Ông trời thật nể tình vẻ đẹp của người trưởng thành, bầu trời của ngày thứ bảy được đặt vào bức tranh xanh thẳm, chỉ để lại một vài đám mây lưa thưa lơ lửng trong đó, tạo nên bức tranh trong xanh phẳng lặng nhưng lại ủ rũ không thể giải thích được

Trước đó một ngày Trang Du Mộng đã thuê một con thuyền, kiểm tra tất cả các thiết bị và quần áo, sớm đã đi đến bờ biển thưa thớt dân cư chờ đợi.

Cô không tin vào chuyện xấu xa này, lần này như thế nào đi nữa cô cũng muốn tới sớm hơn Lục Tinh.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, không biết là vì cô đã lâu không ra biển lặn hay vì lý do nào khác, trái tim ngày thường luôn bình tĩnh giờ phút này bỗng nhiên tăng tốc khiến cô không biết tại sao mình lại kích động đến vậy.

Ở trên bãi cát buồn chán đá đá mấy vỏ sò, khi Trang Du Mộng quay mặt ra biển chuẩn bị các hành động tiếp theo, bỗng nhiên chợt nhìn thấy một màu sáng trắng lóe lên gần biển, trong nháy mắt lại biến mất theo làn sóng.

Chẳng lẽ con cá voi trắng vẫn chưa rời đi? Ôm thái độ nghi ngờ vừa tò mò, cô tiến lên phía trước vài bước muốn nhìn kỹ nhưng lại phát hiện vỆt trắng đã biến mất, ngược lại, cách cô hơn mười mét, bóng dáng quen thuộc của thiếu niên trở nên ngày càng rõ ràng hơn.

Đây là lần đầu tiên Trang Du Mộng nhìn thấy có người đi trên biển một cách êm ái như thể sức cản của sóng nước không tồn tại như vậy.

Rốt cuộc là thằng nhóc này trúng tà thuật gì, sớm như này lại tới bơi lội, chẳng lẽ không cần ngủ à?

“Lục… Chờ một chút, quần áo của cậu đâu! Sao xuống nước mà không mặc quần bơi? Cậu, cậu… như thế này cũng tự tại* quá đi!” (*Ung dung thảnh thơi, làm chủ bản thân và không bị ràng buộc.)

Mặc dù nơi này không có người lui tới, nhưng hai mắt của Trang Du Mộng không hề nghe lời, một hai nhìn về nơi nào đó phía dưới cậu. Gương mặt đỏ bừng, cô lấy tay che mắt xoay người sang chỗ khác, trước mắt vốn đã tối tăm không rõ ràng lại bị lấp đầy bởi cảnh tượng côn th*t trắng nõn, thô ráp cứng rắn treo lơ lửng giữa hai chân.

Chỗ kia của cậu sinh ra sao có thể trắng nõn giống như da thịt vậy?

Lục Tinh không ngờ cô lại đến sớm như vậy, lập tức lo lắng không biết mình có để lộ chuyện gì không. Tuy nhiên, cô gái này cứ đưa lưng về phía cậu mà bước đi, trong miệng hùng hồn thốt ra đầy lí lẽ kêu cậu mặc quần áo vào, căng thẳng trong lòng đã vơi bớt bởi vẻ đáng yêu khó tả này.

Cậu không có khái niệm về thời gian, mỗi khi lênh đênh trên biển, đợi chờ phía chân trời chuyển sáng sẽ thay hình đổi dạng thành người.

Dẫm lên bờ cát bước vài bước, cậu không lý do mà nở nụ cười, đi phía sau Trang Du Mộng vươn tay về phía trước ôm lấy eo cô, rất thuần thục đặt cằm lên vai cô cọ cọ giống như trò cũ khi muốn lấy lòng cô.

“Tôi tới trễ rồi.”

Cậu không hiểu tại sao bây giờ mỗi lần nhìn thấy cô, bản thân lại ham muốn đến gần thân cận cô. Bị xâm nhập thói quen tự nhiên của động vật, cậu cũng sẽ không che giấu những suy nghĩ mong muốn dục vọng của mình, mọi thứ đều do trái tim rung động.

Thân hình trẻ trung cứng cáp ở phía sau dính chặt vào lưng cô, lớp áo lặn mỏng manh không thể ngăn lại được nhịp đập mãnh liệt trong lồng ngực cậu cũng như nơi dưới thân đang ngo ngoe rục rịch kia. Trang Du Mộng hoảng loạn vặn vẹo người định tránh ra, trong lúc lơ đãng lại vô tình cọ xát vào chỗ đang cương cứng, chỉ trong vài giây cô lập tức cảm nhận được thứ cứng rắn ấy va vào giữa mông mình.

Con trai tuổi này nhất định không được trêu chọc, dục vọng ẩn chứa trong lòng lập tức xông lên phá vỡ lý trí, so với cơn sóng đánh vào bãi đá ngầm cách đó không xa nhiều hơn vài phần khí thế.

Từ từ siết chặt cánh tay, Lục Tinh áp môi lên vành tai và gò má cô, lo lắng mà liếm hôn, khi chậm rãi tiến về phía trước rất có thể vẻ trêu chọc tìm hoa hỏi liễu*. (*ý chỉ chuyện chăn gối nam nữ)

“Lục… Lục Tinh… mặc quần áo vào trước đi… được không… cậu thế này… không được…”

Cho dù biết thâm tâm cậu ăn mềm không ăn cứng, Trang Du Mộng vẫn luôn tàn nhẫn bởi vì phía dưới của cậu quá mức cường đại. Cậu bây giờ như thể phụ thuộc vào chính mình, cô làm sao có thể nhẫn tâm để cậu lại một mình.

“Chị… thích em…” “Ừ ừ thích…”

“Muốn hôn chị… được không?”

Trang Du Mộng suy nghĩ bây giờ không phải cậu đã sắn sàng để hôn sao?

Đôi môi còn ướt dính nước biển mát lạnh, áp vào gò má ấm áp thế nhưng tạo nên một ngọn lửa thiêu đốt. Cảm giác được môi cậu cách môi mình không xa, bàn tay xoa bóp trên eo cũng dần dần đi lên, Trang Du Mộng xấu hổ đến mức toàn thân ửng hồng, đưa tay đặt lại trên vai câu không kiên nhẫn gãi gãi, lại giống như mềm yếu vô lực chống cự.

Ngay khi chàng trai chuẩn bị chinh phục đôi môi hồng đang hé mở, Trang Du Mộng nhanh chóng nghiêng đầu hít thở vài hơi rồi mới nhẹ nhàng nói.

“Tôi chỉ thích hôn… chàng trai mặc quần áo thôi…” Lời tác giả:

Hôn hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện