Thật là khiến người ta lo lắng!
...
Vân Trân không nghĩ cách gặp Triệu Húc, mà nhân lúc này xuất cung.
Nàng đi thăm Triệu Du.
Đầu năm Vân Trân đã hứa chờ tuyết tan, nàng sẽ đi thăm nó.
Nhưng lúc sau, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện.

Nàng còn nằm trên giường bệnh một tháng.

Chờ thương thế của nàng đã lành, lại đến chuyện Triệu Húc giải tán hậu cung, Thích Hoán Vân bắt cóc A Linh, sau đó tới sách phong Hoàng Quý Phi...
Quá nhiều chuyện khiến nàng quên mất lời hẹn với Triệu Du.
Đến khi nàng lần nữa tới biệt viện của Triệu Du đã là mùa hè.
Mùa hè ở sơn trang vẫn rất đẹp.
Khác với vẻ đẹp của mùa đông, vẻ đẹp của mùa hè mang theo sự nhiệt tình, nóng bỏng.
Vân Trân đến, Triệu Du cười rất nhiều.
Nàng ở sơn trang hai canh giờ, mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi mới khởi hành trở về.
Lần này, Triệu Du và nàng lại có ước hẹn.

Bọn họ hẹn thời điểm lá cây ở cổng sơn trang bắt đầu chuyển vàng, Vân Trân lại đến sơn trang.
Đó là mùa thu.
Nhưng lần này, Vân Trân không biết bản thân liệu có thể hoàn thành lời hứa này với Triệu Du không.
Dù sao nguy cơ lần này nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng.
Nàng mơ hồ nhận ra ngọn nguồn sự việc ở đâu, cũng mơ hồ đoán được đối phương ra tay từ chỗ nào.

Nhưng nàng lại không muốn ngăn cản.
Có lẽ điều này đối với nàng, đối với Triệu Húc đều là thử thách.
Mấy năm nay, bọn họ đã trải qua rất nhiều việc, nếu Triệu Húc chỉ vì những món đồ đó mà nghi ngờ nàng, nàng thật sự không vui.
Thậm chí vì những thứ đó, Triệu Húc xa cách nàng, để mưu kế của đối phương thành công, đây không phải điều Vân Trân muốn nhìn thấy.

Nhưng nếu sự thật là vậy, nàng cũng không muốn tiếp tục ngăn cản.
Giữa nàng và Triệu Húc đã dây dưa quá nhiều năm.
Tình cảm nàng dành cho hắn, tình cảm hắn dành cho nàng nếu còn không xác định, vậy không đáng tin tưởng lẫn nhau.

Chỉ vì có kẻ cố ý châm ngòi mà xa cách, bọn họ nên cho nhau thời gian suy nghĩ.


Nếu hiện tại xử lý không tốt, sau này sẽ càng mệt.
Thật ra nàng đã mệt mỏi.
Nếu không lúc trước, nàng đã không lựa chọn rời khỏi kinh thành.
Chỉ là sau khi ra đi, ngày tháng ở đảo nhỏ, lưu lạc khắp nơi, nàng mới nhớ lại quá khứ.

Nhớ tới trước kia, sẽ nhớ tới cô độc.
Nhưng nếu lúc này lại bảo nàng lần nữa lựa chọn, nàng sẽ do dự.
Có lẽ nàng cũng không ngờ bản thân như thế, bởi vì nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tư tưởng cả đời ở lại hoàng cung này.
...
Thời điểm Vân Trân về Tê Phượng Cung, cung nhân báo Triệu Húc tới.
Khi nói chuyện, sắc mặt cung nhân lộ vẻ vui mừng.
Đúng vậy, dù sao đã lâu rồi Triệu Húc không tới cung của Vân Trân.
Bọn họ là cung nhân, đương nhiên hi vọng chủ tử được sủng ái.

Nếu chủ tử không được sủng ái, ngày tháng của họ sẽ trở nên khổ sở.
"Bổn cung biết rồi." Vân Trân gật đầu, vào trong.
Trong lòng nàng đã không còn bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Nếu bảo nàng nói thật, chắc chắn có chút cao hứng.
Bởi vì Triệu Húc đến, chứng tỏ hắn đang muốn chủ động giảng hòa, giữa họ vẫn còn đường cứu vãn.
...
Rất nhanh, Vân Trân đã nhìn thấy Triệu Húc ở trong..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện