Tô Khánh Nam bước tới, giật lại điện thoại của Lưu San, khuôn mặt hằm hằm sát khí nhìn Lưu San: “Cẩm Nhi, mặc quần áo rồi chúng ta đi.” “Dựa vào đâu chứ?” Hình Cẩm Nhi không can tâm. “Bảo em mặc thì em cứ mặc đi.” Tô Khánh Nam trầm giọng, nhìn ánh mắt có chút hung ác của Lưu San, cong miệng nói. Lưu San bỗng cảm thấy rùng mình. Cô tự vỗ ngực mình. Cô ấy đúng là đồ ngốc. Lẽ ra phải quay lén mới phải. Nhưng,Bạch Nguyệt và Thủ Trưởng đã đi đâu mất rồi? Tô Khánh Nam nhặt bộ quần áo lên. Bạch Nguyệt sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, sợ khi Tô Khánh Nam nhặt quần áo lên sẽ nhìn thấy cô. Cũng may, hắn không nhìn mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trả điện thoại lại cho tôi.” Lưu San tức giận hét lên. Tô Khánh Nam xác định cô ấy không chụp được gì mới trả lại điện thoại cho Lưu San. Lưu San gọi điện cho Bạch Nguyệt. Điện thoại của Bạch Nguyệt đổ chuông. Lưu San thấy điện thoại của Bạch Nguyệt trên bàn uống trà nhưng trong phòng lại không có ai. Cô tắt máy, đóng cửa, đi ra ngoài, nghĩ ra rồi, cô có thể gọi điện cho Cố Lăng Kiệt. Lưu San lại bấm số gọi điện cho Cố Lăng Kiệt. Điện thoại của Cố Lăng Kiệt đổ chuông. Nếu trong lúc này Lưu San đi vào... Như vậy Bạch Nguyệt không phải đã bứt dây động rừng sao. Cô chồm dậy, chạy vào nhà vệ sinh. Cố Lăng Kiệt bắt máy. “Thủ trưởng Cố, anh có thấy Bạch Nguyệt đâu không?” Lưu San quan tâm hỏi. “Có.” Cố Lăng Kiệt trả lời. “Cậu ấy đang ở đâu? Tôi không nhìn thấy cậu ấy trong phòng.” Lưu San sốt ruột hỏi. “Tôi và cô ấy đang ở cạnh nhau, lát nữa chúng tôi sẽ rời đi trước.”Cố Lăng Kiệt trầm giọng trả lời. “Rời đi, được được được, anh mau chóng gạo nấu thành cơm đi, cái tên khốn Tô Khánh Nam đã ức hiếp Bạch Nguyệt quá đáng lắm rồi.” Lưu San khích lệ nói. “Ừm.” Cố Lăng Kiệt trả lời một tiếng trầm lặng. Âm thanh đó giống như tiếng trống vậy, trầm thấp, khàn khàn, đầy ắp sức thu hút của một anh hùng. Nhịp tim của Lưu San cũng đập nhanh hơn.
“Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, cố lên, cố lên.” Cô vui mừng tắt điện thoại. “Lưu San, lâu rồi không gặp.” Một người đàn ông với khuôn mặt gian ác đứng trước mặt cô. Lưu San cau chặt chân mày, nghe giọng nói đó chính là người trước đây ngồi cạnh số 10. “Anh là ai?” Lưu San nghi ngờ hỏi. Thẩm Diên Dũnggỡ mặt nạ xuống, một khuôn mặt đào hoa có thừavới nụ cười lưu manh. Một chút đứng đắn, một chút gian xảo, một chút xấu xa, thêm chút nham hiểm khó hiểu. Lưu San nhận ra anh ta. Thẩm Diên Dũng – người trong ác mộng của cô ấy lúc nhỏ. Bây giờ là con trai của Tổng Thống, thái tử gia. Bố của anh ta thăng chức, nên họ đã chuyển đi khỏi khu đô thị nhỏ của họ, cô ấy còn tưởng sẽ không phải gặp lại anh ta nữa, do vậy cô ấy đã có khoảng thời gian vài ngày rất vui vẻ. Bây giờ gặp lại, đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì. “Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.” Lưu San lướt qua anh ta. Thẩm Diên Dũng nhếch miệng cười: “Không cần phải căng thẳng, anh không nhận nhầm người đâu.” Lưu San vờ như không nghe thấy, có một dự cảm không lành, trong lòng không ngừng lo lắng. - ----Bạch Nguyệt chạy vào nhà vệ sinh, nhớ ra, quần áo của mình vẫn còn ở bên ngoài. Cô rón rén mở hé cửa, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Cửa liền bị Cố Lăng Kiệt kéo ra. Bạch Nguyệt: “...” Người anh đứng thẳng tắp trước mặt cô. Bạch Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Em còn là trẻ con sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi. “Quần áo của em vẫn ở bên ngoài.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng trả lời, nhớ lại chuyện cô và anh vừa làm dưới gầm giường, cô liền cảm thấy không thở được. “Ra ngoài lấy.” Câu nói của Cố Lăng Kiệt với ngữ điệu là một mệnh lệnh. Bạch Nguyệt mở vali lấy ra bộ quần áo của mình, sau đó chạy thẳng vào nhà tắm. Cố Lăng Kiệt nhặt lên chiếc quần lót mà cô đánh rơi, gõ cửa. Đúng lúc Bạch Nguyệt đang tìm quần lót, cô nhớ là mình đã lấy ra rồi. Mở cửa. Cố Lăng Kiệt đưa chiếc quần đó cho cô. Khuôn mặt cô đỏ bừng giống như đang muốn nổ tung vậy. Cô cầm lấy chiếc quần lót mà anh đưa rồi khóa cửa lại. Nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt cô không ngừng ửng đỏ. Bạch Nguyệt nhìn những sợi tóc lão xõa trên mặt, hít sâu rồi lại hít sâu. Cô và Cố Lăng Kiệt bây giờ được xem là gì của nhau đây. Trên mức bạn bè nhưng chưa phải là người yêu? Cô bình tĩnh để nhịp tim trở lại trạng thái bình thường, mặc xong quần áo, rồi đi ra ngoài. Cố Lăng Kiệt gạt tàn điếu thuốc, đứng dậy, đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, rồi rửa tay. Trong vô thức, cô liếc nhìn đôi tay của anh. Bàn tay anh rất đẹp, đôi tay rộng dày, thon dài, nhìn rất có sức hút. Cô nhớ hình như anh không hề đi vào, sao cô lại... “Đang nghĩ gì đó, đi thôi.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng. Bạch Nguyệt lấy lại tinh thần: “Đi đâu?” “Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi đang ở đây, em cảm thấy em vẫn còn có thể ở lại đây sao?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói. Dường như cũng có lý. “Em gọi Lưu San cùng đi.” Bạch Nguyệt đi về hướng cửa. “Không phải cô ấy phải đi xem mắt sao?” Cố Lăng Kiệt kéo cánh tay cô, giữ chặt. “Vậy, em ra chào hỏi cô ấy một tiếng.” Cố Lăng Kiệt nhặt lên chiếc mặt nạ trên bàn trà, đeo vào cho cô: “Anh nói với cô ấy là em đang giúp anh rồi.” “Hả?” Tư duy của Cố Lăng Kiệt xoay xở quá nhanh nên nhất thời cô không phản ứng kịp. “Trước đây khi diễn tập chó nghiệp vụ đã xảy ra chuyện, đôi chân của đồng chí 108 đã bị bom nổ, hôm nay anh phải đến nhà đồng chí đấy thăm hỏi, vợ của đồng chí đó mới mang thai, anh cần một bác sĩ nữ khoa sản, em giúp anh nhé.” Cố Lăng Kiệt nói rồi đeo mặt nạ cho cô. Điều anh nói giống như thật vậy. Trước đây cô nợ anh rất nhiều, bây giờ anh cần giúp đỡ cô không thể từ chối. Bạch Nguyệt đi theo sau Cố Lăng Kiệt, rồi lên xe của anh. Anh lái xe rời đi. Cô rỡ xuống mặt nạ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Biển vẫn cứ bình lặng như vậy, đối mặt với biển lớn, dường như bản thân rất nhỏ bé, huống chi là phiền não. Điều may mắn là, cô sẽ nhanh chóng kết thúc với Tô Khánh Nam. “Vừa nãy, dễ chịu không?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô, khuôn mặt ửng đỏ khác thường. Bạch Nguyệt: “...” Cô nắm chặt dây an toàn. Nói không thoải mái thì rõ ràng là nói dối, cũng đã như vậy rồi sao có thể không thoải mái được chứ. Nhưng nếu nói có lại giống như một lời mời gọi dụ dỗ vậy. “Cái đó... chuyện diễn tập xảy ra chuyện, anh có bị phê bình không?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề hỏi anh. “Chuyện này anh đã làm lắng xuống trước rồi, trong vòng 1 tuần nhất định phải tìm ra người đứng sau chuyện này.” Cố Lăng Kiệt trả lời. “Vâng” Bạch Nguyệt trả lời, thở phào một tiếng. Cố Lăng Kiệt nhìn cô, nắm chặt tay cô, nắm gọn trong lòng bàn tay mình: “Bây giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi, sau nay gặp Tôn Khánh Nam thì biết phải làm gì rồi chứ?” Cô đã trở thành người phụ nữ của anh từ lúc nào? Bạch Nguyệt rụt tay về, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa ly hôn mà.” “Mối quan hệ của em và Tôn Khánh Nam chỉ là trên danh nghĩa, đợi sau khi anh tìm được người đứng sau chuyện kia sẽ giúp em ly hôn, thời gian một tháng là rất dài.” Cố Lăng Kiệt trả lời. Bạch Nguyệt vẫn chưa nghĩ đến chuyện sẽ bắt đầu một mối tình mới. Cô muốn có một chút thời gian để điều chỉnh là trạng thái của bản thân. “Tạm thời em chỉ muốn tập trung làm tốt công việc của mình.” Bạch Nguyệt nói ra suy nghĩ của bản thân. Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên sự không vui: “Người cũng đã là của anh rồi, bây giờ nói muốn tập trung làm tốt công việc phải chăng đã quá muộn?”
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Danh sách chương