Bạch Nguyệt thấy hơi buồn bực, anh quá ngang ngược, không thèm để ý đến ý kiến của cô. “Em là của anh từ lúc nào, chúng ta cũng không làm chuyện đó.” Cô ngại ngùng giải thích, giọng nói bé dần. Giọng nói dịu dàng ngữ điệu ngại ngùng, nghe bên tai một vài người giống như dục vọng chưa đủ vậy.Cố Lăng Kiệt đừng xe bên đường. “Muốn cái đó phải không?” Anh nhíu mày nói, không khiêng dè gì bế cô ngồi lên đùi anh. Cả người Bạch Nguyệt ngây dại. Anh nắm chặt tay cô, đặt trên phần hông của anh. Bạch Nguyệt cảm thấy có thứ gì nằm vừa gọn trong tay mình, giật mình muốn rụt tay lại. Nhưng anh lại nắm tay cô càng chặt hơn. “Em hơi vội vàng quá rồi, bây giờ đang trên đường, đợi khi nào đến điểm nghỉ chân làm cũng được mà?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói. Bạch Nguyệt có cảm giác như có nỗi khổ mà không thể nói ra, nói chuyện lúng túng lặp lại: “Không phải vậy, em không có ý đó, ý em là… em cái đó, không muốn…, em không phải… muốn, không phải, em không muốn, cái đó…” Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cố Lăng Kiệt nhìn bộ dạng ấp úng của cô cũng rất đáng yêu, cong miệng cười. Hiếm khi Bạch Nguyệt thấy anh cười nên lần này không thể bỏ lỡ. Anh áp đầu cô vào mặt anh, hôn mơn man lên đôi môi của cô. Đôi môi cô rất mềm, giống như kẹo bông gòn vậy. Bạch Nguyệt giật mình nhíu mày muốn rời khỏi vòng tay anh. Cô càng cọ quậy càng làm anh thêm nóng. Cố Lăng Kiệt cứ thế ấn lưng cô xuống, ép xuống trước người anh. Bạch Nguyệt khẽ động đậy người, động phải cái đó của anh, cô a lên một tiếng, không dámcử động nữa. Anh buông rời đôi môi cô, nhìn xương quai xanh mê hoặc của cô rồi đặt xuống đó một nụ hôn. Không biết có phải là độ nóng cũng được lây truyền hay không mà Bạch Nguyệt cũng cảm thấy nóng theo. Trong đầu lại nhớ lại cảm giác dưới gầm giường khi nãy, cô không thể suy nghĩ được gì. Hơi thở của Cố Lăng Kiệt cũng càng ngày cành nhanh hơn, ngón tay nhanh nhẹn cởi cúc áo cô, lộ ra rãnh ngực sâu thẳm. Anh muốn ăn cô, ăn ngay lúc này. Nụ hôn của anh chi chít khắp người cô. Bạch Nguyệt chìm đắm trong những suy nghĩ, trong tình cảm này mà có chút cam chịu. Hay là làm vậy. Dẫu sao cũng không thiệt thua gì. Nhưng cô vẫn chưa ly hôn. Bây giờ cô làm vậy sẽ không hay, như vậy cũng chẳng khác gì Tô Khánh Nam cả. “Cố Lăng Kiệt, có thể đợi em ly hôn xong rồi làm được không.” Bạch Nguyệt vội vàng nói. Cố Lăng Kiệt khựng lại, đôi con ngươi đen láy khoá chặt cô, bên trong dường như ẩn lấp thứ gì đó rất kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện. Bạch Nguyệt không dám nhìn đối diện anh, cúi đầu, ánh mắt nhấp nháy. Anh bất lực, thoả hiệp rồi hôn sâu lên cô, hút lấy hơi thở của cô, dường như muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Sau một phút sau, anh mới buông cô ra. “Ngồi ngoan nha, không được phép chạy trốn anh nữa, biết chưa?” Bạch Nguyệt: “…” Thật ra cô không hề trốn tránh anh.Nhưng dường như bây giờ có nói gì đi nữa cũng chỉ bế tắc mà thôi. Cô cứ thế nhìn ra cửa sổ, không nói gì. Cố Lăng Kiệt lái xe mất bốn tiếng đồng hồ để đến một thành phố khác. Bạch Nguyệt vẫn chưa ăn cơm trưa nên bụng đã đánh trống kêu đói rồi. Anh nhìn cô, dừng xe tại một nhà hàng thôn quê. “Ăn gì đó trước đã.” Cố Lăng Kiệt mở cửa xe nơi ghế phụ. “Vâng.” Bạch Nguyệt xuống xe. Cô vẫn chưa xuống xe, anh liền ôm cô đứng dây: “Động tác nhanh nhẹn lên một chút.” Bạch Nguyệt: “…” Cô nhìn anh đi vào nhà hàng, không dám thụt lùi quá sau anh liền nhanh chân đuổi theo anh. Cố Lăng Kiệt ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ. Bạch Nguyệt ngồi đối diện với cô. “Muốn ăn gì, tự chọn nhé.” Cố Lăng Kiệt đưa menu đến trước mặt cô. Cô nhớ anh không ăn tôm. Nhân viên phục vụ đi đến. “Cá kho dưa, gà xào nấm hương, miến sào thịt, còn có canh sườn hầm, cái đó, Cố tổng, anh còn muốn ăn gì nữa không?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt. Anh nhìn chằm chằm cô, anh mắt quá đỗi sắc bén, ra lệnh nói: “Đổi cách xưng hô.” “Thủ…trưởng?” Bạch Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt của Cố Lăng Kiệt lại khó coi thêm vài phần, dường như dự báo điểm gì đó chẳng lành. Cô thật sự đã sợ anh rồi. “Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt đổi cách xưng hô. “Không gọi họ Cố.” “Ồ.” Bạch Nguyệt cầm lên đôi đũa dùng một lần, tách ra. “Ồ cái gì mà ồ, lần sau còn gọi sai, anh sẽ không nói nhẹ nhàng như bây giờ đâu.” Cố Lăng Kiệt lấy lại menu đưa cho nhân viên phục vụ: “Làm những món cô ấy đã chọn.” Bạch Nguyệt cắn chiếc đũa chờ thức ăn dọn lên. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Lăng Kiệt đang dừng trên khuôn mặt cô, rất không tự nhiên. Không phải lúc trước cô đã nói rất rõ với Cố Lăng Kiệt rồi sao? Sao bây giờ lại? Cô lén liếc nhìn Cố Lăng Kiệt, nhìn vào ánh mắt của anh rồi lại rời ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Bây giờ đã là 5 giờ chiều rồi, hoàng hôn cũng đã buông xuống, nhuộm đỏ những dải mây phía tây, vô cùng đẹp. Món đầu tiên phục vụ bưng lên là món cá kho dưa, còn có hai bát cơm. Bạch Nguyệt cúi đầu ăn cơm. Cố Lăng Kiệt gỡ xương cá rồi bỏ vào bát cô. “Cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt nói. Cố Lăng Kiệt nhìn cô, không nói gì, tiếp tục gỡ xương cá cho cô. Bạch Nguyệt vô thức nhìn bàn tay của Cố Lăng Kiệt. Cô cảm thấy kỹ thuật đó của anh rất thành thạo, chắc anh đã từng làm vậy với rất nhiều người con gái khác. Thứ suy nghĩ này khiến cô có chút khó chịu.“Chuyện đó của anh là hồi còn đi học em gửi cho anh cái đĩa CD.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói. “Hả?” Bạch Nguyệt nhất thời chưa kịp phản ứng lại. “Em nhìn chằm chằm tay anh như vậy, không phải là đang nghĩ sao anh lại làm được như vậy sao?” Cố Lăng Kiệt lại nói. Bạch Nguyệt hoàn toàn bị khựng lại. Người này, nên học tâm lý học mới phải. “Cái đĩa CD đó không phải là cho anh đâu.” Bạch Nguyệt bĩu môi nhẹ giọng nói. “Vậy em chuẩn bị cho ai? Tự mình xem sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, quan sát cô. Bạch Nguyệt cảm thấy bản thân càng nói càng sai. “Là Lưu San, là trò đùa của cô ấy.” “Đừng suốt ngày đổ trách nhiệm lên người khác vậy chứ, một cái tát không kêu, muốn xem cứ xem, cũng không phải là trẻ con nữa, xem cũng là điều bình thường, có điều em là con gái lại xem cái này ở nhà thì thật sự có chút kỳ lạ, hôm khác anh có thể sắp xếp.” Cố Lăng Kiệt bình thản nói. Cô luôn cảm thấy, điều anh nói thật ra là vấn đề rất nghiêm trọng. “Anh chuẩn bị cái gì?” “Em nghĩ anh sẽ chuẩn bị gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô. “Anh sắp xếp em xem cái kia ở nhà?” Bạch Nguyệt cẩn thật dò xét anh. “Ở nhà anh, ở nhà anh yên tĩnh, sẽ không có ai quấy rầy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói. Bạch Nguyệt: “…” Truyện được cập nhập trên mỗi ngày Cô cảm thấy, không phải là anh chuẩn bị cùng cô xem, sau đó cùng làm chuyện đó chăng.Da mặt Bạch Nguyệt mỏng nên động chút lại đỏ. “Em thích tư thế nào có thể nói trước với anh.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở nói. Đầu của Bạch Nguyệt không thể ngẩng lên được nữa rồi: “Đừng nói nữa.” “Hả?” “Đừng nói nữa.” Cô ngượng ngùng nói. Cố Lăng Kiệt nhìn cô, trả lời một tiếng: “Ừm.” Ăn xong bữa cơm đã là 6 giờ chiều, trời cũng đã tối dần. Bạch Nguyệt nhớ đến một vấn đề quan trọng khác: “Tối nay chúng ta về nhé?” “Không về, sẽ tìm một khách sạn nào gần đó để ở. Ngày mai sau khi hỏi thăm an ủi gia đình đồng chí 108 mới quay về.” “Ồ.” Nếu ngủ khách sạn, không ở chung một phòng, thì cô cũng an tâm hơn chút. Nhưng, điều cô không ngờ đến là, nơi vùng quê hoang dã lấy đâu ra khách sạn mà ở chứ. Khi sắp đến 8 giờ tối, mới tìm được một nhà… nhà nghỉ kiểu gia đình. Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện