Cô đợi mãi không nghe được câu trả lời của anh ta, cô nhoài người đến gần anh ta hơn mới phát hiện anh ta đã ngủ thiếp từ lúc nào. Vậy anh ta có nghe rõ câu hỏi của cô hay không? Lê Nhã Phù có chút nhụt chí.

Nhưng như vậy thật ra cũng tốt. Tuy rằng cô rất muốn chia tay nhưng nếu chia tay với anh ta sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ hợp tác làm ăn giữa hai nhà. Nói cách khác, nếu người đề nghị chia tay là cô thì những tổn thất của công ty cô sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, mà hiện tại cô chưa đủ lực để gánh những hậu quả ấy. Mà bây giờ "ánh trăng sáng" trong lòng Bạch Quân Diễm đã trở lại, anh ta yêu mối tình đầu như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không để người phụ nữ chịu ủy khuất. Cho nên phương án tốt nhấtlà để anh ta đề nghị chia tay.

Đêm tối mang tới gì cho cô? Tất nhiên lại là những cơn ác mộng quen thuộc.

Ở khu dân cư cũ, trên đỉnh đầu là dây điện chằng chịt, cầu thang đi lên lầu vì quá ẩm ướt mà rêu mọc kín tường. Như thường lệ, sau khi tan học Lê Nhã Phù đi thẳng về nhà. Năm ấy, cô mới mười lăm tuổi.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa nhưng chào đón cô không phải mẹ với nụ cười hiền dịu trên môi, cũng không phải căn phòng sực nức mùi thơm ngon của đồ ăn mà thay vào đó là mùi máu tươi tanh nồng. Cô mau chóng nhìn thấy mẹ đang nằm chỗ góc tường, bà nằm trong vũng máu, vũng máu đỏ sậm đang chậm rãi lan ra nền nhà trông giống như một con nhện khổng lồ.

Cô sợ hãi tới mức hét lên, vừa chạy vừa té ngã nhào tới bên người mẹ. Cô nhìn thấy máu từ trong người mẹ đang ào ào chảy ra. Cô bị sợ đến choáng váng, không biết mình cần làm gì.

Theo bản năng cô gọi điện cho Lê Hướng Dương.

Năm đó anh đang học lớp 12 nên có rất ít thời gian. Do đó, buổi trưa anh sẽ không về nhà ăn cơm.

- Làm sao bây giờ, mẹ bị thương, mẹ nằm trên đất, xung quanh mẹ chỉ toàn là máu. – Cô vừa khóc vừa nói với người bên kia đầu điện thoại.

Người nghe trầm mặc trong chốc lát, sau đó anh trầm giọng nói với cô:

- Em đừng khóc, em nghe anh nói, trước tiên em phải bình tĩnh lại đã. Bây giờ em lập tức gọi xe cấp cứu, sau đó gọi cho cảnh sát báo nguy. Gọi điện xong em đi sang nhà hàng xóm, để bọn họ trông em, tuyệt đối em đừng đi ra ngoài một mình.

Bị dọa sợ nên cô không có chủ ý gì cả, anh nói sao cô làm y nguyên như thế. Xe cứu thương tới rất nhanh, xe cảnh sát cũng tới ngay sau đó.

Bởi vì mẹ của cô bị mất máu quá nhiều nên cấp cứu không có tác dụng. Cảnh sát nói rằng bà tự sát.

Cô không tin, cô không tin mẹ tự sát. Bởi vì ngày hôm qua mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, bà còn hứa cuối tuần sẽ dẫn cô đi ăn thịt móng heo nướng.

Đó là quãng thời gian cô bị hoảng loạn. Cô bị đưa tới nhà bà ngoại, bị bắt phải tham gia tang lễ của mẹ. Một thời gian dài cô không dám đi học.

Từ lúc mẹ qua đời đến khi đưa tang bà, Lê Hướng Dương vẫn chưa từng xuất hiện.

Cô không biết anh đã đi đâu, anh cũng không tới trường. Ở nhà bà ngoại, mỗi ngày bà ngoại sẽ ngủ cùng cô, chỉ là cô vẫn luôn gặp ác mộng. Đó là những giấc mộng rất đáng sợ, là hình ảnh khắp người mẹ đều là máu, mơ thấy Lê Hướng Dương bị trọng thương.

Một tháng sau cô mới nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lại. Tin nhắn chỉ vẻn vẹn hai chữ:

- Xuống lầu.

Đây chính là phong cách nhắn tin của Lê Hướng Dương. Cô không suy nghĩ gì mà vội vàng chạy xuống lầu.

Cô nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đứng dựa vào tường vây. Trời rét lạnh căm căm mà trên người anh chỉ có một cái áo hoodie màu đen có mũ, anh trùm mũ che kín đầu của mình. Nghe được tiếng bước chân, anh chậm rì rì ngẩng đầu nên nhìn về phía đó.

Anh có đôi mày kiếm mắt sắc, chỉ cần vừa nhìn qua cô đã biết đó chính là Lê Hướng Dương.

Cơn giận của cô bùng lên, cô đã sợ bóng sợ gió suốt thời gian qua. Anh còn ổn, anh không bị sao, anh còn sống nhưng lửa giận của cô vẫn mãnh liệt.

Cô đi lên, vung tay tát anh một phát thật mạnh, nhưng cô vẫn chưa hả giận, cô lại tát anh thêm một phát. Anh không lên tiềng, im lặng chịu đựng mọi thứ. Anh vẫn như trước kia, chỉ im lặng chịu trận để mặc cô tùy ý đánh mình.

- Đã đi đâu? Vì sao lễ tang của mẹ cũng không xuất hiện? Bà ấy nuôi ngươi mười năm, vì sao có thể lòng lang dạ sói như vậy.

Cô đã dồn hết sức lực của mình vào hai phát tát này nên khóe miệng anh bị rỉ máu. Chỉ là anh vẫn không thèm để tâm tới vết thương của mình.

Anh không chịu nói gì, chỉ móc từ trong túi ra một chồng tiền rồi đưa cho cô.

Điều này càng khiến cô tức giận hơn, cô đẩy anh:

- Tôi hỏi trả lời đi, đã đi đâu? Vì sao không xuất hiện trong đám tang của mẹ? Mẹ của chúng ta đã chết, mẹ của tôi đã không còn, vì sao ngươi không chịu làm gì?

- Cầm đi. – Anh nói với cô.

Cô lùi về phía sau, mắt đỏ rực nhìn anh. Cô cố gắng bình tâm, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Còn tường rằng ngươi sẽ hỏi mẹ chết thế nào, tưởng rằng ngươi nghĩ giống ta phải báo thù cho mẹ. Hóa ra ngươi là tên bạch nhãn lang.

Cô lại nói tiếp:

- Ta không tin mẹ tự sát, mẹ không có nguyên do gì để tự sát cả. Trước khi mẹ tự sát nhất định đã có người tới gặp mẹ, những kia đi tìm mẹ có liên quan tới ngươi phải không? Ta nhất định sẽ tìm được bọn họ, ta sẽ khiến họ xuống âm tào địa phủ.

Cô xoay người muốn đi, nhưng lại bị anh giữ chặt. Anh đẩy cô tới sát tường, đây là lần đầu tiên anh có hành động thô bạo với cô.

Anh đã 18 tuổi nên anh rất cao, anh phải hơi khom người mới nói chuyện với cô được.

- Xuống địa ngục. Em thật sự quá ngây thơ.

Giọng nói của anh thật lạnh, mà ánh mắt anh nhìn cô cũng rất lạnh lùng. Cô nhìn anh, cổ tay của cô bị anh ghì chặt trên tường, anh dùng lực rất mạnh nên khiến cô bị đau.

Anh cúi đầu trầm lặng trong chốc lát, sau đó anh ngẩng đầu, sự lạnh nhạt trong mắt anh đã phai nhạt đi một chút:

- Tiền này em cầm lấy đi. – Anh nhét tiền vào túi áo của cô.

- Ba của em chưa chết, ông ta ở Lạc thành, ông ta biết mình có con gái nên vẫn luôn vẫn đi khắp nơi tìm kiếm em. Em hãy dùng tiền này để tới chỗ ở của ông ta. Bây giờ, ông ta có rất nhiều tiền, có thể chu cấp cho em tiếp tục học đàn, có thể cho em một môi trường sống tốt. Em cũng đừng nghĩ kéo ai tới địa ngục, nơi đó không phù hợp với em.

- Ta muốn làm gì không cần ngươi quản. – Cô gào lên với anh.

- Lê Nhã Phù. – Anh gọi tên của cô, nghiến răng nói từng từ:

- Em phải nghe lời anh, em có hiểu không?

Đây là lần đầu tiên anh cáu với cô, ngước đôi mắt đỏ rực lên nhìn anh, nước mắt của cô thi nhau rơi xuống. Anh nhìn cô như vậy liền dịu giọng:

- Em hãy đi làm những việc em thích. Em hãy luôn đi về phía trước, đi về nơi có ánh sáng rực rỡ. Còn địa ngục, nơi này để anh tới là được rồi.

Anh nói xong thì thả cô ra, anh chùm mũ lên đầu rồi bước đi.

- Ngươi muốn đi đâu?

Anh dừng bước nhưng không trả lời.

- Lê Hướng Dương, ngươi đi đâu?

Anh lại tiếp tục bước đi, không có phản ứng lại lời của cô.

- Lê Hướng Dương, nếu ngươi tiếp tục đi ta sẽ không cần ngươi, ta sẽ thực sự không cần ngươi.

Cô trơ mắt đứng nhìn anh đi mất, cô uể oải dựa vào tường, nhìn về hướng anh vừa đi. Trong túi áo của cô tập tiền anh vừa đi nặng trĩu.

Sau khi cô tìm được ba ruột của mình, từ nhỏ cô chưa từng thấy ba giờ lại còn có thêm mẹ kế. Cô không thể nào mau chóng yêu thích mẹ kế của mình.

Cô kể với ba về việc mẹ nhận nuôi một đứa trẻ. Cô muốn nhờ ba tìm Lê Hướng Dương trở về. Chỉ là dường như anh đã bốc hơi khỏi thế gian, cô không thể nào tìm được anh.

Tiếng di động đánh thức cô, đến khi hoàn toàn tỉnh táo cô nhận cuộc gọi. Đầu bên kia vang lên giọng của Bạch Quân Diễm:

- Phá giấc ngủ của em à?

Cô vừa lau sạch nước mắt vừa đáp:

- Không có.

Anh ta phát hiện giọng cô bị khàn nên hỏi:

- Giọng em bị sao thế?

- Em vừa mới rời giường nên bị vậy thôi. Mà anh gọi điện vì chuyện gì thế?

- Hôm qua em đã tới đây à?

- Đúng vậy, mẹ bảo em mang chân giò hun khói sang cho anh.

- Được, anh biết rồi. Em ngủ tiếp đi, anh tới công ty đây.

Bạch Quân Diễm ngắt điện thoại, cô cũng vứt di động sang một bên. Cô còn tưởng rằng anh ta gọi tới để nói lời chia tay. Việc hôm qua cô tới hay không anh ta còn phải gọi điện xác nhận, chứng tỏ anh đã uống rất nhiều, say đến mức không còn ấn tượng với chuyện gì. Như vậy câu chia tay của cô chắc chắn anh ta chẳng nghe được.

Nghĩ tới đây Lê Nhã Phù thấy thật bực bội. Cô định đi ngủ tiếp, nhưng chuông điện thoại lại vang lên:

- Bảo bối Nhã Nhã, có nhớ tỷ tỷ là ta không?

Cô bật cười một tiếng:

- Hàn tỷ tỷ công việc bận rộn, em có nhớ cũng đâu có ích gì? Em trở về lâu như vậy ngay cái bóng của tỷ tỷ cũng chưa thấy. Haizzz Hàn tỷ tỷ không rủ em đi chơi cùng, tỷ thật là vô tình.

- Em có Bạch Quân Diễm chơi cùng, đâu còn cần ta? Gần nhất không phải ta còn phải đi công tác ở nước ngoài sao, vừa mới trở về hôm qua. Hôm qua ta về hôm nay liền tìm em, đêm nay hẹn nhau ở 857 nhé, em thấy sao?

Người gọi chính là Hàn Văn Quân – bạn tốt nhất của cô. Cô ấy học Đại học Ngoại thương, cô ấy là người điển hình của việc sống tạm bợ. Sau khi tốt nghiệp cô ấy đầu quân cho một công ty hợp tác với nước ngoài, nhưng đây cũng là công việc tạm bợ, không có gì để làm. Thi thoảng, cô ấy cũng ra nước ngoài công tác kết hợp với du lịch luôn.

Đôi khi, cô rất ghen tị với Hàn Văn Quân vì cô ấy có một người anh rể quyền thế. Cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần sống vui vẻ là được.

Anh rể của cô ấy là Vệ Nhất Lăng – Chủ tịch Tập đoàn điện ảnh Hòe Phương. Một nửa già minh tinh điện ảnh của C quốc làm việc dưới trướng Tập đoàn này. Vệ Nhất Lăng cũng là người tinh mắt, mấy năm gần đây anh ta không chỉ làm việc ở lĩnh vực điện ảnh mà còn theo sát xu thế văn hóa. Anh ta bắt đầu đào tạo idol, cho nên trước mắt những idol danh tiếng đều từ Tập đoàn ấy mà ra.

- Không lâu nữa tớ đính hôn rồi, nên đi 857 không được hay lắm.

- Sao lại không tốt? Chính là vì sắp phải đính hôn nên mới cần tới đó. Chứ sau này có chồng rồi cậu sẽ càng không tự do.

Lê Nhã Phù suy nghĩ một chút cô thấy lời của bạn mình cũng đúng, nên hỏi:

- Thế bọn mình đi đâu?

- Okusei.

- Okusei? Cái tên này có nghe có chút quen tai, lúc trước mình từng tới đó à?

- Gì mà đã từng đi? Đây là một nơi mới mở cửa, nghe quen tai bởi vì club này rất nổi danh. Cậu có nhớ hóa đơn rượu với giá trên trời của một phú nhị đại cách đây hai năm không. Đó chính là Okusei.

Lê Nhã Phù đã nhớ ra:

- Nhưng không phải Okusei ở Việt thành sao?

- Ở Việt tthành, nhưng ông chủ của nó mới mở rộng thị trường tới đây. Anh ta mới khai trương một nhà hàng ở thành phố này, trùng hợp là ông chủ của Okusei có quen biết với anh rể của tớ. Lúc cửa hàng mới khai trương anh ấy có cho tớ mấy phiếu giảm giá, bảo tớ có rảnh thì dẫn bạn bè tới chơi.

- Còn có phiếu giảm giá, vậy thì mình càng phải đi.

Buổi chiều Hàn Văn Quân tới đón cô. Vừa ra khỏi cửa cô đã thấy Hàn Văn Quân ngồi trên chiếc xe phong cách thể thao vẫy tay với cô. Cô ấy đeo kính râm, cô ấy là điển hình của khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, nên cặp kính đã che mất già nửa mặt của cô ấy.

Hàn Văn Quân là một đại mỹ nhân, chính là kiểu người chỉ cần liếc mắt cũng đủ khiến người đó kinh ngạc vì sắc đẹp diễm lệ của cô ấy. Không chỉ vậy, dáng người của cô ấy cũng rất nóng bỏng, xứng với cái danh "vưu vật". Thời còn đi học cô ấy chính là nữ thần của trường học, được rất nhiều người theo đuổi.

Năm 15 tuổi, Lê Nhã Phù tới Lạc thành. Năm ấy, Hàn Văn Quân cũng 15 tuổi, ba mẹ cô ấy cũng đã cùng nhau qua đời. Thân thích trong nhà không ai quản cô ấy, chỉ có người anh rể nhân nghĩa, nhận nuôi cô ấy ở bên mình. Thật ra, Vệ Nhất Lăng chỉ là cựu anh rể của cô ấy bởi vì chị cô ấy gả cho Vệ Nhất Lăng chưa được hai năm đã bị bệnh mà qua đời. Sau này, anh ta lấy người khác làm vợ, dù vậy anh ta vẫn quan tâm chăm sóc em gái của vợ cũ, xem ra anh ta cũng là người vừa có trách nhiệm vừa có tâm.

Vệ Nhất Lăng đối xử với cô ấy rất tốt. Tuy rằng cô ấy mang thân phận ăn nhờ ở đậu nhưng vì có anh ta dung túng, nên tính cách cô ấy vẫn luôn hấp tấp, sẵn sàng gây họa bởi vì dù cô ấy có chọc ra hậu quả gì vẫn luôn có Vệ Nhất lăng đứng ra xử lý.

Lê Nhã Phù không giống vậy, cô không thân với ba, cũng không gần gũi với mẹ kế, ở đây không có ai dung túng cô nên cô vẫn luôn phải cố tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện. Dù hai người có vẻ bất đồng nhau thực ra lại rất hợp nhau, cho nên mới thành bạn tốt của nhau.

Vừa thấy cô, Hàn Văn Quân mở cửa xe nhảy xuống rồi ôm chầm lấy cô.

- Đã lâu không gặp rồi đại nghệ sĩ của tôi.

- Ôi, cái gì mà đại nghệ sĩ với không đại nghệ sĩ, nghe xa cách quá.

Hai người lên xe, sau đó họ đi đón Mạnh Giai Giai, ba người cùng nhau đi dạo phố.

Nói chung các khu vực trong club cũng có sự phân cấp về giá tiền, rẻ nhất là khu tập trung, boong nhỏ, boong lớn, còn đắt nhất là khu phòng riêng biệt và ghế lô.

Chỗ của các cô là boong lớn, sau khi gọi rượu xong, Hàn Văn Quân đi thẳng qua chỗ sàn nhảy.

Boong lớn nằm ở trên tầng hai, ngồi ở đây có thể thấy toàn cảnh ở tầng 1. Mạnh Giai Giai uống mấy ngụm rượu, chống cằm nhìn lên trên rồi nói:

- Có mấy soái ca vẫn luôn nhìn chúng ta.

Lê Nhã Phù nhìn theo ánh mắt của cô ấy, trên tầng ba chỗ sáng tối giao nhau cô nhìn thấy có một người đang đứng đó. Cô chỉ có thể nhìn nửa người của anh ta, dù không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy bóng hình này thật quen thuộc.

Nhưng người kia đứng đó không bao lâu thì đi khỏi chỗ đó, cô cũng không để ý nữa. Vì tửu lượng của cô không quá tốt nên cô chỉ có thể uống nước trái cây, uống mãi nên cũng có chút buồn chán. Cô đang chuẩn bị đi khiêu vũ thì thấy một bóng hình quen thuộc đi về phía mình.

Bạch Quân Diễm mặc comple, đi giày da, so với mọi người xung quanh thật sự có chút không hợp nhau nên chỉ cần liếc mắt cô đã nhận ra anh ta. Tại sao anh ta lại ở đây?

Hơn nữa, rõ ràng anh ta đang đi về phía cô. Không biết có phải vì anh ta đã thấy cô ở đây hay không? Mặc dù ánh đèn ở quán bar nhấp nháy, lúc sáng lúc tối nhưng cô vẫn nhìn ra được hiện giờ tâm tình anh ta không tốt lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện