gia chính là phải thắp hương cảm tạ tổ tiên đã phù hộ, sao lại đáng thương cơ chứ. Có khi mỗi ngày cô ta đều nằm trên giường cười trộm vì nghĩ rằng mình thật may mắn.

- Tớ hỏi cậu, nếu mỗi ngày cậu đều phải sống với người đàn ông không yêu mình, biết rõ anh ta nhớ nhung người phụ nữ khác. Vậy mà cậu còn phải sinh con đẻ cái cho anh ta, hầu hạ người nhà của anh ta, cậu nói xem thế là đáng thương hay không đáng thương.

Mạnh Duyệt nghĩ nghĩ rồi mới đáp:

- Đúng, đúng là ngày tháng bi thảm thật.

Lúc này, ở phòng khách Bạch gia chỉ có hai người bọn họ, người của Bạch gia sẽ không tới chỗ này sớm như vậy. Mà hai kẻ đó sáng sớm đã tới đây nói linh tinh, Lê Nhã Phù thầm nghĩ có khi họ cố ý nói cho cô nghe.

Ở trước mặt người lớn, Lê Nhã Phù thường ép mình cầu toàn bởi vì cô đã quen phải lấy lòng Trình Bình Bình. Nhưng nếu trước mặt là người cùng trang lứa, cô nhất định không cúi đầu lấy lòng bọn họ.

Lê Nhã Phù điều chỉnh tâm tình, cô đang định bước lên để đối chất với bọn họ thì đã nghe được tiếng người khác:

- Từ khi nào chuyện nhà tôi thành chủ đề bàn tán của mấy cô vậy?

Bạch gia rất rộng nên thiết kế hai cầu thang bộ, mấy năm trước còn lắp thêm một bộ thang máy. Lúc này, Lê Nhã Phù đang đứng ở thang bộ phía Nam, còn người kia là đi xuống từ thang bộ phía Bắc. Cô ngẩng đầu nhìn về đó thì thấy Bạch Quân Diễm đang đứng trên bậc cầu thang, vẻ mặt anh ta lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm hơn hẳn bình thường.

Hai kẻ kia thấy Bạch Quân Diễm thì vội vàng ngậm miệng. Ở trước mặt người khác, Mạnh Duyệt hống hách, kiêu căng bao nhiêu thì trước mặt người anh họ này cô ta nhún nhường bấy nhiêu. Cô ta ra vẻ thân thiết hỏi Bạch Quân Diễm:

- Anh còn chưa đi làm à?

Sắc mặt Bạch Quân Diễm không hề tốt lên chút nào, anh ta đi xuống lầu, mang theo vẻ tức giận:

- Sáng sớm đã chạy tới nhà người ta rồi còn bàn tán chuyện riêng của nhà người ta, ở chỗ khác hai cô cũng thế này à? Xem ra tôi phải nói chuyện với các cậu về vấn đề giáo dưỡng của hai cô. Các cô nhiều lời như vậy, các cô không nhận ra mình đang vứt mặt mũi của Mạnh gia đi sao?

Lời của Bạch Quân Diễm tát thẳng mặt hai kẻ đó, không để lại chút sĩ diện nào cho bọn họ. Tuy rằng Bạch Quân Diễm với bọn họ cùng một thế hệ, nhưng cách giáo huấn của Bạch Quân Diễm bây giờ chính là giọng điệu của trưởng bối dạy dỗ con cháu. Mà hai kẻ đó cũng không dám phản đối, còn phải giữ nguyên nét mặt chịu đựng.

Mạnh Duyệt vội đáp lời:

- Anh họ nói đúng lắm ạ.

Chu Thiến cũng vội vàng xun xoe:

- Anh họ đừng nóng giận, bọn em chỉ thuận miệng hàn huyên vài câu mà thôi. Anh biết mà con gái lúc nào cũng thích nhiều chuyện. Nhưng lời anh nói cũng phải, chúng em làm vậy không đúng với quy củ, về sau chúng em không dám nữa.

May cho hai kẻ đó là hôm nay bọn họ không nói gì liên quan tới Bạch Quân Diễm, nhưng anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, không hề khách khí đuổi thẳng:

- Hai cô mau về đi.

Dù sao bọn họ vẫn là anh em họ, cứ như vậy hạ lệnh trục khách. Nhưng hai người đó cũng không dám nói gì, mặt bọ họ xám xịt vội ra chào rồi đi về.

Giờ này, Lê Nhã Phù vẫn đang đứng dựa lưng vào thành câu thang phía bên này. Cô có chút do dự, không biết nên tiếp tực xuống lầu hay lại quay về phòng của Bạch Quân Diễm. Trong lúc cô còn đang đắn đo, chần chừ, thì lại thấy có bóng người đang tiến gần về phía mình, cô ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Quân Diễm đứng trước mặt mình.

Trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy, bây giờ nhìn anh ta rất nhu hòa, anh ta hơi cong khóe miệng, hỏi cô:

- Em đã nghe được điều gì rồi?

Lê Nhã Phù đáp lại:

- Em vừa đi xuống đã thấy anh đuổi ra cô ấy. Sao thế anh, hai cô ấy đắc tội anh à?

- Đúng vậy, bọn họ đắc tội anh, anh thấy phiền nên anh đuổi.

- Nhưng đó là em họ của anh. Anh nói vậy không để lại cho họ chút sĩ diện nào cả.

- Bọn họ đắc tội anh, thì anh sao phải giữ lại mặt mũi cho họ.

Bạch Quuân Diễm nâng cổ tay rồi nhìn đồng hồ:

- Thời gian không còn sớm nữa, anh phải tới công ty. Mấy ngày nữa anh sẽ đón em đi thử lễ phục.

Lê Nhã Phù gật đầu:

- Vâng.

Y phục cho lễ đính hôn tất nhiên không cần quá cầu kì như váy cưới, nhưng là dù sao nó cũng là đồ đặt may thủ công nên độ tinh xảo thực sự không kém. Lê Nhã Phù đứng trước gương ngắm nhìn, cô đang mặc trên người bộ váy dài màu trắng bằng lụa.

Vốn dĩ ban đầu Bạch Quân Diễm nói sẽ cùng cô đi thử đồ cưới, nhưng sắp tới giờ anh ta có việc đột xuất nên anh ta cho trợ lý của mình đón cô tới cửa hàng.

Váy được thiết kế theo dáng người của cô, vải ren được đính ở chân váy đều là những sản phẩm tốt nhất. Trên nền lụa trắng có những đóa hoa được thêu bằng chỉ màu bạc. Khi người mặc váy đi lại, làn váy đung đưa tựa như có hàng nghìn con bướm bạc đang đậu trên những đóa hoa.

Chiếc váy này thật sự rất đẹp, Lê Nhã Phù cũng đẹp nhưng khi nhìn bản thân mình trong gương, cô lại thấy vô cùng xa lạ. Trong đầu cô đang có vô số âm thanh, Lê Nhã Phù, mày đã nghĩ kỹ chưa, mày thật sự muốn gả cho Bạch Quân Diễm sao? Mày thật sự vì những lợi ích Bạch Quân Diễm mang tới mà quyết định hi sinh cả bản thân mình sao?

Cô cứ ngẩn người nhìn chính mình trong gương mãi cho tới khi cô thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa. Người nọ đi vào, cô cúi đầu, hít một hơi sâu, rồi lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang vẻ tươi cười, ôn nhu, nhìn anh ta từ trong gương.

Bạch Quân Diễm đi lên nói với cô:

- Rất đẹp.

- Cảm ơn anh.

Nhân viên cửa hàng đem lễ phục của Bạch Quân Diễm tới:

- Bạch tiên sinh, mời ngài thử xem lễ phục đã vừa người chưa ạ?

Lễ phục của Bạch Quân Diễm là bộ tây trang màu trắng. Bình thường anh ta đều mặc mấy màu tối và trầm khiến người mặc mang vẻ nghiêm túc, xa cách. Còn bộ màu trắng hôm nay khiến anh ta trông có vẻ thân thiện, gần gũi hơn.

Phải công nhận rằng Bạch Quân Diễm là người đàn ông có sức hút. Cô nghĩ rằng nếu đổi mình là người phụ nữa khác, chắc chắn người đó sẽ rất yêu Bạch Quân Diễm. Anh ta có gia thế, bản thân thì ưu tú, ngoại hình sáng sủa, với người phụ nữ của mình thì chu cấp theo mong muốn. Nhưng chỉ có một điều không tốt đó là anh ta tách tình yêu với cuộc sống, tình yêu là một chuyện, cuộc sống hàng ngày là chuyện khác, mà với anh ta, cô chỉ là điều cần thiết cho cuộc sống.

May là cô còn giữ được sự tỉnh táo. Cô cũng từng muốn thực sự yêu người đàn ông này nhưng nhớ tới anh ta lưu giữ một hình bóng trong tâm can, thì cô lại thấy sợ cuộc sống tù đày đó.

Bạch Quân Diễm và Lê Nhã Phù đứng sóng vai trước gương, nhân viên luôn miệng tán thưởng vẻ đẹp của bọn họ, nói rằng họ là trời sinh một cặp.

Lê Nhã Phù nhìn Bạch Quân Diễm từ trong gương, anh ta cũng đang nhìn cô. Không, anh ta không hề đặt cô trong mắt, anh mắt anh ta có chút xa xôi, dường như anh ta đang xuyên qua cô để tìm về hình ảnh của ai đó.

Lê Nhã Phù không đoán được suy nghĩ của anh ta, nhưng có lẽ anh ta đang cảm khái thêm một chút tiếc hận. Anh ta sắp phải kết hôn, mà người anh ta cưới lại không phải cô gái anh ta luôn nhung nhớ.

Cuối cùng, hai người hai tâm tư cũng hoàn thành được buổi thử quần áo. Lúc họ ra về thì trời bất ngờ đổ mưa, nhân viên tại cửa hàng rất nhiệt tình, cầm ô cho hai người còn trợ lý thì đi lái xe lại đây. Cô cùng anh ta đứng chờ tại cửa hàng.

Thật ra họ có thể ở trong tiệm chờ, nhưng Lê Nhã Phù thấy mình không thể hít thở được nữa nên muốn được ra ngoài chờ.

Bầu trời bị phủ kín bởi những đấm mây đen, thế giới dường như được thu nhỏ lại. Nước mưa có chút lạnh, cộng thêm gió thổi lao xao khiến người ta càng thêm tỉnh táo.

Cô chán nản nhìn dòng cô qua lại trên đường. Bởi vì trời mưa nên ai cũng trở nên vội vã, mọi người vội vàng qua đường, vội vàng lái xe đi.

Cô đang đứng đối diện một khách sạn vô cùng xa hoa, chỉ nhìn cửa lớn của khách sạn cũng đã thấy nó thật bề thế, nguy nga. Cô lơ đễnh nhìn qua nhìn lại khách sạn, bất chợt có một bóng người thân quen lọt vào mắt cô. Ngay cả khi cô chưa kịp nhận được đó là ai thì anh mắt của cô đã theo linh cảm dõi theo người đó mãi.

Nước mưa tí tách rơi xuống, trên đường bắt đầu có những vũng nước, mỗi khi có xe chạy qua nước bắn tung tóe. Không gian mờ mịt khiến tầm mắt của cô cũng trở nên mông lung. Dù không thấy rõ mặt mũi của người đó, nhưng hình dáng quen thuộc kia là sống lại một mảnh ký ức trong cô. Mảnh ký ức ấy như con bướm xé vỏ bay ra không trung, hình bóng người đó trong ký ức dần dần hiện lên rõ ràng và vô tình hình bóng này trùng khớp với người đang đứng phía bên kia đường.

Cô chưa từng nhìn thấy anh mặc comple, đeo cà vạt mà người kia lại toàn thân là tây trang, chân đi giày da. Anh ấy đang bị một đám người vây quanh, người bên cạnh căng ô che cho anh khỏi mưa, anh hơi cúi đầu, cây ô đen che khuất khuôn mặt anh. Nhưng anh vẫn cứ bắt mắt như vậy, dù diện mạo hay khí chất của anh thì đều bất đồng với người xung quanh cho nên anh nhanh chóng thu hút ánh mắt của cô.

Cô giống như bị ma làm, đứng bất động nhìn theo anh. Anh từ trong khách sạn rời đi, ở ngoài cửa khách sạn có một chiếc xe màu đen dừng lại, có người giúp anh mở cửa xe, anh lên xe.

Cùng lúc Trương Sách cũng lái xe lại chỗ Lê Nhã Phù đang đứng đợi, Bạch Quân Diễm nhận ô từ nhân viên của cửa hàng, ôm vai cô bước ra xe.

Động tác của Bạch Quân Diễm khiến cô hoàn hồn. Bất chấp dòng xe đang qua lại trên đường, bất chấp trời đang mưa, cô vùng tay thoát khỏi vòng ôm của anh ta, vội vàng chạy đuổi theo chiếc xe đen vừa rời đi.

Tuy rằng đứng cách nhau một con phố, tuy rằng cô chưa nhìn rõ mặt người đó, nhưng cô khẳng định đó chính là anh.

Chỉ cần liếc mắt nhìn cô cũng nhận ra đó là Lê Hướng Dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện