Người phía sau rốt cuộc cũng dừng động tác lại, trầm mặc một lúc, cậu mới buông cánh tay ra, nhấc chân đi đến dưới bóng cây chỗ bãi cát cách đó không xa. Chỉ là bước chân có vẻ rất gấp gáp, như thể sợ bỏ lỡ một thỏa thuận quan trọng.
Trang Du Mộng được tự do nhưng trong lòng luôn cảm thấy cô đơn không nói nên lời, giống như cát trên biển không ngừng bị nước biển cọ rửa dạt vào bờ, lһp đi lһp lại khó mà lắng lại được.
“Cậu đừng nói với tôi là cậu giấu quần lót dưới cát đấy nhé?!”
Sau đó chừng vài phút, Trang Du Mộng lại rũ mắt nhìn xuống phía dưới cậu thiếu niên đang đi tới, chiếc quần lót thừa thãi bên dưới khó có thể bao bọc lấy hết bộ phận sinh dục đang cứng ngắc hưng phấn của cậu, khi lọt vào mắt nhìn kỹ dường như nói không nên lời căng chặt gợi cảm. Mặt trên vẫn còn dính hạt cát thô, đang từ từ rơi xuống theo bước chân cậu.
Đứng trước mặt cô gái, Lục Tinh nắm chặt hai tay muốn xoa dịu dục vọng đang khao khát, trong con ngươi đen kịt ẩn chứa tơ máu không phù hợp với thân hình trắng nõn của cậu, ngôi sao ở giữa cướp mất ánh đèn sân khấu để che đi, cứ vậy mà thẳng tiến vào mắt Trang Du Mộng.
“Tôi mặc xong rồi.”
Cậu thấp giọng nói câu không chân thật này, mái tóc nâu tinh tế pha chút ẩm ướt rơi xuống dưới trán, đôi môi mỏng khẽ hé mở giống như một người đi trên sa mạc khao khát bát nước mưa ngọt ngào.
Trang Du Mộng muốn phản bác cậu nhưng không tìm ra cớ, cậu cất hết quần áo ở nhà cô, bây giờ mặc đồ lót xem như đã là thỏa hiệp lớn nhất của cậu.
Nói cách khác, đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của nội tâm đang nhảy lên của cô. “Vậy cậu… cúi đầu xuống chút… tôi không với tới…”
Ngượng ngùng xoắn xuýt thốt ra những lời này, Trang Du Mộng di chuyển ngón tay vòng qua sau cậu, trong lòng nghĩ hôn một chút cũng không khác người quá đâu.
Những trò đùa ngây ngô ấu trĩ của chị gái và em trai đã cho cô một cái cớ có vẻ hợp lý.
Lục Tinh ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tự giác đặt môi mình vào gần cô, ánh mắt lấp lánh mong đợi giống như một đám mây không thể che giấu dưới bầu trời xanh. Mặt Trang Du Mộng càng đỏ hơn sau khi tiếp xúc với hơi thở thơm mát dễ chịu của người thanh niên, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, cô kiễng chân lên, nhắm mắt lại nhanh chóng chạm vào môi Lục Tinh khoảng một giây, rồi phát ra âm thanh ái muội tách ra, xoay người rời đi.
“Như vậy… có thể chứ?”
Cái chạm môi trong một giây như bắn ra dòng điện quay cuồng toàn cơ thể. Thân mình Lục Tinh cứng ngắc như đang hồi tưởng dư vị hương thơm vừa mới đây. Giống như rượu mới mở được rót vào ly, không cần nếm thử mà chỉ dựa vào việc ngửi để truyền tải sự êm ái và say ngất lòng người. Môi rượu giao nhau dường như chạm phải tơ lụa cuộn dài rơi vào bông gòn mềm mại, không khỏi liếc mắt một cái nắm lấy người trước mặt, một lần nữa phát hiện môi mình hướng đúng rồi không chút do dự mà hôn lên.
“Ưm… Sao cậu… đã nói chỉ hôn một chút thôi mà…”
Trang Du Mộng bị động tác đẩy mạnh của thiếu niên cắt đứt suy nghĩ, cô dựa vào ngực cậu, bị bắt ngẩng đầu lên cùng cậu cuốn theo hơi thở nóng bỏng. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng Trang Du Mộng lại cảm thấy cả người như đang bồng bềnh trên biển, hai cánh tay chỉ có thể vô thức vòng qua cổ cậu để tìm chỗ dựa.
Suy nghĩ chỉ hôn một chút này là sản phẩm tự an ủi của Trang Du Mộng, mà trong mắt Lục Tinh, thích không có nghĩa là chỉ dừng lại ở một lần.
Trong lúc sững sờ, cô có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mát lạnh của Lục Tinh giống như một bình rượu trắng nóng hổi, ấm áp nhưng không hề bỏng rát, khi cắn chặt môi dưới, cô như con dã thú nhỏ nôn nóng không yên, dương v*t dưới
thân bị đè ép chống lên đùi trong của cô, cố gắng phá vỡ một cánh cửa nào đó nhưng vô ích.
Cơn đau nhẹ kèm theo cảm giác tê dại xâm nhập vào tận xương tủy, Trang Du Mộng cảm thấy mình thực sự thiếu kinh nghiệm, hút cắn khiến mình dần dần đau đớn, hai tai phiếm hồng. Dùng đôi tay xoa nhẹ đỉnh đầu và tai cậu, chờ cơ thể căng cứng của cậu thả lỏng, Trang Du Mộng bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang công kích, kéo tiết tấu về địa bàn của cô, nhút nhát sợ sỆt chủ động hôn cậu.
Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, cũng chưa đổ đầy bình nước, nhưng Trang Du Mộng vẫn luôn coi mình như chị gái, làm sao có thể bị thiếu niên chiếm thế thượng phong trong chuyện này.
Nhưng ngay cả khi ở Pháp, cô cũng không dám buông răng mà thò đầu lưỡi qua, trao trọn tinh hoa của nụ hôn kiểu Pháp cho chàng trai trước mặt.
Có lẽ là sau khi nghe thấy tiếng còi của chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa, khuôn mặt hai người đều ửng hồng, khí thế quyến rũ tan biến một chút khi đôi môi hé mở.
“Chị…”
“Lục Tinh, hôm nay cậu gọi bao nhiêu lần chị cũng vô dụng! Nói thật đi!” “Tuần trước rốt cuộc cậu đã học cái gì… tình chàng ý thiếp?” Lời tác giả:
Tình chàng ý thiếp tên viết tắt là hôn tôi
Trang Du Mộng được tự do nhưng trong lòng luôn cảm thấy cô đơn không nói nên lời, giống như cát trên biển không ngừng bị nước biển cọ rửa dạt vào bờ, lһp đi lһp lại khó mà lắng lại được.
“Cậu đừng nói với tôi là cậu giấu quần lót dưới cát đấy nhé?!”
Sau đó chừng vài phút, Trang Du Mộng lại rũ mắt nhìn xuống phía dưới cậu thiếu niên đang đi tới, chiếc quần lót thừa thãi bên dưới khó có thể bao bọc lấy hết bộ phận sinh dục đang cứng ngắc hưng phấn của cậu, khi lọt vào mắt nhìn kỹ dường như nói không nên lời căng chặt gợi cảm. Mặt trên vẫn còn dính hạt cát thô, đang từ từ rơi xuống theo bước chân cậu.
Đứng trước mặt cô gái, Lục Tinh nắm chặt hai tay muốn xoa dịu dục vọng đang khao khát, trong con ngươi đen kịt ẩn chứa tơ máu không phù hợp với thân hình trắng nõn của cậu, ngôi sao ở giữa cướp mất ánh đèn sân khấu để che đi, cứ vậy mà thẳng tiến vào mắt Trang Du Mộng.
“Tôi mặc xong rồi.”
Cậu thấp giọng nói câu không chân thật này, mái tóc nâu tinh tế pha chút ẩm ướt rơi xuống dưới trán, đôi môi mỏng khẽ hé mở giống như một người đi trên sa mạc khao khát bát nước mưa ngọt ngào.
Trang Du Mộng muốn phản bác cậu nhưng không tìm ra cớ, cậu cất hết quần áo ở nhà cô, bây giờ mặc đồ lót xem như đã là thỏa hiệp lớn nhất của cậu.
Nói cách khác, đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của nội tâm đang nhảy lên của cô. “Vậy cậu… cúi đầu xuống chút… tôi không với tới…”
Ngượng ngùng xoắn xuýt thốt ra những lời này, Trang Du Mộng di chuyển ngón tay vòng qua sau cậu, trong lòng nghĩ hôn một chút cũng không khác người quá đâu.
Những trò đùa ngây ngô ấu trĩ của chị gái và em trai đã cho cô một cái cớ có vẻ hợp lý.
Lục Tinh ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tự giác đặt môi mình vào gần cô, ánh mắt lấp lánh mong đợi giống như một đám mây không thể che giấu dưới bầu trời xanh. Mặt Trang Du Mộng càng đỏ hơn sau khi tiếp xúc với hơi thở thơm mát dễ chịu của người thanh niên, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, cô kiễng chân lên, nhắm mắt lại nhanh chóng chạm vào môi Lục Tinh khoảng một giây, rồi phát ra âm thanh ái muội tách ra, xoay người rời đi.
“Như vậy… có thể chứ?”
Cái chạm môi trong một giây như bắn ra dòng điện quay cuồng toàn cơ thể. Thân mình Lục Tinh cứng ngắc như đang hồi tưởng dư vị hương thơm vừa mới đây. Giống như rượu mới mở được rót vào ly, không cần nếm thử mà chỉ dựa vào việc ngửi để truyền tải sự êm ái và say ngất lòng người. Môi rượu giao nhau dường như chạm phải tơ lụa cuộn dài rơi vào bông gòn mềm mại, không khỏi liếc mắt một cái nắm lấy người trước mặt, một lần nữa phát hiện môi mình hướng đúng rồi không chút do dự mà hôn lên.
“Ưm… Sao cậu… đã nói chỉ hôn một chút thôi mà…”
Trang Du Mộng bị động tác đẩy mạnh của thiếu niên cắt đứt suy nghĩ, cô dựa vào ngực cậu, bị bắt ngẩng đầu lên cùng cậu cuốn theo hơi thở nóng bỏng. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng Trang Du Mộng lại cảm thấy cả người như đang bồng bềnh trên biển, hai cánh tay chỉ có thể vô thức vòng qua cổ cậu để tìm chỗ dựa.
Suy nghĩ chỉ hôn một chút này là sản phẩm tự an ủi của Trang Du Mộng, mà trong mắt Lục Tinh, thích không có nghĩa là chỉ dừng lại ở một lần.
Trong lúc sững sờ, cô có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mát lạnh của Lục Tinh giống như một bình rượu trắng nóng hổi, ấm áp nhưng không hề bỏng rát, khi cắn chặt môi dưới, cô như con dã thú nhỏ nôn nóng không yên, dương v*t dưới
thân bị đè ép chống lên đùi trong của cô, cố gắng phá vỡ một cánh cửa nào đó nhưng vô ích.
Cơn đau nhẹ kèm theo cảm giác tê dại xâm nhập vào tận xương tủy, Trang Du Mộng cảm thấy mình thực sự thiếu kinh nghiệm, hút cắn khiến mình dần dần đau đớn, hai tai phiếm hồng. Dùng đôi tay xoa nhẹ đỉnh đầu và tai cậu, chờ cơ thể căng cứng của cậu thả lỏng, Trang Du Mộng bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang công kích, kéo tiết tấu về địa bàn của cô, nhút nhát sợ sỆt chủ động hôn cậu.
Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, cũng chưa đổ đầy bình nước, nhưng Trang Du Mộng vẫn luôn coi mình như chị gái, làm sao có thể bị thiếu niên chiếm thế thượng phong trong chuyện này.
Nhưng ngay cả khi ở Pháp, cô cũng không dám buông răng mà thò đầu lưỡi qua, trao trọn tinh hoa của nụ hôn kiểu Pháp cho chàng trai trước mặt.
Có lẽ là sau khi nghe thấy tiếng còi của chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa, khuôn mặt hai người đều ửng hồng, khí thế quyến rũ tan biến một chút khi đôi môi hé mở.
“Chị…”
“Lục Tinh, hôm nay cậu gọi bao nhiêu lần chị cũng vô dụng! Nói thật đi!” “Tuần trước rốt cuộc cậu đã học cái gì… tình chàng ý thiếp?” Lời tác giả:
Tình chàng ý thiếp tên viết tắt là hôn tôi
Danh sách chương