"Không sao." Nói rồi, Vân Trân giơ chén rượu trong tay lên, "Tới đây, nếm thử rượu này, mùi vị không tệ."
"Vân phi nương nương?" Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của nội thị.
Vân Trân quay đầu, liền thấy Triệu Húc cùng mấy đại thần qua đây.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
"Nô tỳ tham kiến bệ hạ."
Vân Trân và cung nữ hành lễ với Triệu Húc.
A Cửu cũng quỳ xuống hành lễ.
Triệu Húc đứng ngoài đình hóng gió, nhìn bọn họ, không nói gì.
Đám thần tử phía sau Triệu Húc đều cứng đờ.
Bọn họ rốt cuộc nên đi hay ở lại đây?
Sáng nay, mấy người bọn họ và bệ hạ ở Ngự Thư Phòng thương thảo chuyện quan trọng, cơm trưa dùng ở trong cung.
Xong bữa trưa, có người đột nhiên nhắc tới cảnh đẹp ở Ngự Hoa Viên.
Vì thế mới có hành trình tới Ngự Hoa Viên.
Nhưng bọn họ không ai ngờ sẽ gặp Vân phi nương nương ở đây.
Theo lý thuyết, nội thị dẫn đường sẽ biết chuyện này.
Nếu phía trước có phi tần hậu cung, gã sẽ dẫn họ đi đường khác, để tránh tị hiềm.
Nhưng lần này không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không chỉ đụng mặt vị Vân phi nương nương kia ở Ngự Hoa Viên, còn bắt gặp Vân phi nương nương và thái y của Thái Y Viện ngồi trong đình hóng gió uống rượu dùng bữa.
Tình cảnh này...
Làm sao cho ổn đây?
Có người lén nhìn Triệu Húc, muốn xem thái độ của hắn.
Nhưng giờ phút này, từ sắc mặt Triệu Húc lại không nhìn ra điều gì.
Rốt cuộc có tức giận hay không?
"Vân phi thật có nhã hứng." Triệu Húc nhìn người trong đình hóng gió, nói.
"Bệ hạ muốn vào trong ngồi không?" Vân Trân hỏi.
Mọi người đều sửng sốt.
Đây là chuyện gì vậy?
Vân phi nương nương này có phải quá to gan rồi không?
Phi tần hậu cung không chỉ không biết kiêng dè tiếp xúc với thần tử, lén cùng thần tử chè chén ở Ngự Hoa Viên, sau khi bị phát hiện lại không biết thỉnh tội, thậm chí còn mời bệ hạ nhập tiệc?
Chẳng lẽ nàng không ý thức được hành vi của mình quá đáng thế nào sao?
Triệu Húc nhìn Vân Trân, không nói gì.
"Nương nương." Cung nữ quỳ gối bên cạnh Vân Trân lén kéo tay áo nàng, thấp giọng, "Nương nương, mau thỉnh tội vệ bệ hạ, xin bệ hạ tha thứ cho người đi."
"Thỉnh tội? Thỉnh tội gì?" Vân Trân hỏi lại cung nữ.
Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng hiện tại xung quanh lại quá an tĩnh, chút tiếng động cũng có thể nghe thấy.
Hai câu của nàng cứ thế truyền tới tai những người khác, truyền tới tai Triệu Húc.
Triệu Húc nhíu mày.
"Chẳng lẽ bệ hạ cũng cảm thấy thần thiếp có tội sao?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, "Vương Cửu thái y là ân nhân cứu mạng của thần thiếp.
Nhiều năm trước, lúc chưa tiến cung, Vương Cửu thái y từng cứu thần thiếp một mạng.
Sau này, thần thiếp mất liên lạc với thái y.
Mãi tới mấy ngày trước, thần thiếp đột nhiên gặp lại Vương thái y trong cung.
Trong lòng thần thiếp vừa cảm kích, lại vừa tự trách.
Hôm nay, thấy sắc trời không tệ, thần thiếp liền mời Vương thái y tới, muốn giáp mặt cảm tạ ân cứu mạng năm đó.
Nhưng thần thiếp và Vương thái y dù sao cũng có khác biệt nam nữ, Vương thái y sợ tới cung của thần thiếp sẽ dẫn tới vài lời đồn không cần thiết.
Vì thế, thần thiếp dứt khoát chọn nơi tổ chức tiệc đáp tạ ở Ngự Hoa Viên này.".
"Vân phi nương nương?" Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của nội thị.
Vân Trân quay đầu, liền thấy Triệu Húc cùng mấy đại thần qua đây.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
"Nô tỳ tham kiến bệ hạ."
Vân Trân và cung nữ hành lễ với Triệu Húc.
A Cửu cũng quỳ xuống hành lễ.
Triệu Húc đứng ngoài đình hóng gió, nhìn bọn họ, không nói gì.
Đám thần tử phía sau Triệu Húc đều cứng đờ.
Bọn họ rốt cuộc nên đi hay ở lại đây?
Sáng nay, mấy người bọn họ và bệ hạ ở Ngự Thư Phòng thương thảo chuyện quan trọng, cơm trưa dùng ở trong cung.
Xong bữa trưa, có người đột nhiên nhắc tới cảnh đẹp ở Ngự Hoa Viên.
Vì thế mới có hành trình tới Ngự Hoa Viên.
Nhưng bọn họ không ai ngờ sẽ gặp Vân phi nương nương ở đây.
Theo lý thuyết, nội thị dẫn đường sẽ biết chuyện này.
Nếu phía trước có phi tần hậu cung, gã sẽ dẫn họ đi đường khác, để tránh tị hiềm.
Nhưng lần này không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không chỉ đụng mặt vị Vân phi nương nương kia ở Ngự Hoa Viên, còn bắt gặp Vân phi nương nương và thái y của Thái Y Viện ngồi trong đình hóng gió uống rượu dùng bữa.
Tình cảnh này...
Làm sao cho ổn đây?
Có người lén nhìn Triệu Húc, muốn xem thái độ của hắn.
Nhưng giờ phút này, từ sắc mặt Triệu Húc lại không nhìn ra điều gì.
Rốt cuộc có tức giận hay không?
"Vân phi thật có nhã hứng." Triệu Húc nhìn người trong đình hóng gió, nói.
"Bệ hạ muốn vào trong ngồi không?" Vân Trân hỏi.
Mọi người đều sửng sốt.
Đây là chuyện gì vậy?
Vân phi nương nương này có phải quá to gan rồi không?
Phi tần hậu cung không chỉ không biết kiêng dè tiếp xúc với thần tử, lén cùng thần tử chè chén ở Ngự Hoa Viên, sau khi bị phát hiện lại không biết thỉnh tội, thậm chí còn mời bệ hạ nhập tiệc?
Chẳng lẽ nàng không ý thức được hành vi của mình quá đáng thế nào sao?
Triệu Húc nhìn Vân Trân, không nói gì.
"Nương nương." Cung nữ quỳ gối bên cạnh Vân Trân lén kéo tay áo nàng, thấp giọng, "Nương nương, mau thỉnh tội vệ bệ hạ, xin bệ hạ tha thứ cho người đi."
"Thỉnh tội? Thỉnh tội gì?" Vân Trân hỏi lại cung nữ.
Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng hiện tại xung quanh lại quá an tĩnh, chút tiếng động cũng có thể nghe thấy.
Hai câu của nàng cứ thế truyền tới tai những người khác, truyền tới tai Triệu Húc.
Triệu Húc nhíu mày.
"Chẳng lẽ bệ hạ cũng cảm thấy thần thiếp có tội sao?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, "Vương Cửu thái y là ân nhân cứu mạng của thần thiếp.
Nhiều năm trước, lúc chưa tiến cung, Vương Cửu thái y từng cứu thần thiếp một mạng.
Sau này, thần thiếp mất liên lạc với thái y.
Mãi tới mấy ngày trước, thần thiếp đột nhiên gặp lại Vương thái y trong cung.
Trong lòng thần thiếp vừa cảm kích, lại vừa tự trách.
Hôm nay, thấy sắc trời không tệ, thần thiếp liền mời Vương thái y tới, muốn giáp mặt cảm tạ ân cứu mạng năm đó.
Nhưng thần thiếp và Vương thái y dù sao cũng có khác biệt nam nữ, Vương thái y sợ tới cung của thần thiếp sẽ dẫn tới vài lời đồn không cần thiết.
Vì thế, thần thiếp dứt khoát chọn nơi tổ chức tiệc đáp tạ ở Ngự Hoa Viên này.".
Danh sách chương