Nhưng mà cô vừa chạy xuống khỏi mấy bậc thềm của cửa hàng thì đã bị tóm lại, tiếng còi xe kéo dài khiến cô hoảng sợ. Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô ngẩng đầu nhìn về đối diện, nơi đó không có ai, anh và chiếc xe màu đen kia đều không thấy bóng dáng.

Bạch Quân Diễm kéo cô trở về, anh ta hỏi cô:

- Em làm sao thế? Em nhìn thấy ai à?

Lê Nhã Phù không cam lòng nên vẫn cố nhìn thêm chỗ cửa khách sạn, không có Lê Hướng Dương, không thấy chiếc xe màu đen. Chỗ đó giờ không có ai, không lẽ cô đã nhìn nhầm?

Bạch Quân Diễm dẫn cô lên xe, anh ta đưa cho cô chiếc khăn lông. Vì chạy ra ngoài mưa nên cả người cô bị ướt, từ đầu tóc đến quần áo đều ngấm nước.

- Em nhìn thấy ai? – Bạch Quân Diễm lại hỏi thêm lần nữa, giọng anh ta có chút trầm hơn bình thường.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng lúc hoảng loạn của Lê Nhã Phù. Là nghệ sĩ kéo đàn violin nên từ hình thể tới tác phong đều phải luôn duy trì ở trạng thái ưu nhã nhất. Lê Nhã Phù cũng vậy, không chỉ khi biểu diễn ngay trong đời sống thường ngày của mình, cô đều rất giữ gìn nề nếp. Anh ta không biết cô đã nhìn thấy ai, thế nhưng người đó lại có thể khiến cô vứt bỏ hình tượng, bất chấp chạy vào trong mưa.

Hiện tại trong đầu Lê Nhã Phù đều là hình dáng quen thuộc của người kia, nên cô cũng không có hơi sức đâu mà đi giải thích với Bạch Quân Diễm. Mà lúc này xe cũng chưa đi xa, Lê Nhã Phù bảo Trương Sách:

- Trương Sách, làm phiền anh đỗ xe ở phía bên kia đường.

- Lê tiểu thư còn có việc gì sao?

- Tôi có chút đồ cần mua, mọi người về trước đi.

Trương Sách dừng xe lại, Bạch Quân Diễm lại hỏi:

- Em muốn mua đồ gì?

- Đồ dừng của con gái thôi, anh không biết đâu. Em mua xong sẽ tự đi về, anh yên tâm đi.

Lê Nhã Phù nói xong cô vội vàng xuống xe, anh ta gọi cô lại:

- Em cầm theo ô đi.

Trời vẫn còn đang mưa nên Lê Nhã Phù cũng đưa tay nhận ô từ Bạch Quân Diễm:

- Cảm ơn anh.

Sau khi xuống xe, cô đi thẳng về phía khách sạn. Cô tiến vào quầy tiếp tân nhờ nhân viên tìm hộ xem có vị khách nào tên Lê Hướng Dương không? Nhân viên nhiệt tình giúp cô.

- Xin lỗi tiểu thư, ở đây không có ai tên như vậy.

Đó không phải Lê Hướng Dương? Lê Nhã Phù vội nói:

- Đại khái 10 phút trước có một vị tiên sinh rời khỏi đây, cô có thể cho tôi biết tên người đó được không?

- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không được phép tiết lộ tin tức của khách hàng.

Lê Nhã Phù không muốn làm người khác khó xử, cô nghĩ không lẽ người vừa rồi không phải Lê Hướng Dương? Chẳng lẽ cô đã nhìn nhầm? Vì trời mưa, tầm mắt bị cản trở, hay vì cô thường xuyên mơ tới anh nên giờ thấy người giống anh thì khẳng định ngay đó chính là anh?

Từ trong khách sạn đi ra, cô không ngờ Bạch Quân Diễm vẫn đang đợi mình. Anh ta hạ kính cửa xe bảo cô:

- Em lên xe đi.

Đợi Lê Nhã Phù ngồi yên ổn trên xe, anh ta lại hỏi:

- Em muốn tìm ai? Em có muốn anh tìm giúp em hay không?

- Không cần.

- Vậy rốt cuộc đó là ai? Người đó rất quan trọng với em à?

- Không quan trọng đâu anh.

Thật ra không phải anh trai không quan trong với cô, chỉ là cô không muốn kể quá nhiều chuyện riêng tư của mình với người không quan trọng.

Bạch Quân Diễm không hỏi thêm gì nữa.

Đêm hôm đó, Lê Nhã Phù ngủ không ngon, có lúc cô khẳng định người cô nhìn thấy là Lê Hướng Dương, nhưng có lúc cô lại nghĩ đó có khi chỉ là ảo giác.

Nếu anh ấy đã trở về, tại sao anh ấy không tới tìm cô? Chắc đó chỉ là ảo giác của cô.

Ngày cô đính hôn với Bạch Quân Diễm còn chưa tới một tháng, trong thời gian này, cô đã từ chối rất nhiều lời mời diễn tấu. Mặc dù không có nhiều việc cần cô phải đích thân xử lý, nhưng trước lễ đính hôn phải chuẩn bị quà kỷ niệm, còn phải tới thăm mời họ hàng hai bên. Cho nên đã vài ngày liên tiếp cô chưa gặp Bạch Quân Diễm, bình thường hai người liên hệ với nhau chủ yếu qua điện thoại.

Hôm nay, Trình Bình Bình được một người chị em tốt tặng cho mấy cái chân giò hun khói. Bà ta chọn cái tốt nhất bảo cô đem sang biếu Bạch Quân Diễm. Sau khi anh ta tới làm việc tại Tập đoàn, anh ta trở về nhà riêng của mình và sống ở đó một mình. Người như anh ta còn món gì chưa thử qua, nên chắc chắn chả thiếu một cái chân giò hun khói. Lê Nhã Phù đoán là Trình Bình Bình muốn tạo cơ hội cho hai người ở cạnh nhau, nhưng cô có chỗ không hiểu. Ngày đính hôn của cô và anh ta sắp đến, tại sao còn cần thêm một hai lần ở chung?

Lê Nhã phù đi vào cửa biệt thự Vịnh Thiện Thủy, cô không ngờ rằng trợ lý của Bạch Quân Diễm – Trương Sách cũng ở đây. Trương Sách tới đây chắc chắn là vì công việc.

- Muộn như vậy rồi mà Bạch tiên sinh vẫn phải xử lý công việc sao? – Lê Nhã Phù thuận miệng hỏi một câu.

Trương Sách đáp lời:

- Bạch tổng uống nhiều quá nên tôi đưa anh ấy về đây.

Bạch Quân Diễm uống quá chén? Lại còn uống tới giờ này? Thật là lạ, bình thường anh ta luôn rất khắc chế, anh ta có uống rượu nhưng sẽ không bao giờ uống tới say. Bởi vì trong bữa tiệc thường là lúc thảo luận công việc, nên chỉ cần sơ sểnh một lời, sẽ gây ảnh hưởng tới lợi ích toàn cục. Do đó anh ta luôn giữ mình tình táo.

Không biết người đối diện có địa vị như thế nào mà khiến anh ta uống say.

Lê Nhã Phù có chút tò mò nên cô hỏi tiếp:

- Có công ty mới khởi nghiệp tới tìm Bạch tổng nói chuyện hợp tác đầu tư.

- Công ty mới khởi nghiệp? Là công ty nào nhỉ? Là ai tới tìm anh ta để bàn chuyện hợp tác?

Thực sự cô có chút tò mò, rốt cuộc ông chủ nào có thể khiến Bạch Quân Diễm uống say như vậy.

- Công ty đó là tài sản do Dịch Tấn quản lý, Dương Phong – Tổng giám đốc của bọn họ tự mình tới. À đúng rồi Phó tổng của bọn họ cũng tới, đó là một cô gái còn rất trẻ, hình như cô ta tên là Tô Cẩm Tuyết.

Lê Nhã Phù gật đầu, cô cũng không quá để tâm. Nếu anh ta uống say quá thì cô cũng không cần tới chào hỏi, cô sẽ đưa chân giò hun khói cho người giúp việc rồi về luôn. Nhưng lúc cô đang định đi về thì nghe thấy tiếng Bạch Quân Diễm gọi tên cô.

- Nhã Phù em lên đây đi, anh có việc muốn nói với em.

Cô đi lên lầu, anh ta dẫn cô vào thư phòng. Cô ngửi thấy mùi rượu quẩn quanh nơi chóp mũi, nhìn dáng vẻ của anh ta xem ea hôm nay anh ta thực sự quá chén.

Thư phòng cũng có bộ bàn ghế sô pha dùng để tiếp khách. Anh ta ngồi trên sô pha, dùng tay day trán, cô lại thấy anh ta nhíu mày, không biết anh ta mệt mỏi hay vì do uống quá nhiều rượu.

- Anh uống nhiều rồi nên giờ phải nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì mai mình bàn cũng được.

- Anh không sao. – Giọng anh ta có chút khàn.

Trên mặt bàn trà bày mấy tập văn kiện, Bạch Quân Diễm nói với cô:

- Đây là hiệp nghị phân chia tài sản riêng trước hôn nhân, em xem đi.

Tài sản trước kết hôn cần được công chứng, và thêm bản hiệp nghị trước hôn nhân cũng cần chữ ký đôi bên, đây đều là theo trình tự bình thường. Lê Nhã phù ngồi đối diện với anh ta, cô cầm hai bản văn kiện lên đọc.

- Khi nào phải ký hả anh?

- Nếu em thấy không cần phải bổ sung gì, mấy hôm nữa anh sẽ cho gọi luật sư tới làm chứng, rồi mình ký nhé.

- Được còn chuyện gì nữa không anh?

Hắn ta cong eo, chống khủy tay lên đầu gối, còn bày tay thì xoa trán, có vẻ anh ta đang rất khó chịu. Lê Nhã Phù nói với anh ta:

- Em đỡ anh đi nghỉ nhé.

Cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh ta, anh ta cũng không phản đối. Khi cô tới tới gần anh ta, mùi rượu càng nồng hơn, cô nhíu mày, thầm nghĩ chắc anh ta đã uống rất nhiều. Mà đối phương cũng thật lợi hại có thể ép anh ta uống nhiều như thế.

Cũng may anh ta còn chút tỉnh táo, tuy rằng người anh ta nhũn ra nhưng vẫn cố bước đi được. Cô đỡ anh ta tới bên giường, rồi giúp anh ta đắp chăn cẩn thận. Nhưng cô cũng chỉ làm được tới vậy thôi bởi vì cô không có kiên nhẫn chăm sóc một con ma men.

Làm xong hết những chuyện đó, cô đang định rời đi, bỗng nhiên anh ta giữ chặt tay cô. Sau đó, anh ta dùng sức kéo cô, khiến cô ngã nhào lên người anh ta. Một tay anh ta ôm lấy eo của cô, rồi anh ta trở mình thành nằm nghiêng, ôm trọn lấy cô trong vòng tay của mình.

Theo phản xạ, Lê Nhã Phù muốn né cái ôm, không ngờ anh ta càng ôm cô chặt hơn. Anh ta cọ mặt mình vào đỉnh đầu của cô. Sau đó, cô nghe được giọng nói khàn khàn của anh ta:

- Tuyết Nhi, em đừng đi.

- Tuyết Nhi? Tuyết Nhi là ai?

Trong nháy mắt, cô chợt hiểu ra, tên xấu xa này biến cô thành mối tình đầu của anh ta, đã vậy còn dám gọi cô bằng cái tên Tuyết Nhi. Hừ, Tuyết Nhi cái đầu hắn.

Lê Nhã Phù co chân để lấy đà thoát khỏi vòng tay của anh ta, nhưng anh ta ngay lập tức nghiêng người, lấy thân mình đè lên người cô.

Giọng nói của anh ta càng thêm dồn dập, khẩn trương:

- Tuyết Nhi, em không cần phải rời xa anh đâu, em đừng đi.

Tuyết Nhi, Lê Nhã Phù nhớ tới tên người con gái mà Trương Sách nhắc tới lúc nãy. Cô ta tên là Tô Cẩm Tuyết.

Cuối cùng, cô đã hiểu được tại sao một người luôn khắc chế như Bạch Quân Diễm hôm nay lại phá lệ uống nhiều như thế. Bởi vì người con gái đó đã đã trở lại, mối tình đầu của anh ta sau bao năm biến mất đã quay trở về.

Cô ta đã trở thành Phó tổng của công ty Dịch Tấn, cô ta đã xuất hiện trước mặt Bạch Quân Diễm rồi còn cùng anh ta bàn chuyện hợp tác làm ăn.

Trên đời này, người có thể khiến Bạch Quân Diễm bối rối đến mức đánh mất lý trí, khiến anh ta phá bỏ thói quen bao năm của mình, khiến anh ta uống say đến bất tỉnh rồi còn nhận sai người chỉ có thể là người đó – người phụ nữ mà anh ta đã yêu say đắm.

Cô cũng hiểu tại sao Trịnh Bình Bình lại muốn tạo cơ hội cho cô ở bên cạnh Bạch Quân Diễm. Không chỉ thế, hai ngày trước bà ta còn đề nghị muốn cô đi ra nước ngoài cùng bà ta. Lúc đó cô có điểm nghi hoặc, rõ ràng sắp tới ngày đính hôn, cô đâu còn tâm trí đi đâu, tại sao bà ta lại muốn rủ cô đi cùng.

Hiện tại, tất cả những thắc mắc đó đều có đáp án. Người phụ nữ đó đã trở lại, việc cô ta trở về khiến tất cả mọi người thấy lo lắng. Ai ai cũng lo sự yên bình bao nay sẽ bị phá vỡ bởi việc cô ta trở về. Mẹ của Bạch Quân Diễm hy vọng Lê Nhã Phù có thể tạm đi đâu đó xa xa, tốt nhất là cô không biết chuyện gì để bà ấy có thể xử lý chuyện này một cách thầm lặng. Còn Trình Bình Bình thì sợ rằng cô ta trở lại sẽ khiến việc liên hôn giữa hai nhà bị đổ bể. Bây giờ, Bạch Quân Diễm đã tự làm chủ được mọi chuyện của mình, anh ta đã không còn như thời niên thiếu, dễ dàng bị cha mẹ cưỡng ép làm những điều anh ta không thích.

Anh ta luôn miệng gọi tên người phụ nữ đó, còn Lê Nhã Phù vùng vẫy mãi cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh ta. Cô đành phải cố gắng chịu đựng đến khi anh dừng lại.

- Bạch Quân Diễm.

- Ừ.

Anh ta vãn trả lời cô được.

- Tôi không phải Tuyết Nhi, tôi là Lê Nhã Phù.

- Lê Nhã Phù.. Lê Nhã Phù.. - Anh ta gọi tên cô bằng cái giọng nhuốm mùi rượu, âm thanh có chút trầm thấp, làm gợi lên một tia gợi cảm.

Lê Nhã Phù lại thử đẩy anh ta lần nữa. Cuối cùng, cô đã thoát khỏi cái ôm của anh ta. Cô chống tay ngồi dậy, rồi im lặng nhìn anh ta nằm ngửa trên giường.

Anh ta nhắm mắt nhưng mày vẫn nhíu chặt, dường như anh ta đang rất khó chịu.

Hơi rượu khiến mặt anh ta ửng đỏ, mái tóc bị xõa nên có chút tán loạn, có vài sợi tóc bám trên trán của anh ta. Hiện giờ nhìn anh ta có phần nào lôi thôi nhưng anh ta vẫn có nét quyến rũ của riêng mình. Đó là khí chất của thiên chi kiêu tử (đứa con cưng của Trời) nên dù anh ta có đang bôi nhếch thì khí chất đó vẫn không bị che lấp hay xóa nhòa.

Đột nhiên, Lê Nhã Phù có một ý nghĩ vô cùng táo bạo. Nếu mối tình đầu của anh ta đã trở lại, hơn nữa anh ta còn ôm hôn thê của mình rồi gọi tên người phụ nữ khác thì cô – hôn thê của anh ta có quyền đề nghị chia tay đúng không?

Cảm xúc kích động lan khắp người cô, nó khiến tim của cô đập nhanh hơn. Cô điều chỉnh hơi thở của mình, nói với anh ta.

- Bạch Quân Diễm.

- Ừ.

- Chúng ta chia tay đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện