Sau này, ngay cả A Linh và Tiểu Từ cũng biết Triệu Húc đã lâu không tới cung của Vân Trân.
Nhưng Vân Trân thì sao, thoạt nhìn nào giống bị ảnh hưởng?
Ngày thường nên làm gì, nàng vẫn làm cái đó.
...
Chuyện của Tê Phượng Cung truyền tới tai Tô Thái Hậu.
"Hừ..." Tô Thái Hậu nghe xong, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, "Con người ả ta chỉ giỏi mạnh miệng với ngụy trang.
Mỗi lần gặp chuyện, ả đều không lộ ra ra mặt, mê hoặc kẻ địch.
Nhưng ả càng như vậy càng chứng tỏ ả chột dạ...!Khụ khụ, ngươi cứ chờ xem, chờ ngươi bên ngoài không ngừng thêm củi vào đốm lửa này, nó chắc chắn sẽ cháy thật mạnh."
Bích Diên cúi đầu.
...
Đã nửa tháng Triệu Húc không tới Tê Phượng Cung.
Cung nhân Tê Phượng Cung bị Thanh Hà chỉnh đốn, không còn ai dám tụ tập thảo luận.
Nhưng bên ngoài Tê Phượng Cung, lời đồn nào cũng có, ngay cả người trên triều cũng nghe thấy.
Dần dần, người mới bắt đầu nóng vội.
Hôm nay, Thanh Hà từ trong điện của Vân Trân đi ra, bắt gặp cung nữ phụ trách nước trà trên hành lang.
Thấy cung nữ có vẻ không vui, Thanh Hà liền hỏi chuyện.
Cung nữ nói hai ngày nay, lá trà ở Tê Phượng Cung sắp dùng hết rồi.
Trước đây, lá trà đưa tới Tê Phượng Cung chưa từng ngắt quãng, dùng chưa hết nửa vại, Ngự Trà Phòng đã lập tức mang lá trà tới đây.
Nhưng lần này, cung nữ thấy lá trà ở Tê Phượng Cung sắp hết rồi, bên kia vẫn chưa đưa tới cái mới, nên đi đòi.
Nhưng Ngự Trà Phòng thậm chí không coi nàng vào mắt.
Cuối cùng, bọn họ chỉ cho nàng chút lá trà thứ đẳng như tống cổ ăn mày.
Từ lúc nhậm chức ở Tê Phượng Cung, cung nữ nào chịu ủy khuất này?
Nàng sợ lấy lá trà hạ đẳng này về sẽ khiến Hoàng Quý Phi bất mãn, cho nên mới trốn ở đây, một mình buồn rầu.
"Thanh Hà tỷ tỷ, bên ngoài đang đồn Hoàng Quý Phi nương nương của chúng ta thất sủng.
Việc này rốt cuộc có thật hay không? Muội biết nương nương của chúng ta căn bản không để ý bên ngoài đồn thế nào.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, lần này là lá trà, vậy lần sau thì sao? Trong cung xưa nay đều nịnh cao dẫm thấp, nương nương của chúng ta cứ thế này sẽ bị thiệt đấy." Cung nữ nói.
"Nương nương và bệ hạ thế nào, nương nương có bị thất sủng hay không, tại sao bệ hạ không tới Tê Phượng Cung...!Đây không phải điều làm nô tỳ như chúng ta quản.
Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn về những thứ khác, đó là chuyện của chủ tử.
Chủ tử nghĩ thế nào, ngươi có thể tùy tiện phỏng đoán sao?" Thanh Hà nói.
"Thanh Hà tỷ tỷ nói đúng, muội biết rồi." Cung nữ vội hành lễ nhận sai.
"Ta không trách ngươi, chẳng qua lúc này là thời điểm đặc biệt.
Bên ngoài càng đồn đài, hạ nhân Tê Phượng Cung chúng ta nên càng vững vàng mới đúng.
Chờ nương nương vượt qua cửa ải khó khăn này, đám người kia đương nhiên sẽ phải ngoan ngoãn ngậm miệng."
"Vâng, muội biết sau này nên làm thế nào rồi."
Thanh Hà dặn dò cung nữ kia thêm vài câu rồi rời đi.
Cung nữ đi rồi, Thanh Hà không nhịn được mà thở dài.
Thật ra lời cung nữ nào sao lại không phải điều nàng lo lắng chứ?
Nếu là trước đây, đổi thành phi tử khác, e rằng sớm đã nghĩ cách làm thế nào cứu vãn trái tim của bệ hạ.
Nhưng cố tình Hoàng Quý Phi nương nương của họ lại coi như chẳng xảy ra chuyện gì..
Nhưng Vân Trân thì sao, thoạt nhìn nào giống bị ảnh hưởng?
Ngày thường nên làm gì, nàng vẫn làm cái đó.
...
Chuyện của Tê Phượng Cung truyền tới tai Tô Thái Hậu.
"Hừ..." Tô Thái Hậu nghe xong, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, "Con người ả ta chỉ giỏi mạnh miệng với ngụy trang.
Mỗi lần gặp chuyện, ả đều không lộ ra ra mặt, mê hoặc kẻ địch.
Nhưng ả càng như vậy càng chứng tỏ ả chột dạ...!Khụ khụ, ngươi cứ chờ xem, chờ ngươi bên ngoài không ngừng thêm củi vào đốm lửa này, nó chắc chắn sẽ cháy thật mạnh."
Bích Diên cúi đầu.
...
Đã nửa tháng Triệu Húc không tới Tê Phượng Cung.
Cung nhân Tê Phượng Cung bị Thanh Hà chỉnh đốn, không còn ai dám tụ tập thảo luận.
Nhưng bên ngoài Tê Phượng Cung, lời đồn nào cũng có, ngay cả người trên triều cũng nghe thấy.
Dần dần, người mới bắt đầu nóng vội.
Hôm nay, Thanh Hà từ trong điện của Vân Trân đi ra, bắt gặp cung nữ phụ trách nước trà trên hành lang.
Thấy cung nữ có vẻ không vui, Thanh Hà liền hỏi chuyện.
Cung nữ nói hai ngày nay, lá trà ở Tê Phượng Cung sắp dùng hết rồi.
Trước đây, lá trà đưa tới Tê Phượng Cung chưa từng ngắt quãng, dùng chưa hết nửa vại, Ngự Trà Phòng đã lập tức mang lá trà tới đây.
Nhưng lần này, cung nữ thấy lá trà ở Tê Phượng Cung sắp hết rồi, bên kia vẫn chưa đưa tới cái mới, nên đi đòi.
Nhưng Ngự Trà Phòng thậm chí không coi nàng vào mắt.
Cuối cùng, bọn họ chỉ cho nàng chút lá trà thứ đẳng như tống cổ ăn mày.
Từ lúc nhậm chức ở Tê Phượng Cung, cung nữ nào chịu ủy khuất này?
Nàng sợ lấy lá trà hạ đẳng này về sẽ khiến Hoàng Quý Phi bất mãn, cho nên mới trốn ở đây, một mình buồn rầu.
"Thanh Hà tỷ tỷ, bên ngoài đang đồn Hoàng Quý Phi nương nương của chúng ta thất sủng.
Việc này rốt cuộc có thật hay không? Muội biết nương nương của chúng ta căn bản không để ý bên ngoài đồn thế nào.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, lần này là lá trà, vậy lần sau thì sao? Trong cung xưa nay đều nịnh cao dẫm thấp, nương nương của chúng ta cứ thế này sẽ bị thiệt đấy." Cung nữ nói.
"Nương nương và bệ hạ thế nào, nương nương có bị thất sủng hay không, tại sao bệ hạ không tới Tê Phượng Cung...!Đây không phải điều làm nô tỳ như chúng ta quản.
Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn về những thứ khác, đó là chuyện của chủ tử.
Chủ tử nghĩ thế nào, ngươi có thể tùy tiện phỏng đoán sao?" Thanh Hà nói.
"Thanh Hà tỷ tỷ nói đúng, muội biết rồi." Cung nữ vội hành lễ nhận sai.
"Ta không trách ngươi, chẳng qua lúc này là thời điểm đặc biệt.
Bên ngoài càng đồn đài, hạ nhân Tê Phượng Cung chúng ta nên càng vững vàng mới đúng.
Chờ nương nương vượt qua cửa ải khó khăn này, đám người kia đương nhiên sẽ phải ngoan ngoãn ngậm miệng."
"Vâng, muội biết sau này nên làm thế nào rồi."
Thanh Hà dặn dò cung nữ kia thêm vài câu rồi rời đi.
Cung nữ đi rồi, Thanh Hà không nhịn được mà thở dài.
Thật ra lời cung nữ nào sao lại không phải điều nàng lo lắng chứ?
Nếu là trước đây, đổi thành phi tử khác, e rằng sớm đã nghĩ cách làm thế nào cứu vãn trái tim của bệ hạ.
Nhưng cố tình Hoàng Quý Phi nương nương của họ lại coi như chẳng xảy ra chuyện gì..
Danh sách chương