Cho nên Vân Trân không hiểu nổi hành vi của Triệu Húc.
Nếu hắn thật sự vì bạch nguyên hoa tới từ tái ngoại mà nghĩ tới người kia, như vậy Vân Trân càng không hiểu.

Bởi vì nàng không thể hiểu tại sao Vân Trân còn để ý.
Hiện giờ, nàng đã ở bên cạnh hắn, đã trở thành Hoàng Quý Phi của Vân Hán Quốc, mẫu thân của Thái Tử, nàng không thể còn cơ hội rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành, càng đừng nói rời khỏi Vân Hán Quốc.
Nghĩ tới đây, Vân Trân không khỏi thở dài.
Nàng chỉ hi vọng những điều này chỉ là nàng nghĩ nhiều, giữa trưa Triệu Húc bỏ đi không phải vì bạch nguyên hoa, cũng không phải lý do nàng nghĩ tới, chỉ là đột nhiên có việc nên mới rời đi.
"Sao nương nương lại thở dài?" Thanh Hà hỏi.
Vân Trân lắc đầu: "Chỉ là vô tình nhớ tới chuyện cũ."
Những chuyện cũ đó, có chuyện rõ ràng, có chuyện mơ hồ.
Thỉnh thoảng cẩn thận ngẫm lại, nàng cứ ngỡ như xảy ra ngay ngày hôm qua.

Nhưng nghĩ tiếp, nàng lại cảm thấy như cách một thế hệ.

Bởi vì đã trải qua quá nhiều, việc tồn đọng trong đầu cũng quá nhiều.

...
Hôm ấy, Triệu Húc không quay lại Tê Phượng Cung.
Điều này đối với cung nhân Tê Phượng Cung mà nói rất khác thường.
Bởi vì từ khi Vân Trân được phong Hoàng Quý Phi, mỗi đêm dù bận trễ tới đâu, Triệu Húc đều ngủ lại ở Tê Phượng Cung.

Đôi khi quá muộn, hắn sợ làm phiền Vân Trân, sẽ ngủ ở cách vách.
Cho nên hôm nay, Triệu Húc không tới Tê Phượng Cung với họ mà nói là một chuyện hết sức dị thường.
Mấy ngày liền kế tiếp, Triệu Húc đều không tới Tê Phượng Cung, cũng không phái người truyền ý chỉ gì cả.

Nếu đặt ở quá khứ, Triệu Húc không tới hậu cung là chuyện bình thường, mỗi ngày hắn đều tới mới bất thường.
Nhưng hôm nay, sau khi hậu cung chỉ còn lại một Hoàng Quý Phi như Vân Trân, với lịch trình trước đây của Triệu Húc, thật sự quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ Hoàng Quý Phi nương nương thất sủng?
Bắt đầu có cung nhân lén thảo luận.
Ban đầu lời đồn chỉ truyền bên ngoài, dần dần trực tiếp truyền thẳng tới Tê Phượng Cung.


Những ai bị Thanh Hà bắt gặp đều bị trách phạt một phen.
Mà là đối tượng đàm luận của họ, Vân Trân có vẻ rất bình tĩnh.
"Chẳng lẽ nương nương không lo lắng sao?" Thanh Hà hỏi Vân Trân.
Hiện tại, Vân Trân đang ở phòng thuốc phối thuốc.
Từ lúc Vân Thủy Cung sửa tên thành Tê Phượng Cung, Vân Trân sai người bỏ trống một phòng ở đây dùng để cất giữ dược liệu, ngày thường nàng hay tới đây phối thuốc, luyện thuốc, nghiên cứu y thuật.
"Lo cái gì?" Vân Trân nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng tin lời đồn bên ngoài sao?"
"Nô tỳ không dám." Thanh Hà cúi đầu.
"Con người mà..." Vân Trân ngẩng đầu nhìn Thanh Hà, "Dù là ở thời điểm nào cũng phải học cách bình tĩnh.

Cho dù đốt lửa lớn trước mặt ngươi, ngươi cũng phải bình tĩnh.

Bởi vì chỉ có như vậy, kẻ khác mới không đoán được ngươi đang nghĩ gì.

Bọn họ sẽ không đoán ra ngươi rốt cuộc đang sợ hãi, hay đã có mưu kế đáp trả."
"Nô tỳ hiểu rồi, đa tạ nương nương dạy bảo."
Vân Trân lắc đầu: "Bổn cung không có tư cách gì để dạy ngươi, chẳng qua bổn cung giữ ngươi ở lại bên cạnh mình, ngươi phải cho bổn cung thấy bổn cung chọn ngươi không phải sai lầm."
"Nô tỳ đã hiểu." Thanh Hà đáp, "Là nô tỳ bị những lời đồn bên ngoài ảnh hưởng.

Nô tỳ ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương, sau này không bao giờ tái phạm.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện